Cơ thể Hạ Băng Khuynh nặng nề, bị a kéo 1 cái, liền ngã về trc.

Mắt thấy sắp đụng vào người anh, kịp thời phản ứng, nhưng vẫn k kéo lại cơ thể k chịu khống chế.

Miệng k kiêng kị hôn lên ngực anh.

Từ miệng đến chóp mũi bắt đầu, với tốc độ lan truyền nhanh chóng, cứng đờ tới ngón chân.

Thời gian yên tĩnh bất động.

Như nước ngưng đọng trong không khí ấm nóng, rất lâu cũng không hết.

Cô mất đi hô hấp.

Tay chân cũng mất đi.

Tim đập ngày càng mạnh, như là cơ thể chỉ còn lại 1 trái tim, dễ dàng có thể chạm vào nó.

Ngực anh trở nên rất nóng, môi cô càng nóng.

“Không tính đứng dậy?”

Giọng trầm thấp mê hoặc truyền đến bên tai.

Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu nhìn cô 1 cái, hơi thở trầm nặng.

Thổi qua mang theo hơi nóng và điện, làm cho Hạ Băng Khuynh nhảy dựng lên, ngồi ở đó hít từng hơi lớn, như là con cá ở trên cạn quá lâu.

Tim rối loạn cộng thêm cơ thể nóng bỏng, khiến cô k ngừng chảy mồ hôi, mái trước trán bết dính lại, mồ hôi thuận theo tóc mai rơi xuống, thuận theo khuôn mặt rơi xuống cổ.

Đồ trong cùng nhất đã ướt hết.

Ánh mắt anh nhìn cô, nóng như núi lửa, bên trong có nham thạch cuồn cuộn.

“Chúng chúng ta học thôi!”

Lưỡi Hạ Băng Khuynh bị líu mở sách ra.

Khó xử!

Càng k dám nhìn khuôn ngực trần cùng với ánh mắt doạ người của anh.

“E k nóng sao?” Môi Mộ Nguyệt Sâm đến gần, giọng mang chút ái muội vô hình.

Hạ Băng Khuynh hít thở khó khăn, mồ hôi chảy càng nhiều, đến sách trong tay cũng bị mồ hôi tay cô làm ướt.

Nhưng cô vẫn giả bộ bình tĩnh, khí chất cực kỳ nói: “K nóng, k nóng chút nào!”

Thật ra nóng đến sắp ngất rồi.

Đầu a từ từ áp quá, đưa tay sờ mặt cô, tốc độ rất chậm.

Hạ Băng Khuynh lần nữa ngưng thở, cơ thể căng thẳng, anh anh muốn làm gì?!

Anh áp qua, cô né về sau.

Cuối cùng---

Ngón tay a chạm cô, động tác lưu loát từ trán cô trượt xuống, sờ đc mồ hôi. đc đến trc mặt cô: “Còn cứng miệng?”

“Đã nói là mồ hôi lạnh, thể chất tôi đặc biệt, lạnh mới chảy mồ hôi!” Hạ Băng Khuynh mở to mắt nói bậy.

Mặt ngày càng nhiều mồ hôi, mắt mơ hồ.

Mộ Nguyệt Sâm thu tâm trạng lại, mệnh lệnh 3 chữ: “Cởi đồ rra!”

“” Hạ Băng Khuynh bị dọa đến mở to mắt: “Tôi k cởi!”

Đánh chết cũng k cởi.

“E muốn tôi giúp e cởi?”

“Anh---, sắc lang!”

Hạ Băng Khuynh đỏ mặt quay đầu, cảm thấy bản thân k khác bị con cá đang bị nấu trong nồi canh sôi.

Đột nhiên, cơ thể nhẹ bẫng.

Đợi cô từ chấn động hồi thần lại, người đã bị ôm vào nhà vệ sinh phòng sách.

Tình thể gấp gáp, cô dùng tay kéo đèn treo tường: “Tôi k cởi, đánh chết cũng k cởi.”

Đối diện với nam nhân nghiêm túc muốn cởi đồ bạn, mặc 100 bộ cũng vô dụng!

“Thả lỏng tay.” Mộ Nguyệt Sâm k kiên nhẫn nói.

“K thả, trừ khi buông tôi ra!”

Hạ Băng Khuynh bộ dạng lần này sống chết k sợ.

“K thả?” Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày.

Biểu cảm của tên này có ý gì? Muốn đối phó cô thế nào? Lòng Hạ Băng Khuynh thình thịch, bất an, nhưng vẫn k chịu thua trả lời: “Đúng, k thả, chính là k thả!”

- -------- ----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện