Dưới sự kích động, cô k nghĩ gì chạm qua.

Tay như sắp chạm vào, tay cô bị tay lớn của anh nắm lấy.

Cơ thể bị kéo lên, chớp mắt, cô ngồi ngang trên đùi anh.

Bên dưới nóng bỏng, Hạ Băng Khuynh quan hiện cái gì đó, lập tức k dám động, cảm giác như ngồi trên viên đạn.

“Sờ thì sờ?” Mộ Nguyệt Sâm ấn mặt cô: “Hạ Băng Khuynh lúc em k xấu hổ thì thật sự là đỉnh cao!”

“Đó cũng là anh ép!” Hạ Băng Khuynh nhỏ tiếng nói.

“Được rồi, đừng diễn nữa, nói đi, hôm nay vì sao? Nói rõ, mục đích lấy lòng là gì?” Mộ Nguyệt Sâm nói rõ, k vòng vo.

Hỏi đến điểm chính rồi!

Nhưng Hạ Băng Khuynh lại căng thẳng đến k biết nói gì, đặc biệt là dưới ánh mắt đó, sao lòng cô có thể k loạn đc.

Nhìn bánh trên bàn, cô linh hoạt, chỉ chỉ: “Anh ăn cái đó trc, em nói sau.”

Ăn đồ cần dùng tay, vậy anh k thể bắt cô nữa, cô cũng có thể thuận theo rời đùi anh.

Mộ Nguyệt Sâm liếc bánh kem cái: “Ăn cũng đc, nhưng e đút a.”

Tâm tư nhỏ của cô anh nhìn cái liền biết!

“...” Tên giảo hoạt!

“Sao nào? K đồng ý? K s, dù sao loại đồ ăn khủng bố này 1 chút a cũng k muốn ăn.”

“Đút thì đút!”

Dựa vào biểu cảm ghét bỏ này của anh, hôm nay nhất định trét đc bánh lên mặt anh.

Hạ Băng Khuynh cúi người dùng nĩa.

Lật trong hộp 1 phen, sao k có? K lẽ quên lấy? “E đang tìm gì?”

Hạ Băng Khuynh quẫn bách, thời gian quan trọng này lại xuất hiện vấn đề này, nhưng k thể k nói: “Em---, hình như quên mang nĩa rồi!”

Cô cúi đầu, mặt sắp vùi vào bánh kem.

“Hay lắm --- từ đầu mời tôi ăn đã muốn tôi dùng tay ăn.” Mộ Nguyệt Sâm trêu ghẹo cười, kéo người cô lại: “Nếu đã là em đút, vậy em dùng tay.”

“Nhưng tay rất dơ!” Hạ Băng Khuynh vô thức để tay về sau.

“Tôi k ngại!” Anh kéo tay cô, cầm lấy 1 ngón trong đó, chấm tí kem của bánh.

Để bên môi mình, liếm kem trên tay.

Lưỡi mềm mại của anh tiếp xúc cô, tay cô như bị giật điện, tê dại từng cơn.

Không khí ái muội.

Hạ Băng Khuynh cắn môi, liều mạng nhịn k la lên, cả tay như k còn sức, đến di chuyển cơ thể cũng k còn sức.

“Mộ Nguyệt Sâm---” Cô kêu rất nhỏ, rút tay mình lại.

Anh ôm eo cô, đầu từ từ áp xuống.

Cô nhìn mắt anh, từ từ k thể động đậy, như là chìm sâu trong vũ trụ, rất sâu rất thần bí, khiến cô vui vẻ đi về trước, dù cho có chút sợ hãi, nhưng lại hi vọng chạm vào linh hồn anh, cô cứ cảm thấy, xuyên qua bộ dạng lạnh lùng này, là thế giới ấm áp như mùa xuân.

Hơi thở nóng ấm ẩm ướt bên môi cô, cô xẩu hổ nhắm mắt, tim đập điên loạn.

Chính vào lúc động tình ấm áp này, phòng làm việc đột nhiên bị kéo ra mạnh mẽ.

Tiếng động lớn làm 2 người đang ý loạn tình mê đồng thời quay đầu.

Mà nữ nhân đứng bên ngoài cửa ngạc nhiên cứng người!

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện