Không lẽ là do tối qua? Nghĩ đến mình khỏa thân, bây giờ lại không biết tại sao môi bị thương, lòng Hạ Băng Khuynh càng nghĩ càng hoảng.

Hỗn loạn nhả bọt trong miệng ra, xông ra nhà vệ sinh, lấy điện thoại tìm tên Tiêu Nhân.

Điện thoại rất nhanh được nhận.

“Alo---” Tiêu Nhân còn ngủ.

“Tiêu Nhân, tớ hỏi cậu, tối qua sau khi tớ uống nước trái cây ra xảy ra chuyện gì?” căng thẳng hỏi.

Tiêu Nhân mơ hồ nghĩ: “Hôm qua à? Hôm qua sau khi nhảy về, tớ không thấy cậu, hỏi người đưa rượu, hắn nói cậu đi ra ngoài rồi, tớ đợi tí không thấy cậu về, gọi điện cho cậu, sau đó điện thoại thông nhưng không ai nghe, tớ lo lắng, gọi cho chị Vân Khuynh rồi, hỏi cậu có về chưa, sau đó chị nói cậu đã về rồi.”

“Vậy à---”

Hạ Băng Khuynh càng nghi ngờ.

“Cậu sao vậy? Mới sáng hỏi lạ thế?”

“Không gì, cậu ngủ đi!”

Hạ Băng Khuynh cúp máy.

Nghe như, cô tự về, nhưng làm gì có ai đến tự bắt xe về cũng không nhớ, trúng tà gì à?

Bây giờ điểm an tâm duy nhất là, lúc Tiêu Nhân gọi cho chị, cô đã về rồi, cũng có thể nói, thời gian cô không nhớ duy trì không lâu.

“Băng Khuynh em dậy chưa---”

Ngoài cửa, lại là tiếng hối thúc của Hạ Vân Khuynh.

“Đến đây, lập tức!” Hạ Băng Khuynh đáp 1 tiếng, thả điện thoại xuống, đến phòng chị, cũng không có thời gian nghĩ nhiều.

Sau 1h, Hạ Băng Khuynh bị chị xem như búp bê mà ăn diện.

Đồ thay 10 mấy bộ mới chọn được 1 bộ, giây thay vô số đôi mới chọn được 1 đôi, đầu bị cuộn giờ như xoăn tự nhiên, còn mặt bị thoa thoa xức xức rất lâu.

“Đại công cáo thành, rất đẹp!”

Hạ Vân Khuynh rất hài lòng thành quả của mình.

Hạ Băng Khuynh đến gương soi soi, không hứng thú kéo đầm công chúa màu trắng của mình: “Chị, đi chơi mặc thành vậy sao? Vẫn là quần jean thích hợp, với lại còn thoa son, cuốn tóc, cũng đâu phải đi xem mắt.”

Hạ Vân Khuynh cười đẩy trán cô 1 cái: “Nghĩ hay đó, xem mắt! Em chiếm cả 2 thiếu gia đẹp trai của Mộ gia, không sợ nữ nhân toàn thành đều liều mạng với em!”

“Nói mà thôi, với lại, em cũng không muốn đi!” Hạ Băng Khuynh bĩu môi.

“Được rồi, có Nguyệt Bạch, nó sẽ chăm sóc em, còn về Nguyệt Sâm, chị phát hiện nó miệng cứng nhưng tim mềm.”

Hạ Băng Khuynh trong lòng hừ lạnh, cái gì miệng cứng tim mềm, rõ ràng là miệng dao tim rìu.

Lời chú quản gia nói hoàn toàn không đáng tin.

Hạ Vân Khuynh chọn 1 cái túi cho Hạ Băng Khuynh, kéo cô xuống lầu.

Ăn sáng được nửa, Mộ Nguyệt Sâm và Mộ Nguyệt Bạch đi vào.

2 người hôm nay mặc đồ thường.

Mộ Nguyệt Sâm mặc áo gió đen form dài, quần dài đen, mang phong phạm áp bức người của tổng tài, tủ áo của anh có rất nhiều đồ tây, nhưng chỉ là không có áo len.

Mà Mộ Nguyệt Bạch là ngược lại, nhiều nhất là áo len cái loại màu ấm, đồ tây không có 1 bộ, như hôm nay, anh mặc áo len màu bê, quần dài trắng, nhìn như ánh dương.

Tuy nói phong cách của họ trái ngược nhau, nhưng đều cực kỳ đẹp trai.

Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu, phân biệt nhìn họ.

Mắt từ mặt Mộ Nguyệt Sâm lướt qua, lại lùi lại, nhìn thấy vết thương trên miệng anh lòng liền nhảy 1 cái.

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện