Hạ Băng Khuynh không trả lời.

Cơ thể có thêm tấm thảm, cũng không lạnh như nãy nữa, dù cho là cơ thể hay là tim.

Mộ Nguyệt Sâm mở miệng muốn nói chuyện lúc nãy, nhưng lời tới miệng, anh lại đổi chủ ý, đây không phải lúc thích hợp để nói, theo bộ dạng hiện giờ của nha đầu, anh thật không biết trong lòng cô nghĩ gì.

Không biết từ lúc nào, anh cần phải ngại, lo lắng cho tâm tư của người khác.

Thu tâm trạng lại, nhàn nhạt nói: “Ngồi 1 chút vào ngủ thôi, tôi đi phòng sách!”

Hạ Băng Khuynh nghiêng đầu 1 tí, nghĩ có cần trả lời anh.

Trong thời gian cô nghĩ, anh đã đi vào rồi.

Cô cũng ngây người rồi.

Phổi thở ra 1 hơi, thật kỳ lạ, sau khi anh xuất hiện, cô hình như không khó chịu như nãy nữa.

Quấn lấy thảm quanh cô thể, trên đó có chút mùi thuốc lá.

Tuy cô không thấy anh hút thuốc qua, nhưng anh khẳng định đây là thảm của anh, loại nhận thức theo bản năng.

Cầm thảm lên, cô để lên mũi ngửi, sau đó tưởng tượng Mộ Nguyệt Sâm lúc hút thuốc.

Nghĩ rồi nghĩ, đung đưa xích đu cùng mùi thuốc vây quanh, cô nghiêng đầu vậy mà ngủ ở ngoài rồi.

Qua 1h, không thể cô về, Mộ Nguyệt Sâm từ phòng sách đi ra, nhìn xích đu có 1 bóng đen, anh nhíu mày đi qua.

“Hạ---”

Vừa muốn chửi, thấy cô ngủ, lập tức im miệng.

May là có quấn thảm, nếu không nhất định lạnh đến cảm.

Cong lưng, ôm cô từ xích đu lên.

Hạ Băng Khuynh trong lòng anh động đậy 1 tí, cứ thể chui vào lòng anh, mặt không ngăn dụi trên lồng ngực anh, như là con mèo nhỏ dễ thương.

Ánh mắt tự nhiên dịu lại, Mộ Nguyệt Sâm cũng không thể kháng cự nổi bộ dạng này, cứ mỗi lần dụi, như mỗi lần khoang vào tim anh.

Tay ôm chặt, anh ôm cô về phòng.

Đắp chăn cho cô, nghiêng người tính hôn trộm môi cô rồi đi, tư thế chuẩn bị xong, muốn làm liền nghĩ nếu làm cô tỉnh giấc, phát hiện anh hôn trộm cô, làm không tốt sau này cũng không thể hôn.

Cũng là thôi đi! Từ bỏ đứng thẳng người, rời phòng, đến phòng sách.

2 ngày nay tích lũy nhiều công việc, vừa hay nhân lúc này xử lý.

Đêm khuya, anh mail cho Trác Tùy Hàng, công việc buổi sáng tích lũy khiến Trác Tùy Hàng làm như chó đang mơ hồ chạm iPad, nhìn thấy mail của ông chủ, quả thật muốn đập đầu vào giường tự sát.

Nhìn thời gian, sắp 1h sáng.

Có để người khác sống tốt không.

Nhưng có không tình nguyện, cũng bò dậy làm việc, anh rất rõ tính của boss, anh nói cái gì chính là vậy, đi hỏi hoặc nghi ngờ, chỉ mang đến độc tan xương nát thịt.

Cho đến lúc trời sắp sáng, Mộ Nguyệt Sâm dựa vào ghế cao, từ hộc bàn lấy hộp thuốc ra, đốt lên, chỉ hút 1 hơi, liền để trên tay không động nữa.

Mắt nhắm lại, thuốc cứ để nó tự đốt.

Cũng không biết là đang ngủ, hay suy nghĩ chuyện gì.

Sáng sớm tỉnh dậy, Hạ Băng Khuynh phát hiện mình ngủ trên giường, ban đầu không cảm giác gì, lật người chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng sau đó cô nghĩ đến đây là giường Mộ Nguyệt Sâm, hôm qua cô chút nữa bị

Lập tức, cô xõa tóc ngồi dậy.

Hai người vô thần nhìn không trung, sờ má và cơ thể, y phục đều còn, cũng không có cảm giác đau dị thường.

Sợ chuyện không không.

Cô lại nằm xuống ngủ, mắt lần nữa nhắm lại mấy giây, bụng kêu đói.

Đói rồi!

Tối qua ăn tối không no.

Lần nữa bò dậy từ giường, đi rửa mặt rồi rời phòng.

Chung cư im lặng, không có hình bóng Mộ Nguyệt Sâm, trong lòng yên tâm chút.

Đến bếp, mở tủ lạnh, nhìn thấy bên trọng không gì ăn, ngoài nước suối chỉ có trái cây.

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện