Hạ Băng Khuynh nghe đến có chút mơ hồ, quay đầu: “Mộ Nguyệt Bạch, anh đang nói gì?”

Mộ Nguyệt Bạch xoa đầu cô, cười sán lạn: “Chưa nghe qua sao, đây là 1 bài hát!”

“Uhm, chưa nghe, tôi rất ít nghe bài bi thương.” Hạ Băng Khuynh quay đầu, tiếp tục ngây người.

Sáng đi học đầu cô đều là hình ảnh Mộ Nguyệt Sâm.

Tiêu Nhân có thể bị đả kích từ thầy Quý, cũng hồn trên mây.

2 người k để tâm trên lớp, chiều học xong tiết cuối trực tiếp đi về, Tiêu Nhân về ktx, cô về nhà.

Cơm tối, Mộ Nguyệt Sâm k xuất hiện.

Anh rất ít k về ăn.

Ít nhất sau khi cô đến Mộ gia, anh hình như mỗi ngày đều về.

Lòng Hạ Băng Khuynh càng mất mát, lòng như chìm sâu trong vực vô tận, từ chút chìm xuống, càng sâu.

Ăn đc 2 miếng, cảm thấy còn khó ăn hơn ăn nến.

Mơ hồ về phòng ngủ 1 giấc, cảm thấy người tình rồi, lại cảm thấy tỉnh k nổi, lòng luôn có 1 âm thanh: “Anh ấy vẫn chưa về! Ró ràng có thể anh đi xã giao, cũng có thể do tăng ca, nhưng cô có cảm giác lạnh lẽo bị anh bỏ rơi, mà thực tế, bọn họ căn bản chưa tính là bạn trai bạn gái.

12h, hoàn toản tỉnh táo, mặc áo khoác xuống giường, chạy đến ban công nhìn xuống.

Chỗ bình thường đậu xe của anh trống rỗng.

Chỗ trống đó trong đêm như là miệng còn dã thú đang mở ra, hủy hoại thần kinh của cô, hít 1 hơi, k biết làm sao chịu đc.

Ở ban công rất lâu, ngoan cường k chịu vào, k biết còn có thể đợi đc cái gì, nhưng cô phải đợi.

Gió đêm mùa thu có thể lạnh thấu từng huyết mạch, cô đứng đến chân tê dại.

Xa xa, có chút sáng chiếu vào.

Mắt cô sáng lên, sự xúc động xông lên đầu, cô để chân trần, chỉ đắp 1 cái khăn chạy ra khỏi phòng.

Sắp 1h rồi, người Mộ gia đều ngủ say, cô trần chân chạy rất nhanh, 1 lúc là xuống lầu.

Đi đến bên cửa, xe đã tắt tiếng, cô lại hoang mang, đợi lát anh vào cô nói thế nào đây, k lẽ nói nửa đêm ngủ mộng du.

Nhưng cớ cũng k quan tâm nữa, nói đại là đc.

Nếu anh k quan tâm cô, k cho cô sắc mặt tốt coi thì sao? Vậy thì lạnh lùng bỏ đi!

Như là quyết tâm phải gặp anh, mặt dày đến sắt cũng k xuyên qa đc.

Cửa mở rồi.

Tim Hạ Băng Khuynh theo cánh cửa đẩy ra mà treo cao, cô cũng bất an suy nghĩ câu đầu tiên nên nói gì.

Bước vào là đôi giày da màu đen.

Theo đó là cao gót trắng.

Mộ Nguyệt Sâm đồ tây xanh đậm và Ôn Tử Tích mặc đồ công sở màu bê đi vào.

Bọn họ vừa vào liền thấy Hạ Băng Khuynh ở cửa.

Mùi nước hoa mang hơi thở của rượu đỏ và sự hỗn loạn phủ lên mặt Hạ Băng Khuynh, như là 1 cái tát hung hăng lên mặt, đánh đến cô xoay vòng.

“Sao còn chưa ngủ?” Mộ Nguyệt Sâm nhìn nha đầu còn chưa mang dép, nhẹ nhíu mày.

Hạ Băng Khuynh ngây người rất lâu mới tìm lại tiếng của mình: “A, em---, khát, xuống uống nước, nghe cửa có tiếng, liền qua xem, em lên đây---”

Quay người, cô nhanh chóng lên lầu, căn bản k cho cơ hội để họ nói chuyện với cô.

Cô chỉ muốn rời đi thật nhanh.

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện