Ánh mắt cô càng thêm âm trầm, vì cô không biết nấu ăn.

“Ngại quá, khiến các người thất vọng, không phải tôi nấu, là Mộ Nguyệt Sâm!” Hạ Băng Khuynh lạnh lùng nói.

Đám này quả là không bỏ qua cơ hội nào để trêu chọc cô, đáng tiếc họ nhầm, tự đánh mặt mình đi.

“...”

Phòng ăn lập tức im lặng.

Mấy người liền ngây ngốc, phản ứng như gặp quỷ, từng người chấn động đến mắt muốn rơi xuống đất.

Nửa phút sau.

Cố Quân Thụy nhả rượu đỏ lại vào ly.

Dung Quản Khiêm vì sắp bị nghẹn chết, bò trên bò liều mạng ho.

Anh em nhà Ôn ngậm món ăn, dứt khoát không động đậy.

Nói họ biết Mộ Nguyệt Sâm lỡ tay giết người, họ có thể tin, nhưng nói Mộ Nguyệt Sâm nấu ăn, đánh chết họ cũng không tin.

Trong bọn họ ai biết nấu ăn chứ? Trong nhà có đầu bếp không nói, nhưng họ được nuôi theo cách ưu nhã, quan trọng là Mộ Nguyệt Sâm có bệnh sạch sẽ 1 cách biến thái, trên người nhiễm 1 giọt nước, anh còn lấy khăn tay lau sạch, dính dầu ăn anh không điên lên.

Cho dù ngoài những lí do trên, với tính của anh, tuyệt đối không không thể cùng phụ nữ trong gia đình nấu ăn được!

Cô gái này rốt cuộc có bao nhiêu ma lực?

“Em gái, em tuyệt đối đang nói đùa.” Cố Quân Thụy trong ý thức vẫn không tin.

Người khác cũng như anh, dường như đang trong biên giới tin và không.

“Ai rảnh nói đùa, thật là anh ấy làm, cơm trưa cơm sáng cũng là anh nấu, Mộ Nguyệt Sâm rất biết nấu ăn, mà tôi, chỉ biết nấu mì gói.” Hạ Băng Khuynh xua tay, nói.

Mấy người họ nhìn nhau.

Nhìn bộ dạng cô không giống nói dối.

Cho nên nói đây là thật!

Tâm trạng mấy người đàn ông từ chấn động chuyển sang hứng thú.

“Em nói anh ta nấu đồ ăn sáng à?” Cố Quân Thụy chú ý đến từ quan trọng.

“Đúng!” Hạ Băng Khuynh gật đầu.

Quản Dung Khiêm nhìn sang Mộ Nguyệt Sâm, miệng mang ý cười: “A Sâm, cậu lén lút báo danh học nấu ăn khi nào?”

“Tam thiếu quả là lên được phòng khách, xuống được bếp, rất thông huệ!” Ôn Nhã Liên nhịn cười “khen” anh.

Mộ Nguyệt Sâm lướt 1 vòng mấy tên đồng đảng, vô tình nhả ra mấy chữ: “Muốn ăn thì ăn, không ăn thì ra ngoài!”

“Nguyệt Sâm, thật là anh làm sao?” Ôn Tử Tích vẫn có chút không tin.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô: “Sao, tôi không thể biết nấu ăn?”

“Không phải, anh làm em bất ngờ thôi.” Ôn Tử Tích đáp anh ánh mắt nhu tình.

Anh thỏa mãn tất cả hình mẫu lý tưởng của cô, giờ phát hiện anh biết nấu ăn, trong lòng vô thức càng thêm thích.

Mỗi người phụ nữ đều muốn có người đàn ông hoàn mỹ như vậy.

Mộ Nguyệt Sâm tự nhiên người ra ý yêu thích trong mắt cô, anh không trả lời cũng không tiếp nhận, nhìn như không nhin dời mắt đi.

Nhìn nha đầu nhân lúc họ nói chuyện cúi đầu điên cuồng ăn, ánh mắt anh liền trở nên dịu dàng.

“Tớ là lần đầu ăn món a Sâm nấu, phải tận hưởng thật tốt.” Quản Dung Khiêm xăng tay áo lên, chuẩn bị tư thế.

Những người khác lần lượt ăn theo.

Thấy thịt bò nhanh chóng bị biến mất, Hạ Băng Khuynh hung hăng nguyền rủa bọn họ: Hừ! Sau khi về đều mập lên 10kg, không, 20kg cho tôi!

Rượu đỏ từ bàn ăn uống đến phòng khách.

Trong quá trình Mộ Nguyệt Sâm nhiều lần biểu thị họ có thể đi rồi, nhưng bọn họ vẫn cứ không đi.

Cố Quân Thụy chê xì gà Quản Dung Khiêm mang đến không đủ thơm, liền hút loại trong phòng sách của Mộ Nguyệt Sâm.

Anh nâng cằm Ôn Tử Tích lên: “Tử Tích em biết để đâu, em đi lấy.”

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện