Ánh mắt sâu thẳm, tầng tầng khí nóng lưu chuyển.

Hô hấp ngày càng nặng nề.

Nha đầu này không biết bản thân đẹp mê người bao nhiêu.

Anh đối với khả năng khống chế của bản thân luôn tự tin, nhưng đối diện nha đầu này, anh sắp chịu không được muốn ăn cô rồi.

Hạ Băng Khuynh không hiểu nhíu mày.

Anh nói cái gì? Cái gì chạy về 1 chỗ?

Còn có---, tại sao anh dùng ánh mắt đó nhìn cô.

Ánh mắt nóng như cầu lửa.

Hoài nghi thuận theo ánh nhìn bức người của anh nhìn xuống, lòng nghĩ đồ cô có vấn đề gì.

Mới cúi đầu, cô mới phát hiện anh đang không chút kiêng kị nhìn chỗ, là ngực đang nhô lên của cô, mặt nhỏ lập tức đỏ như máu.

Thu lại cổ áo, cô lấy miếng lót bàn ném của kia: “Mộ Nguyệt Sâm, tôi phải móc mắt anh---”

Đầu nghiêng 1 cái, Mộ Nguyệt Sâm né được, thản nhiên nói: “Ngực nữ nhân vốn dĩ cho nam nhân coi, hơn nữa, là cô tự để đến trước mắt tôi, không lẽ còn muốn tôi nhắm mắt?”

“..” Cô mới không có!

Cô không vì muốn anh nhìn mà ưỡn ngực.

Nhưng trước mắt cô nói gì cũng là giảo biện.

Nhất thời quẫn bách không nói nên lời.

Quá mất mặt rồi!

Đứng ngồi không yên động người, cô từ ghế đứng lên, cúi đầu, buồn phiền nói: “Tôi no rồi!”

Nói xong, quay người chạy đi.

Cũng không muốn ăn thịt thăn chua ngọt nữa.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn nha đầu lần nữa chạy mất, nhịn không được lắc đầu, ánh mắt hiện ý cười càng không áp xuống được.

Nha đầu này giỏi nhất là chạy trốn.

Sau đó giỏi thứ 2 là làm anh tức giận.

Nhưng dù thế nào, chỉ cần cô trong thế giới của anh, anh đều có thể bao dung.

Dù sao, cô chạy không thoát!

Nghe cửa phòng mở ra, Hạ Băng Khuynh nhanh chóng chui vào trong chăn.

Tên này không phải đêm nay thật sự muốn ngủ chung với cô chứ.

Cô không muốn!

Chết cũng không muốn!

Mộ Nguyệt Sâm đi lại trong phòng, ánh mắt nhìn người trốn trong chăn, đã cuộn thành như 1 trái cầu, cũng không quản cô, tự mình cởi đồng hồ dây nịch, vào phòng tắm.

2 ngày không tắm, đã là cực hạn của anh.

Cách cái chăn, Hạ Băng Khuynh nghe tiếng nước chảy.

Cô từ từ ló đầu từ chăn ra, vừa ngẩng đầu liền thấy 1 thân hình đầy đặn, cường tráng tuyệt đẹp nhưng trần hiện ra trước mặt cô, nước chảy trên thân hình săn chăn của anh, từ giọt như nhảy nhót trên ngũ quan như tượng tạc của anh, cảnh này hoàn toàn khiến người khác phun máu.

Cô cắn chăn 1 cái, mới không thất tiếng kêu lên.

Anh anh vậy mà mở cửa tắm?

Làm sao có loại người thần kinh này!

Quả thật là cuồng bạo lộ! Siêu cấp đại biến thái!

Trước mắt, vạn may trong không may là tuy mở cửa, nhưng anh đứng ngược hướng cô, còn không biết cô nhìn lén anh tắm.

Im lặng 1 lát, cô cảm thấy không thể ở trong phòng nữa, trời biết anh tắm xong sẽ đối với cô thế nào, tên này luôn vô pháp vô thiên, muốn làm gì tự mình làm chủ.

Từ từ mở chăn ra, đưa chân xuống chuẩn bị chuồn đi.

Nhưng đi ra cần phải qua phòng tắm, dù tiếng lòng đã nhắc nhở, nhưng cô vẫn bạo dạn đi qua.

Ngay lúc sắp đi qua cửa phòng tắm, tiếng nước đột nhiên dừng rồi.

“Đi đâu đó?”

Không khí truyền đến giọng lành lạnh của Mộ Nguyệt Sâm.

Hạ Băng Khuynh lập tức đứng nguyên tại chỗ, như bị người ta điểm huyệt.

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện