Trời biết anh muốn bóp chết nha đầu ngốc này cỡ nào.

Hạ Băng Khuynh thấy anh tự nhiên tức giận cảm thấy bất ngờ, nghiêng đầu nhìn: “Vòng tay cũng không phải anh tặng, muốn xử lý sao là chuyện của tôi, không cần anh lo.”

Mộ Nguyệt Sâm cảm thấy trong 26 năm qua đây lần sôi máu nhất từ trước đến giờ.

“Đến kim cương và thủy tinh cũng không phân biệt được, thật lo lắng sau này làm bác sĩ có lộn gan với phổi không, làm mất mặt!” Anh độc ác châm biếm.

Cảm giác tức giận xông lên não của Hạ Băng Khuynh: “Đúng, tôi không phân biệt được kim cương và thủy tinh, tôi là sống trong nghèo khó lớn như vậy vẫn chưa từng thấy qua kim cương, tôi không có tiền, không hiểu biết bằng anh, không thông minh, nhưng sao anh lại công kích tôi, tôi cũng có mất mặt cũng đâu phải làm anh mất mặt.”

Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô, câm nín bất lực.

Ngoài cửa, Mộ Cẩm Đình và Hạ Vân Khuynh cùng đi vào.

Thấy đại sảnh có 3 người đang đứng tò mò đi qua.

“Sao vậy?” Hạ Vân Khuynh nhỏ tiếng hỏi quản gia.

“À, Băng Khuynh tiểu thư phát hiện vòng tay trong phòng, tưởng lại người làm lúc dọn dẹp làm rơi, nhưng thực ra không phải, đây là vòng màu hồng kim cương, Băng Khuynh tiểu thư vì không tìm được chủ của vòng tay, đang buồn phiền.” Quản gia nói đơn giản.

“Có chuyện này sao.” Hạ Vân Khuynh kinh ngạc cực kỳ, đi đến trước mặt Hạ Băng Khuynh, lấy vòng từ tay cô qua, mắt không nhịn được sáng lên: “Vòng tay này giá lên đến trăm vạn đó.”

Hạ Băng Khuynh nghe xong, chấn động đến không ngậm được miệng.

Trăm vạn? “Đây rốt cuộc là ai để trong phòng?” Hạ Băng Khuynh mơ hồ.

Mộ Cẩm Đình nhún vai: “Sao anh biết, nói chung không phải anh.”

Nói xong anh nhìn sang Mộ Nguyệt Sâm: “Em biết không?”

Mộ Nguyệt Sâm mặt vô tình, không đáp.

Mỗi lần anh như vậy, người trong nhà cũng không thấy lạ, anh đối với câu hỏi không muốn trả lời hoặc lười trả lời, đều làm bộ dạng như không nghe thấy.

“Lạ quá, đã tặng quà sao không để lại tên chứ? Rốt cuộc là ai?” Hạ Băng Khuynh sắp tò mò chết rồi.

“Anh tặng đó---”

Giọng nói dịu dàng như gió xuân từ lầu 2 truyền đến.

Ánh nhìn mọi người đều nhìn về sau.

Vị trí trung tâm của lầu 2, Mộ Nguyệt Bạch 2 tay cầm lan can, tư thế thả lỏng, mang theo nụ cười ấm áp, anh mặc một chiếc áo len dài tay mỏng màu xanh da trời, khuôn mặt thanh tú, nhìn vào cảm giác đặc biệt ôn nhu và dễ chịu, như mang đến gió xuân cho người khác, ưu nhã và cao quý.

Anh ở đó lúc nào, không còn ai để ý nữa.

Anh bước xuống, bước chân nhẹ nhàng đến trước Hạ Băng Khuynh, quay đầu cười nhẹ nhàng với Hạ Băng Khuynh, lấy vòng tay từ tay cô, nắm lấy tay Hạ Băng Khuynh, tự tay đeo cho cô.

Hạ Băng Khuynh lớn như vậy, chưa từng được đối xử dịu dàng lãng mạn như vậy, nhất thời thất thần.

“Được rồi, bé dễ thương.” Mộ Nguyệt Bạch điểm lên mũi cô 1 cái, động tác thân mật, đôi mắt phát sáng dịu dàng như sao, có thể làm tan chảy tim của mọi thiếu nữ.

Hạ Băng Khuynh chỉ cảm thấy mũi ngứa ngứa, tâm tư như có mưa bông gòn vào mùa hạ vậy, tìm không thấy điểm rơi.

“Thích không?” Mộ Nguyệt Bạch hai tay bỏ túi, cười hỏi.

Hạ Băng Khuynh thu tay lại, cúi đầu, cười xấu hổ đáp: “Dạ thích!”

Mộ Nguyệt Bạch cười càng tươi hơn: “Thích thì tốt!”

Mộ Nguyệt Sâm tức muốn nổ tung.

Cuộn chặt tay để bên người, vang lên tiếng rắc rắc, như là dùng sức rất lớn khiến xương cốt bị nghiền nát vậy.

Quản gia nhìn thấu mọi thứ, nhưng lại không thể nói nhiều thở dài 1 hơi.

Mà Hạ Vân Khuynh và Mộ Cẩm Đình không hiểu tình hình, còn cho dầu vào lửa.

“Thì ra là Nguyệt Bạch tặng.”

“Sao cậu là nghĩ đến tặng quà cho Băng Khuynh?”

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện