Hạ Băng Khuynh nhanh chóng lắc đầu.
Không qua, đánh chết cũng không, càng không muốn nói với anh.
Cô không chịu qua, anh chỉ có thể ngồi qua.
Chú ý đến khuôn mặt nõn nà của cô, cơ thể cao lớn của anh nghiêng về trước 1 chút, tư thế thân mật.
Môi mỏng đến gần tai cô: “Đàn ông đó, chỉ cần là cơ thể và tim khỏe mạnh, công năng đầy đủ, đều có **, tối qua tôi đối với em được coi là phản ứng bình thường, vì em là phụ nữ, tôi là đàn ông, chuyện này sẽ có 1 ngày em phải trải nghiệm, thực ra nó không đáng sợ, cũng không phải chuyện xấu, mà còn khiến tim và cơ thể em vui vẻ, cảm thấy hạnh phúc!”
Anh nhẹ nhàng chậm rãi nói, trong thâm trầm mang theo sự mê hoặc.
Kiên nhẫn như vậy dạy cô lớp sinh lý, vì muốn xóa bỏ sự chán ghét của cô đối với chuyện này, anh không muốn sau này muốn chạm vào cô đều không cho mình chạm.
Hạ Băng Khuynh nghe rồi, miệng không nói, lòng hừ lạnh mấy lần.
Cái mông!
Nói thì dễ nghe, còn không phải vì ** của bản thân.
Cô nghiêng đầu qua, đôi mắt trắng đen rõ ràng trừng anh: “Mộ Nguyệt Sâm, tôi không ngốc, tôi biết tối qua anh muốn làm gì.”
Đôi mắt trước mặt nhìn đến lòng Mộ Nguyệt Sâm ngứa ngáy, anh cố ý để đầu gần hơn: “Nếu đã biết rồi, thì tôi yên tâm, lần sau đừng chạy nữa!”
Còn muốn có lần sau!
Hạ Băng Khuynh xấu hổ đẩy anh ra: “Sắc lang! Anh nghĩ thấy tốt đẹp, không bao giờ có lần sau!”
Tức giận đứng lên, đi được vài bước, lại quay lại lấy bữa sáng đi, dậm chân mạnh đi về phòng.
Biểu cảm trước mặt là tức giận, trên thực tế trong lòng không giận, chỉ là cô nên tức giận không phải sao? Thật kỳ lạ!
Cảng nghĩ càng xấu hổ, xẩu hổ đến không muốn gặp người!
Cả ngày, cô cố ý né anh, nếu anh vào phòng, cô chuồn ra ban công hóng gió, nếu anh lấy sách ra ban công, cô chạy vào phòng khách xem tivi.
Nam nhân này ngày càng háo sắc rồi, nhất định phải phòng.
Kiên trì không để anh được như ý.
Tuy cô không hiểu thích là gì, tình yêu là gì, nhưng cô hiểu đàn ông cần cơ thể phụ nữ không cần có tình cảm, nói khó nghe là, chỉ dùng để phát tiết.
Mộ Nguyệt Sâm tự nhiên cũng cảm nhận được nha đầu đang né mình.
Lòng nữ nhân anh không hiểu, tâm tư nữ nhân càng biển đổi nhanh chóng, vừa nãy biểu hiện của cô rất thành thục, nhưng đến khi anh muốn nói chuyện người lớn với cô, chớp mắt, cô lại như đứa trẻ làm loạn.
Đêm.
“Làm cho em phần sườn xào chua ngọt cộng thêm tôm viên hoàng kim và tiramisu chịu không!” Mộ Nguyệt Sâm đến 1 góc ban công, cong lưng đối diện cô gái đang ăn trái cây lạnh.
Hạ Băng Khuynh nuốt nước miếng.
Sườn xào chua ngọt!
Tôm viên hoàng kim!
Tiramisu!
Tại sao tên này nói đều là món cô siêu thích, chỉ nghĩ đến cảnh đó, đã khiến cô chảy nước miếng.
Sau đó, cô lắc lắc đầu, không được, không được, đây là bẫy ngọt ngạo, cô không thể sập!
Nhất định phải nhịn!
“Tôi còn không đói!” Cô lạnh lùng nói, giọng cứng rắn.
“Như vậy sao---” Mộ Nguyệt Sâm tiếc nuối than thở, như đang suy nghĩ cũng như đang tự nói với mình: “Vốn còn định nói, có cần thêm thịt bò kobe, để em ăn 1 lần cho đủ.”
Thịt bò kobe!
Là thịt bò mắc muốn chết trong truyền thuyết!
Lòng Hạ Băng Khuynh bắt đầu dao động, đầu khẽ quay qua: “Thịt bò kobe đó trong nhà anh có sao?”
“Đương nhiên có!”
“Vậy có thể làm thành vị tiêu đen không?”
“Có thể!” Mộ Nguyệt Sâm gật đầu.
“Vậy tôi có thể uống 1 miếng rượu đỏ không?”
“Rượu?” Anh khẽ thay cô cân nhắc nhíu mày: “Em thật sự muốn uống, hậu quả tôi không chịu trách nhiệm đó?”
Cô lần nữa nhớ lại hậu quả uống rượu lần trước, nhanh chóng xua tay: “Không cần nữa không cần nữa!”
- -------- ----------
Không qua, đánh chết cũng không, càng không muốn nói với anh.
Cô không chịu qua, anh chỉ có thể ngồi qua.
Chú ý đến khuôn mặt nõn nà của cô, cơ thể cao lớn của anh nghiêng về trước 1 chút, tư thế thân mật.
Môi mỏng đến gần tai cô: “Đàn ông đó, chỉ cần là cơ thể và tim khỏe mạnh, công năng đầy đủ, đều có **, tối qua tôi đối với em được coi là phản ứng bình thường, vì em là phụ nữ, tôi là đàn ông, chuyện này sẽ có 1 ngày em phải trải nghiệm, thực ra nó không đáng sợ, cũng không phải chuyện xấu, mà còn khiến tim và cơ thể em vui vẻ, cảm thấy hạnh phúc!”
Anh nhẹ nhàng chậm rãi nói, trong thâm trầm mang theo sự mê hoặc.
Kiên nhẫn như vậy dạy cô lớp sinh lý, vì muốn xóa bỏ sự chán ghét của cô đối với chuyện này, anh không muốn sau này muốn chạm vào cô đều không cho mình chạm.
Hạ Băng Khuynh nghe rồi, miệng không nói, lòng hừ lạnh mấy lần.
Cái mông!
Nói thì dễ nghe, còn không phải vì ** của bản thân.
Cô nghiêng đầu qua, đôi mắt trắng đen rõ ràng trừng anh: “Mộ Nguyệt Sâm, tôi không ngốc, tôi biết tối qua anh muốn làm gì.”
Đôi mắt trước mặt nhìn đến lòng Mộ Nguyệt Sâm ngứa ngáy, anh cố ý để đầu gần hơn: “Nếu đã biết rồi, thì tôi yên tâm, lần sau đừng chạy nữa!”
Còn muốn có lần sau!
Hạ Băng Khuynh xấu hổ đẩy anh ra: “Sắc lang! Anh nghĩ thấy tốt đẹp, không bao giờ có lần sau!”
Tức giận đứng lên, đi được vài bước, lại quay lại lấy bữa sáng đi, dậm chân mạnh đi về phòng.
Biểu cảm trước mặt là tức giận, trên thực tế trong lòng không giận, chỉ là cô nên tức giận không phải sao? Thật kỳ lạ!
Cảng nghĩ càng xấu hổ, xẩu hổ đến không muốn gặp người!
Cả ngày, cô cố ý né anh, nếu anh vào phòng, cô chuồn ra ban công hóng gió, nếu anh lấy sách ra ban công, cô chạy vào phòng khách xem tivi.
Nam nhân này ngày càng háo sắc rồi, nhất định phải phòng.
Kiên trì không để anh được như ý.
Tuy cô không hiểu thích là gì, tình yêu là gì, nhưng cô hiểu đàn ông cần cơ thể phụ nữ không cần có tình cảm, nói khó nghe là, chỉ dùng để phát tiết.
Mộ Nguyệt Sâm tự nhiên cũng cảm nhận được nha đầu đang né mình.
Lòng nữ nhân anh không hiểu, tâm tư nữ nhân càng biển đổi nhanh chóng, vừa nãy biểu hiện của cô rất thành thục, nhưng đến khi anh muốn nói chuyện người lớn với cô, chớp mắt, cô lại như đứa trẻ làm loạn.
Đêm.
“Làm cho em phần sườn xào chua ngọt cộng thêm tôm viên hoàng kim và tiramisu chịu không!” Mộ Nguyệt Sâm đến 1 góc ban công, cong lưng đối diện cô gái đang ăn trái cây lạnh.
Hạ Băng Khuynh nuốt nước miếng.
Sườn xào chua ngọt!
Tôm viên hoàng kim!
Tiramisu!
Tại sao tên này nói đều là món cô siêu thích, chỉ nghĩ đến cảnh đó, đã khiến cô chảy nước miếng.
Sau đó, cô lắc lắc đầu, không được, không được, đây là bẫy ngọt ngạo, cô không thể sập!
Nhất định phải nhịn!
“Tôi còn không đói!” Cô lạnh lùng nói, giọng cứng rắn.
“Như vậy sao---” Mộ Nguyệt Sâm tiếc nuối than thở, như đang suy nghĩ cũng như đang tự nói với mình: “Vốn còn định nói, có cần thêm thịt bò kobe, để em ăn 1 lần cho đủ.”
Thịt bò kobe!
Là thịt bò mắc muốn chết trong truyền thuyết!
Lòng Hạ Băng Khuynh bắt đầu dao động, đầu khẽ quay qua: “Thịt bò kobe đó trong nhà anh có sao?”
“Đương nhiên có!”
“Vậy có thể làm thành vị tiêu đen không?”
“Có thể!” Mộ Nguyệt Sâm gật đầu.
“Vậy tôi có thể uống 1 miếng rượu đỏ không?”
“Rượu?” Anh khẽ thay cô cân nhắc nhíu mày: “Em thật sự muốn uống, hậu quả tôi không chịu trách nhiệm đó?”
Cô lần nữa nhớ lại hậu quả uống rượu lần trước, nhanh chóng xua tay: “Không cần nữa không cần nữa!”
- -------- ----------
Danh sách chương