Hạ Băng Khuynh bị tiếng đóng cửa dọa.

“Tiểu tử này k fai đang giận chứ.” Mộ Cẩm Đình cảm thấy phản ứng em trai có chút lạ, tuy nói nói cao lạnh, trên phương diện cảm xúc, luôn khống chế rất tốt, hom nay sao chút chuyện nhỏ đã đập cửa, k giống phong cách của nó.

Trừ khi là ---- tức đến cực điểm! Hạ Vân Khuynh nhìn cửa của Mộ Nguyệt Sâm 1 cái, ngữ khi không vui: “Nó có gì đáng giận chứ.”

Người bị chiếm tiện nghi là Băng Khuynh nhà cô!

“Anh rể, em xuống trc.” Hạ Băng Khuynh buồn bã nói, cúi đầu, nhanh chóng lướt qua người chị.

“Băng Khuynh hình như k vui.” Mộ Cẩm Đình nói bên tai vợ.

Hạ Vân Khuynh nhìn bóng em gái, đau lòng, nhưng nghĩ lại, cô vẫn phải cứng rắn lên: “Bây giờ k vui, tốt hơn sau này tổn thương, kệ nó đi, sẽ tốt thôi.”

Mộ Cẩm Đình nghe rất nghi ngờ, thuận theo ánh nhìn của vợ nhìn em vợ, quay lại nhìn phòng em trai, hình như hiểu rồi, miệng anh k động thanh sắc cong lên.

7h45.

Mộ Cẩm Đình đưa Hạ Băng Khuynh đến dưới lầu.

“Chị và anh rể đi nghe ca nhạc, em xong rồi gọi bọn chị.” Hạ Vân Khuynh dặn dò.

“Dạ, em biết rồi,” Hạ Băng Khuynh mở cửa xuống.

Xe quay đầu, đi xa.

Hạ Băng Khuynh nhìn lầu thang, hít sâu, đi vào.

Nói hoàn toàn k nghi ngờ là giả, nhưng cô là sinh viên của đại học này, thầy Lâm là giảng viên chuyên ngành của cô, k thể tránh thầy hoài đc, có thể từ chối 1 lần, k thể lần nào cũng từ chối, vậy cô học đại học còn ý nghĩa gì.

Chỉ cẩn thận, chắc k vấn đề.

Lên lầu 2, 2 bên hành lang im lặng cực kỳ.

Cô nhìn trái nhìn phải, đến trước phòng làm việc của thầy Lâm, gõ cửa 2 cái.

1 lúc, cửa mở, thầy Lâm đeo kính lão, mặc áo khoác ngoài màu xám thân thiện đón tiếp cô: “Tiểu Hạ thật đúng h, vừa đúng 8h, em liền gõ cửa.”

“Phải đến sớm tí mới phải, vì nhà ăn cơm xong mới qua, cho nên làm đc đến k đi trễ thôi, may mà anh rể lái xe nhanh, trc 8h đưa đến dưới lầu.” Hạ Băng Khuynh bình thản đáp.

Nghe như lời nói nhảm, nhưng cô cũng có dụng ý, nói như vậy, thầy Lâm liền biết người nhà cô biết cô đến trường, nếu thầy thật sự giấu 1 mặt khác, chắc cũng phải suy nghĩ lại.

Thầy Lâm cười gật đầu: “Vậy chúng ta đừng tốn thời gian, nói chủ đề nghiên cứu cho em nghe trước, chúng ta qua sofa ngồi đi.”

“Dạ đc!”

Hạ Băng Khuynh ngồi xuống sofa, thấy trên bàn để 2 chai nước suối.

Thầy Lâm ngồi đối diện, thấy Hạ Băng Khuynh nhìn nước suối, liền giải thích: “À, đây là chuẩn bị cho em, thầy thấy người trẻ sợ k muốn dùng đồ của lão già này.”

“Cảm ơn thầy Lâm” Hạ Băng Khuynh lễ phép cười, lòng thấy ngạc nhiên, cũng cảm thấy xin lỗi vì sự nghi bậy của mình, nghi thầy Lâm động tay vào nước, nên người ta hôm nay trực tiếp chuẩn bị nước suối.

K lẽ còn có thể động đến nước suổi chưa bị xé nhãn sao.

Chút động tác nhỏ đã đánh tan nghi ngờ trong lòng Hạ Băng Khuynh, tiếp 1 tiếng sau, cô đều thả lỏng.

Thầy Lâm luôn ngồi đối diện, giữa cách nhau bàn trà, k có bất kỳ hành động bậy nào.

Hạ Băng Khuynh nói đến khát, lấy nước trên bàn mở ra uống, vì chưa mở nhãn, cô uống cũng rất an tâm.

Đến phút kết, thầy Lâm cần ly trà trên bàn lên uống vài miếng: “Tiểu Hạ, nghe nói con chọn môn tự học là tâm lý học, sau khi học cảm thấy thế nào?”

“Con cũng khá thích.” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện