Hạ Băng Khuynh lùi về sau.
Lúc k trốn đc nữa, cô giận lên: “ANh Nguyệt Bạch, k ngờ anh lại hư vậy!”
Đen như quạ trên trời! Đều là sắc lang!
Mộ Nguyệt Bạch ngây người, vui vẻ cười nhẹ, sau đó thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn mắt cô: “Anh hư như vậy, hoặc là vì yêu em.”
Hạ Băng Khuynh ngây người.
Đối diện với lời tỏ tình đột ngột, cô có chút lúng túng: “Anh anh sao có thể yêu em? Em chẳng qua là cô gái bình thường, mà anh là nghệ thuật gia thiên tài.”
Ánh mắt thâm trầm nghiêm túc của anh, khiến cô k thể cho rằng anh đang nói giỡn.
“Cô bé ngốc dễ thương, em k biết mình xinh đẹp cỡ nào sao?” Mộ Nguyệt Bạch ôn nhu nhìn: “Lần đầu gặp em, anh liền bị sét ái tình.”
“Em k tin!” Hạ Băng Khuynh phản biện trong vô thức.
Cứ cảm thấy k thật.
Mộ Nguyệt Bạch than thở: “Ài, k thể móc tim ra cho e coi, e cần biết tình iu, trước giờ đều như pháo hoa nổ trong 1 chút, đừng nghĩ phức tạp quá.”
Mắt Hạ Băng Khuynh rủ xuống nghĩ: “Được, em tin, nhưng---” Cô mang ý xin lỗi, mắt kiên định rõ ràng nhìn anh: “Em k có cảm giác đó với anh!”
Trước đây cô tưởng mình thích anh, nhưng từ từ phát hiện k fai tình cảm nam nữ.
Cô k thích dây dưa, nếu bây giờ k nói rõ, sau này càng nói k rõ.
Cự tuyệt trực tiếp khiến Mộ Nguyệt Bạch đen mặt.
Thậm chí vậy, anh cũng k có dấu hiệu tức giận, vẫn mang bộ dạng ôn nhu.
Nhưng k biết tại sao, lòng Hạ Băng Khuynh cảm nhận đc hàn ý.
“Cảm giác có thể bồi dưỡng, cứ từ từ, k cần gấp.” Mộ Nguyệt Bạch thản nhiên cười, nghe như là anh cự tuyệt cô, mà anh đang an ủi.
“Thật ra em đã có ng mình thích!”
Vì muốn anh chết tâm hoàn toàn, Hạ Băng Khuynh liền xuất chiêu cuối.
Mộ Nguyệt Bạch từ tốn đáp: “Đó là chuyện tốt, chứng minh e lớn rồi! Em coi, mỗi người đều có quyền thích người khác, như là em thích anh ta, dù cho anh ta k thích em, em cũng thích a ta như cũ đúng k? Cùng đạo lí đó, k lẽ e k thích a, a k thể thích e sao? Tim bị gân cốt bao quanh, e k thể khống chế nó, a cũng k, đối với e mà nói yêu 1 người rất tốt đẹp, đối với a mà nói cũng v!”
Hạ Băng Khuynh k quay đến chóng mặt.
Như là rất có lí.
Thích 1 người k fai chuyện đại ác gì!
Bình thường cô nói vậy, người theo đuổi liền biết khó mà lui, mà cô hình như quên mất, đối diện với cô k fai 1 nam sinh, mà có tâm tư sâu thẳm, hồ ly đẹp trai giảo hoạt.
Anh tự tin và có thành tựu, a k cần tốn nhiều sức mà thổi bay đề khó này, k chỉ vậy, a cần quay đến cô như trên mây.
“Nghĩ hiểu chưa?” Mộ Nguyệt Bạch vỗ khuôn mặt ngây người của cô.
Hạ Băng Khuynh ngãi đầu: “Nghĩ kĩ cũng có đạo lý, nhưng---”
“K có nhưng, em là cô gái thông minh!” Mộ Nguyệt Bạch quyết đoán nói cô, mang ý khẳng định.
Người đều thích đc khen, anh nói v, cô cũng k thể nói gì.
Chủ đề kết thúc, Hạ Băng Khuynh lại kéo cửa, nghe đc vẫn là câu giọng nữ đó nói.
“Em cần ra ngoài!” Cô khổ mặt nhìn anh.
“K fai nói với e rồi, đã đặt rồi, k đổi đc.” Mộ Nguyệt Bạch thẳng người, đi vào trong.
“Mộ Nguyệt Bạch, anh---”
Lúc k trốn đc nữa, cô giận lên: “ANh Nguyệt Bạch, k ngờ anh lại hư vậy!”
Đen như quạ trên trời! Đều là sắc lang!
Mộ Nguyệt Bạch ngây người, vui vẻ cười nhẹ, sau đó thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn mắt cô: “Anh hư như vậy, hoặc là vì yêu em.”
Hạ Băng Khuynh ngây người.
Đối diện với lời tỏ tình đột ngột, cô có chút lúng túng: “Anh anh sao có thể yêu em? Em chẳng qua là cô gái bình thường, mà anh là nghệ thuật gia thiên tài.”
Ánh mắt thâm trầm nghiêm túc của anh, khiến cô k thể cho rằng anh đang nói giỡn.
“Cô bé ngốc dễ thương, em k biết mình xinh đẹp cỡ nào sao?” Mộ Nguyệt Bạch ôn nhu nhìn: “Lần đầu gặp em, anh liền bị sét ái tình.”
“Em k tin!” Hạ Băng Khuynh phản biện trong vô thức.
Cứ cảm thấy k thật.
Mộ Nguyệt Bạch than thở: “Ài, k thể móc tim ra cho e coi, e cần biết tình iu, trước giờ đều như pháo hoa nổ trong 1 chút, đừng nghĩ phức tạp quá.”
Mắt Hạ Băng Khuynh rủ xuống nghĩ: “Được, em tin, nhưng---” Cô mang ý xin lỗi, mắt kiên định rõ ràng nhìn anh: “Em k có cảm giác đó với anh!”
Trước đây cô tưởng mình thích anh, nhưng từ từ phát hiện k fai tình cảm nam nữ.
Cô k thích dây dưa, nếu bây giờ k nói rõ, sau này càng nói k rõ.
Cự tuyệt trực tiếp khiến Mộ Nguyệt Bạch đen mặt.
Thậm chí vậy, anh cũng k có dấu hiệu tức giận, vẫn mang bộ dạng ôn nhu.
Nhưng k biết tại sao, lòng Hạ Băng Khuynh cảm nhận đc hàn ý.
“Cảm giác có thể bồi dưỡng, cứ từ từ, k cần gấp.” Mộ Nguyệt Bạch thản nhiên cười, nghe như là anh cự tuyệt cô, mà anh đang an ủi.
“Thật ra em đã có ng mình thích!”
Vì muốn anh chết tâm hoàn toàn, Hạ Băng Khuynh liền xuất chiêu cuối.
Mộ Nguyệt Bạch từ tốn đáp: “Đó là chuyện tốt, chứng minh e lớn rồi! Em coi, mỗi người đều có quyền thích người khác, như là em thích anh ta, dù cho anh ta k thích em, em cũng thích a ta như cũ đúng k? Cùng đạo lí đó, k lẽ e k thích a, a k thể thích e sao? Tim bị gân cốt bao quanh, e k thể khống chế nó, a cũng k, đối với e mà nói yêu 1 người rất tốt đẹp, đối với a mà nói cũng v!”
Hạ Băng Khuynh k quay đến chóng mặt.
Như là rất có lí.
Thích 1 người k fai chuyện đại ác gì!
Bình thường cô nói vậy, người theo đuổi liền biết khó mà lui, mà cô hình như quên mất, đối diện với cô k fai 1 nam sinh, mà có tâm tư sâu thẳm, hồ ly đẹp trai giảo hoạt.
Anh tự tin và có thành tựu, a k cần tốn nhiều sức mà thổi bay đề khó này, k chỉ vậy, a cần quay đến cô như trên mây.
“Nghĩ hiểu chưa?” Mộ Nguyệt Bạch vỗ khuôn mặt ngây người của cô.
Hạ Băng Khuynh ngãi đầu: “Nghĩ kĩ cũng có đạo lý, nhưng---”
“K có nhưng, em là cô gái thông minh!” Mộ Nguyệt Bạch quyết đoán nói cô, mang ý khẳng định.
Người đều thích đc khen, anh nói v, cô cũng k thể nói gì.
Chủ đề kết thúc, Hạ Băng Khuynh lại kéo cửa, nghe đc vẫn là câu giọng nữ đó nói.
“Em cần ra ngoài!” Cô khổ mặt nhìn anh.
“K fai nói với e rồi, đã đặt rồi, k đổi đc.” Mộ Nguyệt Bạch thẳng người, đi vào trong.
“Mộ Nguyệt Bạch, anh---”
Danh sách chương