Khương Viên nhìn người đàn ông cách 1 khoảng xa, anh chéo chân ngồi đó, đẹp trai mê người đến khiến ng khác muốn nuốt anh: “ Mộ Nguyệt Sâm, trên người anh có bọ chét đúng k. sao anh k dứt khoát thiết kế lưới phòng chống.”

“Đừng lạc đề, làm việc thế nào rồi?” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng hỏi lần nữa.

“Mộ tổng đích theo đốc thúc tôi nào dám làm sai, yên tâm, tôi theo bản nháp anh đưa, 1 chứ k vấp nói ra, nói đến tôi miệng đau, nhưng bảo bối của anh đã tin rồi, lần này, anh có thể yên tâm rồi chứ.”

“Cô ấy nên tin, vì đây vốn là sự thật!” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nói, khí chất cường thế.

“Anh cho cô ta phúc phận lớn vậy, k biết cô ta tiêu hóa nổi k!” Khương Viên giỏ bộ tự nói, mắt đẹp lại nhìn anh.

Mộ Nguyệt Sâm nghĩ nghĩ, kiên định đáp: “Đây là mạng của cô ấy!”

Khương Viên nghe vậy, khinh bỉ, k chấp nhận kết quả của anh, đây là chủ đề tự ngược, nam nhân này quá bá đạo, mà nha đầu đó tính của rất mạnh, đối với tương lai của họ, cô hoàn toàn thấy k hay.

“Chuyện xong rồi, anh đáp ứng báo thù giúp tôi,nên làm rồi chứ.” Tay ấn lên vai Mộ Nguyệt Sâm, cô háo sắc nhìn môi anh: “Thật k ngờ, vì nha đầu đó, anh chịu hi sinh cả sắc đẹp, nhất định fai là hôn lưỡi!”

Cô bĩu môi đến gần.

Mộ Nguyệt Sâm mặt k biểu cảm lấy văn kiện che môi cô: “Tôi có nói đáp ứng 1 yêu cầu, nhưng k gồm mục này.”

“Ha---” Khương Viên tức giận cười lạnh: “Nói đùa, lão nương đối với anh có tình ý anh k biết sao, tôi xem trọng sắc đẹp của anh, tôi k quản, muốn môi anh đến sắp điên rồi, hôm nay nhất định fai hôn đc anh, đến đây, hôn miếng cũng k mất miếng thịt nào.”

Cô để văn kiện xuống, làm bộ dạng muốn hôn qua.

“Khương Viên, đừng động vào giới hạn của tôi.” Giọng Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng lên.

“Đúng là hết cách với xử nam, hôn cái cũng k chịu!”

2 từ xử nam, khiến trán Mộ Nguyệt Sâm ẩn hiện gân xanh.

Anh lạnh lùng nói 1 câu: “Tùy Hàng, Khương tổng hình như muốn xuống xe, cậu mời cô ta xuống.”

“Vâng!” Trác Tùy Hàng đậu xe, từ xe xuống, mở cửa sau, k chút thương hoa tiếc ngọc bắt lấy Khương Viên từ phía sau, ném ra đường.

“Trác Tùy Hàng, anh dám đối với tôi vậy.” Khương Viên trừng mắt đẹp với Trác Tùy Hàng.

“Thân là nữ nhân, vẫn nên có tự trọng tí, cô cũng k đến nỗi tệ!” Trác Tùy Hàng k biết nói gì lắc đầu, nói xong, quay người đi đến ghế lái.

“Anh anh” Khương Viên tức đến ngón tay run rẩy, chỉ anh: “ Con ong lẳng lơ mà dám dạy dỗ tôi, Trác Tùy Hàng anh chết chắc tôi nói anh nghe!”

Trác Tùy Hàng nhìn xúc động xông đến cô, kéo cửa ra, dùng sức đóng cửa.

Mộ Nguyệt Sâm ở sau lạnh lùng nói: “Con ong lẳng lơ? Tùy Hàng, cô ta thật sự dùng để miêu tả cậu?”

“...” Xử nam cũng k thấy đc có bao nhiêu lạc quan.

Tất nhiên, lời này Trác Tùy Hàng tuyệt k dám nói.

Khương Viên nhìn xe thật sự chạy rồi, gấp đến nhảy lên: “Ê, đừng đi, k nói các người là xử nam với con ong còn k đc sao, nơi đây vắng vậy kêu tôi sao về, trở lại cho tôi---”

Chiều.

Điện thoại đóng rồi mở, bấm số rồi xóa, cứ vậy rất lâu, Hạ Băng Khuynh vẫn k ấn xuống.

Cũng k biết bản thân tại sao lại vậy.

“Đã 1 tiết rồi, điện thoại sắp bị cậu ấn nát.” Tiêu Nhân k nhịn đc nói.

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện