“Woa, đẹp quá!” Tiêu Nhân nhìn sự lỗng lẫy xa hoa bên trong, hưng phấn kéo tay Hạ Băng Khuynh càng chặt.

Đèn ở đây là màu lạnh cao quý, nhưng ánh sáng rất tối, mang theo loại cảm giác lãng phí xa hoa.

Hạ Băng Khuynh không thích nơi này.

Trong tận đáy lòng cảm thấy bài trừ.

Lúc này, 1 người phục vụ ăn mặt như soái ca trẻ tuổi đi đến bên họ, lễ phép hỏi họ đi đến tầng nào.

Tiêu Nhân báo tên Giang Thiên Ngữ.

“Thì ra là bạn của Giang tiểu thư, cô ấy đặt tầng 3, mong theo tôi.” Phục vụ đưa tay 1 cách tiêu chuẩn, rồi đi trước dẫn đường.

Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân theo sau, tay luôn nắm chặt nhau.

Tuy họ làm ra vẻ trấn tĩnh, nhưng trên thực tế, tim có chút căng thẳng.

Dù sao đây cũng là lần đầu đến nơi này.

Trong thang máy, Tiêu Nhân nhẹ nhàng đến gần tai Hạ Băng Khuynh:”Cậu xem, phục vụ nơi này cũng đẹp trai rồi, nơi cao cấp, đúng là khác!”

“Đừng nói nữa!” Hạ Băng Khuynh kéo tay áo cô.

“Có cần hỏi sdt của anh ấy không?”

“...”

Hạ Băng Khuynh không biết nói gì gõ đầu cô.

Đến tầng 3, phục vụ dẫn họ đến 1 phòng bar.

Bên trong rất đông, âm thanh mang tiết tấu nhanh làm cho Hạ Băng Khuynh đinh tai nhức óc, ánh sáng cũng trở thành màu xanh băng giá, càng thêm âm tối, càng thêm thần bí.

Trên sàn nhảy, phụ nữ như rắn nước uyển chuyển, mà nam nhân ngồi bên chỗ uống rượu như đi săn, đôi mắt lúc nào cũng chú ý 4 phía, di chuyển liên tục.

Hạ Băng Khuynh vừa vào, liền hấp dẫn được ánh mắt “cầm thú” của những người này.

Chỉ vì cô thật sự quá đẹp.

Loại đẹp này còn không mang theo sự dơ bẩn của thế trần, dù cho mặc 1 cái đầm đẹp gợi cảm trưởng thành, cũng khó che giấu được khí chất thanh thuần trong cô.

Thuần tự nhiên, không có bất kỳ thuốc ức chế nào.

Từ cách đi của cô, có thể cô còn là xử nữ.

Thật là cực phẩm! Cái lưỡi ngọt ngào dính vào miệng, Hạ Băng Khuynh trở thành mục tiêu mới của họ.

“A Nhân, tớ không thích nơi này!” Hạ Băng Khuynh nhíu mày.

Cô không nhìn lung tung, nhưng lại cảm nhận được những ánh mắt đó trên người cô.

Nguy hiểm, hoang dã, như là những con sói đang trốn trong tối.

Tiêu Nhân nắm chặt tay cô, giả bộ trưởng thành nói: “Không sao đâu, bar là vậy, thích ứng là được!”

Thực ra cô ta cũng có chút lo lắng.

Hạ Băng Khuynh nhịn không được kéo kéo đầm.

“Chính là ở đây!” Phục vụ đến trước 1 phòng bao.

“Cảm ơn đã dẫn đường.” Hạ Băng Khuynh lễ phép cảm ơn.

“Không cần khách khí!”

Phục vụ cười, quay người rời đi.

Đẩy cửa vào, phòng bao lớn đã có không ít người, nam có nữ có, tuổi tương tự họ, nhìn là biết con nhà giàu.

Giang Thiên Ngữ cũng trong số đó.

Thấy Tiêu Nhân và Hạ Băng Khuynh đến, cô qua kéo họ vào giữa đám bạn: “Đây là bạn cùng trường, Tiêu Nhân còn có Hạ Băng Khuynh!”

Người xung quanh cũng có vài người thân thiện tự nói tên.

Người đến người đi, mọi người rất nhanh quen biết nhau, Hạ Băng Khuynh cùng Tiêu Nhân không căng thẳng như nãy nữa.

“Muốn ăn uống gì tự lấy, bên đó có thể ca hát, bên ngoài có thể nhảy múa, nhưng không thể lên lầu 4, nhớ đấy” Giang Thiên Ngữ ôm cổ họ, vừa nói xong, liền bị 1 nam nhân kéo đi nhảy múa.

“Tại sao không thể lên lầu 4?” Hạ Băng Khuynh tò mò.

“Quan tâm chi, không đi là được, bên đó có đồ ăn, chúng ta qua lấp đầy bụng rồi nói.” Tiêu Nhân kéo Hạ Băng Khuynh chạy qua bàn đồ ăn.

Bọn họ phân nhau người lấy trái cây người lấy bánh kem nhỏ.

“Cái này khá ngon, cậu ăn thêm miếng” Tiêu Nhân gắp 1 miếng vào đĩa của Hạ Băng Khuynh.

“Không cần, miếng này tớ còn ăn không hết.” Hạ Băng Khuynh trả bánh vào đĩa kia.

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện