“Phiền anh rồi!” Hạ Băng Khuynh nói 1 câu khách sáo với anh, từ người anh lướt qua, vào nhà vệ sinh.
Đóng cửa kính lại thật chặt, cô vô lực kéo tóc.
Mộ Nguyệt Sâm lượm trái cây trên đất lên, đem ra ngoài, đợi anh về phòng, muốn coi nha đầu tắm xong chưa, phát hiện cô đã nằm trên giường.
Động tác nhanh như vậy? Lúc nãy đi ra còn chưa nghe tiếng nước, mới chớp mắt đã nằm trên giường rồi.
Đến bên giường, chăn đắp lộ ra cái đầu, cô nhìn như ngủ rồi.
Cúi đầu, đến gần mặt cô.
Hô hấp truyền đến hơi thở anh, càng lòng sự đau xót trong lòng cô trở nên nồng đậm.
Lúc miệng anh sắp chạm vào môi cô, cô nhịn không được mở mắt đẩy anh ra xa: “Mộ Nguyệt Sâm, anh đừng đến gần tôi được không, tôi thật sự ghét.”
Bộc phát không báo trước, làm Mộ Nguyệt Sâm bất ngờ đến bất động.
Sắc mặt anh lập tức trở nên khó coi.
1 câu thật sự ghét, khiến tim không có dư vị.
Thân thể mang sát khí như núi lớn áp xuống, che hết ánh sáng, hai tay để trên gối, mạnh mẽ ôm chặt cô.
Mặt 2 người khoảng cách rất gần, mặt đối mặt, mũi sắp chạm vào nhau.
Nhìn thẳng nhau, cô không nơi để trốn, bị hút vào hồ lạnh sâu thẳm trong ánh mắt anh, làm sao phản kháng cũng không thoát được.
“Em ghét tôi?” ANh lại hỏi, âm thanh thấp đến muốn giết người, lại như mang theo cảm giác đau lòng.
Mũi Hạ Băng Khuynh khẽ chua xót: “Đúng, tôi ghét anh, rất ghét rất ghét, uhm---”
Miệng bị anh thô lỗ chặn lại, lưỡi điên cuồng xâm chiếm không gian trong miệng cô, như muốn làm đứt lưỡi mềm mại của cô.
Cô đau đến dùng sức đẩy ngực anh ra, trong lòng càng đau hơn.
Lúc nãy anh còn ôm Ôn tiểu thư, bây giờ lại bắt nạt cô, căn bản không phải thật sự thích cô.
Tiếng khóc huhu thuận theo khoang miệng phát ra.
Ý thức được cô đang khóc, Mộ Nguyệt Sâm gấp gáp thả lỏng, thấy 2 mắt cô đỏ lên, ủy khuất khịt mũi, trong lòng bất lực: “Đừng khóc nữa!”
Anh muốn dịu dàng tí, nhưng lời nói ra ngữ khí lại như mệnh lệnh cô.
Trong lòng rõ ràng đau lòng đến lợi hại.
“Anh đi----” Hạ Băng Khuynh cảm thấy bản thân rất mất mặt.
Cô không phải người thích khóc, chỉ là trong lòng thật sự rất khó chịu.
“Hạ Băng Khuynh, không được phép ghét tôi!” Cô là điểm yếu của anh, anh không thể lạnh lùng, anh muốn nhận được đáp án của cô, như tối qua vậy.
“Anh không đi tôi đi!” Hạ Băng Khuynh tức giận dùng 2 tay đẩy ngực anh.
Mộ Nguyệt Sâm nắm chặt 2 tay thon yếu của cô: “Không đi đâu cả!”
“Vậy anh đi ra----” Hạ Băng Khuynh áp bức trừng anh.
“Tôi cũng không đi!” Mộ Nguyệt Sâm nằm bên người cô, ôm cô: “Đêm nay chúng ta ngủ chung!”
Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, anh không ngại bản thân vô lại thêm chút.
“Anh---”Hạ Băng Khuynh bẻ tay anh, trên giường động đậy lung tung.
“Còn động bậy tôi không bảo đảm sẽ làm ra chuyện gì, em biết nam nhân nhiều lúc khó nhịn.”
Lời của anh thành công dọa được cô.
Hạ Băng Khuynh không dám động, cái ôm của anh rất ấm áp dễ chịu. trong lòng sắp thả lỏng, thì hình ảnh anh ôm Ôn Tử Tích liền xuất hiện trong đầu cô, sự ấm áp dễ dàng trong chớp mắt trở nên khó chịu không thể chấp nhận.
Cô quay đầu đi, hít mũi, mở to mắt nhìn đi nơi khác.
- -------- ----------
Đóng cửa kính lại thật chặt, cô vô lực kéo tóc.
Mộ Nguyệt Sâm lượm trái cây trên đất lên, đem ra ngoài, đợi anh về phòng, muốn coi nha đầu tắm xong chưa, phát hiện cô đã nằm trên giường.
Động tác nhanh như vậy? Lúc nãy đi ra còn chưa nghe tiếng nước, mới chớp mắt đã nằm trên giường rồi.
Đến bên giường, chăn đắp lộ ra cái đầu, cô nhìn như ngủ rồi.
Cúi đầu, đến gần mặt cô.
Hô hấp truyền đến hơi thở anh, càng lòng sự đau xót trong lòng cô trở nên nồng đậm.
Lúc miệng anh sắp chạm vào môi cô, cô nhịn không được mở mắt đẩy anh ra xa: “Mộ Nguyệt Sâm, anh đừng đến gần tôi được không, tôi thật sự ghét.”
Bộc phát không báo trước, làm Mộ Nguyệt Sâm bất ngờ đến bất động.
Sắc mặt anh lập tức trở nên khó coi.
1 câu thật sự ghét, khiến tim không có dư vị.
Thân thể mang sát khí như núi lớn áp xuống, che hết ánh sáng, hai tay để trên gối, mạnh mẽ ôm chặt cô.
Mặt 2 người khoảng cách rất gần, mặt đối mặt, mũi sắp chạm vào nhau.
Nhìn thẳng nhau, cô không nơi để trốn, bị hút vào hồ lạnh sâu thẳm trong ánh mắt anh, làm sao phản kháng cũng không thoát được.
“Em ghét tôi?” ANh lại hỏi, âm thanh thấp đến muốn giết người, lại như mang theo cảm giác đau lòng.
Mũi Hạ Băng Khuynh khẽ chua xót: “Đúng, tôi ghét anh, rất ghét rất ghét, uhm---”
Miệng bị anh thô lỗ chặn lại, lưỡi điên cuồng xâm chiếm không gian trong miệng cô, như muốn làm đứt lưỡi mềm mại của cô.
Cô đau đến dùng sức đẩy ngực anh ra, trong lòng càng đau hơn.
Lúc nãy anh còn ôm Ôn tiểu thư, bây giờ lại bắt nạt cô, căn bản không phải thật sự thích cô.
Tiếng khóc huhu thuận theo khoang miệng phát ra.
Ý thức được cô đang khóc, Mộ Nguyệt Sâm gấp gáp thả lỏng, thấy 2 mắt cô đỏ lên, ủy khuất khịt mũi, trong lòng bất lực: “Đừng khóc nữa!”
Anh muốn dịu dàng tí, nhưng lời nói ra ngữ khí lại như mệnh lệnh cô.
Trong lòng rõ ràng đau lòng đến lợi hại.
“Anh đi----” Hạ Băng Khuynh cảm thấy bản thân rất mất mặt.
Cô không phải người thích khóc, chỉ là trong lòng thật sự rất khó chịu.
“Hạ Băng Khuynh, không được phép ghét tôi!” Cô là điểm yếu của anh, anh không thể lạnh lùng, anh muốn nhận được đáp án của cô, như tối qua vậy.
“Anh không đi tôi đi!” Hạ Băng Khuynh tức giận dùng 2 tay đẩy ngực anh.
Mộ Nguyệt Sâm nắm chặt 2 tay thon yếu của cô: “Không đi đâu cả!”
“Vậy anh đi ra----” Hạ Băng Khuynh áp bức trừng anh.
“Tôi cũng không đi!” Mộ Nguyệt Sâm nằm bên người cô, ôm cô: “Đêm nay chúng ta ngủ chung!”
Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, anh không ngại bản thân vô lại thêm chút.
“Anh---”Hạ Băng Khuynh bẻ tay anh, trên giường động đậy lung tung.
“Còn động bậy tôi không bảo đảm sẽ làm ra chuyện gì, em biết nam nhân nhiều lúc khó nhịn.”
Lời của anh thành công dọa được cô.
Hạ Băng Khuynh không dám động, cái ôm của anh rất ấm áp dễ chịu. trong lòng sắp thả lỏng, thì hình ảnh anh ôm Ôn Tử Tích liền xuất hiện trong đầu cô, sự ấm áp dễ dàng trong chớp mắt trở nên khó chịu không thể chấp nhận.
Cô quay đầu đi, hít mũi, mở to mắt nhìn đi nơi khác.
- -------- ----------
Danh sách chương