Mà thần kinh nhiều lúc còn thô lỗ hơn thép của Tiêu Nhân không ý thức được, nhìn thấy Hạ Băng Khuynh tay cầm cháo lại không ăn, cô chạy qua để hoa quả xuống giường bệnh, lấy tô từ trong tay cô: “Có phải không muốn ăn? Tớ muốn chuối và nho ngon cho cậu, ăn 1 chút!”

Chuối! Nho! Trước mắt Hạ Băng Khuynh đen lại.

Cô cần yên tĩnh!

Thật sự cần yên tĩnh!

Giả bộ yếu đuối đỡ trán, cô nằm xuống, thuận thế kéo cao chăn: “Bây giờ cái gì tớ cũng không muốn uống!”

Tiêu Nhân lo lắng nói: “Khẩu vị tệ vậy sao? Bình thường cô 1 lượt có thể ăn 8 trái chuối mà.”

“Tớ mới không thích ăn chuối!” Giây trước còn yếu đuối, đột nhiên giọng sức lực cực kỳ.

Phản ứng này, khó tránh quá hiển nhiên.

Mộ Nguyệt Sâm không nhìn được nữa cúi đầu xoa thái dương.

“Chuối làm gì cậu rồi?” Tiêu NHân không hiểu.

Hạ Băng Khuynh ý thức bản thân phản ứng quá lớn, rụt vào chăn, ánh mắt lén lút nhìn Mộ Nguyệt Sâm, vừa đúng ánh mắt anh đang nhìn cô, ánh mắt 2 người chạm nhau, mặt cô đỏ như cà chua.

Không tự nhiên vỗ má, cúi đầu, ngón tay nắm chặt chăn.

Không khí, như nhiễm bệnh dịch ngại ngùng.

“Tôi ra ngoài 1 chút.” Mộ Nguyệt Sâm đứng dậy, đi ra phòng bệnh.

Hạ Băng Khuynh nhìn cửa phòng bệnh đóng lại, thở phào.

Tiêu Nhân chậm trễ phát hiện giữa 2 người có gì không đúng.

Mắt lưu chuyển, cười xấu đến gần cô, nhếch mày: “Ài, hôm qua có phải”

“Không có!” Hạ Băng Khuynh ngắt lời cô, lớn tiếng phủ định.

“Căng thẳng thành vậy còn nói không!” Tiêu Nhân chỉ mặt cô, cười càng tiện hơn.

“Chúng tôi là ---- trong sạch.” Hạ Băng Khuynh vốn tức muốn nói 1 hơi, ai ngờ nói nửa nhớ đến chuyện ở Anh, tức giận lập tức bị dập tắt.

Thực ra bây giờ cô cũng không biết đêm đó có không.

Tiêu Nhân từ nhỏ lớn với Hạ Băng Khuynh, đối với cô rất hiểu, Băng Khuynh thành tích tốt, xinh đẹp thông minh, nhưng duy chỉ chuyện nam nữ không chút khai thông, đơn thuần như tờ giấy trắng.

Chuyện này cô không thể nói dối, 1 khi nói dối, mắt sẽ liếc trái liếc phải.

Như bây giờ vậy.

“Trời ơi, hai người thật sự ngủ rồi?”

“...”

“Làm phòng tránh chưa, có thai là xong!”

“...” Hạ Băng Khuynh hít 1 hơi, không biết giải thích từ đâu.

“Không đúng, cậu thích nhị thiếu, nhưng bây giờ là người của tam thiếu, nếu cứ vật tiếp ---” Tiêu Nhân lo lắng nhìn cô: “Không lẽ, 2 người cậu đều muốn?”

Hạ Băng Khuynh lật người trên giường, kéo cao chăn che mặt.

Cô quyết định không quan tâm đến đời nữa!

Trưa, Mộ Nguyệt Sâm làm xong thủ tục xuất viện.

Ngoan ngoãn ngồi ở ghế lái phụ, Hạ Băng Khuynh yên tĩnh nhìn phong cảnh ngoài cửa.

Lâu lâu liếc nhìn anh, lập tức thu ánh mắt lại.

Tối qua 2 người “thân mật”, sáng nay chuyện ngại ngùng, còn có anh hoặc là có khả năng thích cô, những chuyện này xảy ra khiến bây giờ cô đối với anh cực kỳ ngại ngùng.

Rất căng thẳng, áp lực vô danh.

Nhanh đến nhà đi!

Xe rời bệnh viện, 1 đường đi về hướng nam, càng lái càng không giống đường về Mộ gia.

Sau cùng, xe dừng ở trước căn hộ cao cấp.

Mộ Nguyệt Sâm quen đường quen cửa vòng qua bên cửa xe dừng lại.

“Xuống xe!” Anh đẩy cửa ra, 1 chân bước xuống.

Hạ Băng Khuynh nhìn nơi xa lạ, có dự cảm không tốt.

Thấy anh xuống, cô kéo bắp tay anh: “Đây là đâu?”

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện