Mà nha đầu ngốc còn ngồi trên bồn rửa tay, chuyên tâm muốn đẩy quần trên người ra.

Thật là khó cởi! Mồ hôi làm cho cái quần bên trong nhất như vừa nhặt lên từ nước.

Đôi mày liễu nhíu lại, Hạ Băng Khuynh trên bồn rửa tay di chuyển qua lại, như là dùng mọi cách cởi quần ra, hoàn toàn không biết động tác của mình có bao nhiêu dụ dỗ người khác.

Càng không biết, cô đang kích thích 1 nam nhân mạnh mẽ, khí chất hơn người.

Mắt Mộ Nguyệt Sâm co rút, bây giờ cô như tình dược đang thấm vào trong máu của anh, khiến máu huyết sôi trào.

Nguy hiểm dần lan rộng.

“Phù---” Cuối cùng cũng cởi được.

Hạ Băng Khuynh để quần vửa cởi qua bên, dùng tay lau mồ hôi trán, xuống khỏi bồn rửa tay, đi đến bên anh vài bước: “Tôi xong rồi, có thể đi rồi!”

Lúc này anh hài lòng chưa!

Sự đến gần của cô, như là chất dẫn lửa cuối cùng.

Không gian chật hẹp đột nhiên im lặng cực độ, như là sự im lặng chết chóc trước phong ba bão táp.

Không chút báo trước, đột nhiên anh đưa tay cầm gáy cô kéo cô vào lòng, môi mỏng nóng bỏng áp xuống, cường hôn khiến cô bất ngờ mở miệng nhỏ ra.

“Xoẹt---”

Đồ của cô bị anh xé nát.

Trong không khí, hoocmone nam như bùng nổ.

Hạ Băng Khuynh bị dọa ngây người.

Não trống rỗng.

Như là búp bê gỗ tùy anh xâm nhập.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, như là hải triều, giây trước còn sóng yên biển lặng, giây sau liền bộc phát trước mắt.

“Uhm---” Khi phản ứng lại, cô dùng sức đẩy anh.

Nhưng cô không những không đầy được người đàn ông điên cuồng ra, mà còn bị anh áp lên tường nhà vệ sinh, không quan tâm ý của cô, cùng cô hôn triền miên, hai tay sờ khắp người cô 1 lượt.

Cái anh muốn rõ hơn bất cứ gì.

Không còn lí trí, chỉ còn sự xúc động nguyên thủy nhất.

Kịch liệt như vậy khiến Hạ Băng Khuynh sợ hãi, cô chịu không nỗi, rất sợ, rất rối, chỉ biết phản kháng, trước mặt anh, lại lộ ra sự yếu đuối vô dụng như vậy.

Mộ Nguyệt Sâm cảm nhận được sự sợ hãi mạnh mẽ của cô, cảm giác bất lực đó khiến anh tỉnh táo lên tí.

Thả môi cô ra, trán anh và cô chạm nhau.

Hai người hô hấp gấp.

“Em sợ gì?” Giọng anh trầm thấp, hô hấp nóng như lửa.

“Tôi---” Hạ Băng Khuynh ánh mắt mê ly, não rối loạn, quên lúc này nên tức giận, mà không phải nghiêm túc nghĩ, nhỏ giọng đáp: “Em sợ đau!”

Sau khi cô coi từ “bảo bối” của Tiêu Nhân xong, càng xác nhận kiến thức này.

“...”

Lần thứ 2 nghe kết quả này, Mộ Nguyệt Sâm có chút câm nín.

Tin đây không phải cớ của cô, càng bất lực hơn.

Bất kì nam nhân trưởng thành nào, khi nghe cô gái nói sợ đau đều không biết nói gì, đến chứng minh cũng không thể.

Anh cảm thấy mình như con sói tiều tụy, vốn biết thỏ trắng cái gì cũng không biết, còn luôn hi vọng cô cùng tần suất với mình, cùng anh làm chuyện tương đồng, trong mắt cô, thế giới này rất thuần khiết.

Cố gắng áp chế lửa trong người, anh bình tĩnh lại tí, đứng người dậy.

Thấy áo bị anh xé nát, anh lấy 1 bộ đồ trên bồn rửa tay đắp lên người cô, “Hôm nay không học nữa, mặc lên, về phòng nghỉ!”

Nói xong, anh quay người rời nhà vệ sinh. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện