“À, hôm nay chị nghỉ, chị đưa Băng Khuynh đi học cho, không cần em đưa!” Hạ Vân Khuynh đang uống sữa, ngữ khó ôn hòa, mặt cười mang theo nụ cười.
Mộ Nguyệt Sâm k đáp, mắt càng lạnh hơn.
Có nộ khí ẩn hiện nổi lên.
Hạ Vân Khuynh giả bộ k thấy, duy trì nụ cười lễ độ, dù trong lòng đã sợ đến run rẩy, nhưng vẫn chống cự trước ánh mắt cực kỳ khủng bố của anh.
Không khí, vô hình trở nên căng thẳng.
Mắt thấy cứ tiếp tục chị sẽ làm Mộ Nguyệt Sâm tức giận thật sự, Hạ Băng Khuynh liền lên trước, chắn giữa 2 người, che đi ánh nhìn của họ: “Vậy đc, hiếm khi chị nghỉ, để chị chở!”
Mộ Nguyệt Sâm thu ánh nhìn lại, rơi lên mặt Hạ Băng Khuynh.
Chỉ là lúc quay đi, mắt anh hiển nhiên ôn nhu hơn nhiều, chú ý đến khuôn mặt nhỏ nõn nà, anh từ tốn nói: “Anh biết, em làm chuyện gì cũng thích có đầu có đuôi.”
Lời này nhìn có vẻ bình thường, nhưng ý bên trong, người hiểu tự nhiên hiểu! Mặt Hạ Băng Khuynh hiện lên tia ngọt ngào.
Lòng như đc nuôi dưỡng, gợn sóng từng cơn, ánh mắt mê ly.
Dù trc mặt chị, cũng k thể che giấu đc tim thiếu nữ của mình.
“Khục---” Hạ Vân Khuynh k thể xem đc nữa ho 1 tiếng.
Cô còn ở đây, đừng làm như k người đc k!
Hạ Băng Khuynh hồi thần, nói với Mộ Nguyệt Sâm: “Em biết rồi, anh nhanh đi làm đi!” Thấy anh còn chưa đi, cô qua đẩy tay anh, nhìn anh 1 cái.
Đại ca, anh đi đi, đừng ở đây làm khó nữa!
Mộ Nguyệt Sâm k đấu lại cô: “Đc rồi, vậy anh đi trc.”
“Uhm, được, đi đường cẩn thận!” Hạ Băng Khuynh cười ngọt ngào với anh.
Quay người, Mộ Nguyệt Sâm đi ra ngoài.
Hạ Băng Khuynh đứng tại chỗ, k nhớ mắt tiễn anh đi.
“Đc rồi, đừng nhìn nữa, qua đây ngồi,” Hạ Vân Khuynh ở sau nhắc cô, em gái trúng “độc”, nặng hơn tưởng tượng của cô.
Ngại ngùng thu ánh nhìn, Hạ Băng Khuynh ôm cặp ngồi xuống ghế.
Hạ Vân Khuynh ăn sáng, giả bộ tùy ý hỏi: “Gần đây, quan hệ giữa em với Nguyệt Sâm, hình như ngày càng tốt.”
“Có tốt hơn 1 chút!” Hạ Băng Khuynh đáp.
Biểu hiện của chị, khiến cô biết, chị k muốn họ ở chung.
“Nguyệt Sâm này, đẹp trai phong độ, khiến người động lòng, nhưng tính cách thì” mắt lưu chuyền, Hạ Vân Khuynh nhìn Hạ Băng Khuynh, nghiêm túc nói: “K fai phụ nữ bình thường có thể nắm đc.”
“Anh ấy đâu fai yêu quái biến thành, làm gì khủng bố như vậy.” Hạ Băng Khuynh nhỏ tiếng bĩu môi.
“Đứa ngốc, đợi yêu quái lộ ra sẽ cắn em, em nghĩ mình còn cơ hội giữ mạng sao?” Hạ Vân Khuynh theo đó nói, cũng hợp thời gian kết thúc chủ đề nhạy cảm này, thả tay ra: “Đc rồi, chúng ta đi.”
“Dạ!”Hạ Băng Khuynh gật đầu.
Hạ Vân Khuynh chở Hạ Băng Khuynh đến cổng trường: “Băng Khuynh, chiều vẫn là chị chở, đừng chạy loạn.”
“A, chị còn chở sao?” Hạ Băng Khuynh kinh ngạc, liền nói: “K cần đâu chị, lát em tự bắt xe, chị đi lại tốn thời gian tốn xăng, vừa mệt nữa.”
Hu, cô còn muốn chiều về Mộ Nguyệt Sâm đến chở.
Hạ Vân Khuynh cười dịu dàng với cô: “Chị nói đến là đến, đừng trả giá, lên lớp đi!”
Mộ Nguyệt Sâm k đáp, mắt càng lạnh hơn.
Có nộ khí ẩn hiện nổi lên.
Hạ Vân Khuynh giả bộ k thấy, duy trì nụ cười lễ độ, dù trong lòng đã sợ đến run rẩy, nhưng vẫn chống cự trước ánh mắt cực kỳ khủng bố của anh.
Không khí, vô hình trở nên căng thẳng.
Mắt thấy cứ tiếp tục chị sẽ làm Mộ Nguyệt Sâm tức giận thật sự, Hạ Băng Khuynh liền lên trước, chắn giữa 2 người, che đi ánh nhìn của họ: “Vậy đc, hiếm khi chị nghỉ, để chị chở!”
Mộ Nguyệt Sâm thu ánh nhìn lại, rơi lên mặt Hạ Băng Khuynh.
Chỉ là lúc quay đi, mắt anh hiển nhiên ôn nhu hơn nhiều, chú ý đến khuôn mặt nhỏ nõn nà, anh từ tốn nói: “Anh biết, em làm chuyện gì cũng thích có đầu có đuôi.”
Lời này nhìn có vẻ bình thường, nhưng ý bên trong, người hiểu tự nhiên hiểu! Mặt Hạ Băng Khuynh hiện lên tia ngọt ngào.
Lòng như đc nuôi dưỡng, gợn sóng từng cơn, ánh mắt mê ly.
Dù trc mặt chị, cũng k thể che giấu đc tim thiếu nữ của mình.
“Khục---” Hạ Vân Khuynh k thể xem đc nữa ho 1 tiếng.
Cô còn ở đây, đừng làm như k người đc k!
Hạ Băng Khuynh hồi thần, nói với Mộ Nguyệt Sâm: “Em biết rồi, anh nhanh đi làm đi!” Thấy anh còn chưa đi, cô qua đẩy tay anh, nhìn anh 1 cái.
Đại ca, anh đi đi, đừng ở đây làm khó nữa!
Mộ Nguyệt Sâm k đấu lại cô: “Đc rồi, vậy anh đi trc.”
“Uhm, được, đi đường cẩn thận!” Hạ Băng Khuynh cười ngọt ngào với anh.
Quay người, Mộ Nguyệt Sâm đi ra ngoài.
Hạ Băng Khuynh đứng tại chỗ, k nhớ mắt tiễn anh đi.
“Đc rồi, đừng nhìn nữa, qua đây ngồi,” Hạ Vân Khuynh ở sau nhắc cô, em gái trúng “độc”, nặng hơn tưởng tượng của cô.
Ngại ngùng thu ánh nhìn, Hạ Băng Khuynh ôm cặp ngồi xuống ghế.
Hạ Vân Khuynh ăn sáng, giả bộ tùy ý hỏi: “Gần đây, quan hệ giữa em với Nguyệt Sâm, hình như ngày càng tốt.”
“Có tốt hơn 1 chút!” Hạ Băng Khuynh đáp.
Biểu hiện của chị, khiến cô biết, chị k muốn họ ở chung.
“Nguyệt Sâm này, đẹp trai phong độ, khiến người động lòng, nhưng tính cách thì” mắt lưu chuyền, Hạ Vân Khuynh nhìn Hạ Băng Khuynh, nghiêm túc nói: “K fai phụ nữ bình thường có thể nắm đc.”
“Anh ấy đâu fai yêu quái biến thành, làm gì khủng bố như vậy.” Hạ Băng Khuynh nhỏ tiếng bĩu môi.
“Đứa ngốc, đợi yêu quái lộ ra sẽ cắn em, em nghĩ mình còn cơ hội giữ mạng sao?” Hạ Vân Khuynh theo đó nói, cũng hợp thời gian kết thúc chủ đề nhạy cảm này, thả tay ra: “Đc rồi, chúng ta đi.”
“Dạ!”Hạ Băng Khuynh gật đầu.
Hạ Vân Khuynh chở Hạ Băng Khuynh đến cổng trường: “Băng Khuynh, chiều vẫn là chị chở, đừng chạy loạn.”
“A, chị còn chở sao?” Hạ Băng Khuynh kinh ngạc, liền nói: “K cần đâu chị, lát em tự bắt xe, chị đi lại tốn thời gian tốn xăng, vừa mệt nữa.”
Hu, cô còn muốn chiều về Mộ Nguyệt Sâm đến chở.
Hạ Vân Khuynh cười dịu dàng với cô: “Chị nói đến là đến, đừng trả giá, lên lớp đi!”
Danh sách chương