Thời gian mở đề tới gần, Tô Diệp cố gắng tránh giáp mặt với Lộ Nhất Minh để đỡ bị sai vặt. Cô hầu như dành hết thời gian một ngày ở trong thư viện tra tư liệu chuẩn bị PPT, ngay cả Chủ nhật cũng không bỏ qua.
PPT: Thuyết trình PowerPoint
Ánh nắng ngả về tây, Tô Diệp cúi đầu vừa gửi nhắn tin vừa nắm tay Dương Nghị lảo đảo đi ra ngoài. Tầm này là giờ tan học, từng tốp ba tốp năm ra ra vào vào, ở cửa lớn chen chúc nhau thành một đoàn, xô đẩy ở bên trong, đi về phía trước nghe có vẻ khá khó khăn.
Tô Diệp ngẩng đầu quét mắt một vòng, nắm tay Dương Nghị thật chặt, cũng không để ý, thấp đầu tiếp tục gửi nhắn tin, để mặc Dương Nghị dắt mình đi về phía trước, nhưng không ngờ từ phía đối diện có một người đi đến, nhằm đúng giữa hai người mà xuyên qua, khắp nơi đều chật kín người, Dương Nghị không còn cách nào, đành phải buông lỏng tay Tô Diệp để người đó đi qua.
Tô Diệp mắt thoáng nhìn thấy một người mặc áo sơ mi trắng tới gần, lập tức hiểu ra nguyên nhân Dương Nghị buông tay mình, cũng nghiêng người nhường đường, đợi đến khi người nọ vừa lướt qua liền trở về tư thế cũ, cũng không ngẩng đầu, chỉ bằng cảm giác đưa tay cầm lấy bàn tay bên cạnh, trong lòng hơi kinh ngạc: "Tay của anh sao đột nhiên trở nên lạnh như vậy!"
Thình lình nghe được bên tai một thanh âm xa lạ vang lên: "Bạn học! Bạn học!"
Tô Diệp theo tiếng gọi nhìn lại, đã thấy bạn học Nhất Thanh Tú nở nụ cười ngại ngùng, đang lúng túng nhìn cô, Tô Diệp nghi hoặc, nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy hai người đang nắm tay nhau!
Tô Diệp như bị điện giật nhanh chóng rút tay về, bụm mặt e thẹn nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Tôi nhận lầm người!"
"Ngại quá! Bạn gái của tôi nhận lầm người!" Dương Nghị cười khổ hướng cậu bạn kia xin lỗi.
"Không sao!" Bạn học Nhất Thanh Tú cũng cảm thấy thẹn thùng, xoay người nhanh chóng rời đi.
"Em thật đúng là! Bạn trai mình cũng có thể nhận lầm!" Đợi cậu bạn kia rời đi xa một chút, Dương Nghị cúi đầu nhìn Tô Diệp đang rất ngượng, bất lực lắc đầu.
Tô Diệp cười khanh khách, tóm lấy cánh tay anh mà lắc qua lắc lại, nhỏ giọng nói: "Đấy là do anh không giữ chặt em, làm hại em một vố! Mắc cỡ chết đi được!"
Dương Nghị dở khóc dở cười, sẵng giọng: "Em còn không biết xấu hổ trách anh?"
Tô Diệp buông tay Dương Nghị ra, giận dỗi nói: "Không trách anh thì trách ai hả! Nếu không phải anh buông tay, em làm sao có thể nhận lầm người?" Lời vừa dứt, tự mình không kiềm chế được nở nụ cười.
Dương Nghị bật cười, kéo tay Tô Diệp, sắc mặt nghiêm túc nói: "Được! Anh cam đoan với em, từ nay về sau mặc kệ thiên lôi đánh xuống, núi có lở, sông cạn đá mòn, anh nhất định nắm chặt tay bác sĩ Tô, tuyệt đối không buông ra!"
Tô Diệp trong lòng biết anh đang nói giỡn, liền dùng tay đẩy đẩy anh, cười nói: "Anh dẻo miệng lắm! Đúng rồi, anh nói tối nay muốn gặp mặt chiến hữu! Định đi đâu ăn cơm đây?"
"Nếu đi gặp chiến hữu, đương nhiên phải để hắn quyết rồi, tốt xấu gì cũng phải nhường hắn bày tỏ tâm ý chứ!" Dương Nghị mang theo Tô Diệp hướng cổng trường đi tới, "Hơn nữa, hiện tại hắn làm ăn phát đạt, có thể so với chúng ta giàu hơn nhiều, không ăn của hắn thì ăn ai!"
Tô Diệp trong lòng khẽ động, mơ hồ liền đoán được anh đang nói tới ai, nhưng vẫn cố gắng nắm lấy một tia hy vọng, lo sợ bất an hỏi: "Người đó là ai vậy?"
"Em chắc không quen đâu, là bạn ở trong quân ngũ, hai năm trước chuyển nghề, hiện giờ mở một câu lạc bộ Taekwondo ở Bắc Kinh, buôn bán làm ăn rất được, tên là Tống Minh Viễn!"
Tô Diệp dừng bước, Dương Nghị phát giác, quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì!" Tô Diệp chột dạ, miễn cưỡng cười cười, "Em biết người này, hai bọn em là đồng hương, cha mẹ quan hệ rất tốt."
Chuyện cho tới bây giờ, Tô Diệp cảm thấy đã không còn gì để dấu diếm nữa, nếu như không có chuyện gì lớn thì giữa cô và Dương Nghị cũng là ván đã đóng thuyền rồi, sau này ba người bọn họ chắc chắn sẽ gặp mặt nhau, chỉ có thể lừa gạt được lúc này chứ không thể dấu diếm cả đời, không bằng thẳng thắn thành khẩn khai báo, chết sớm giải thoát sớm, huống chi, cô cảm thấy mình cũng không có làm gì sai.
Dương Nghị trố mắt: "Sao trước giờ anh chưa thấy em nói qua?"
Tô Diệp có chút hoảng hốt, rút tay khỏi bàn tay anh, khẽ cười cười, cố gắng trấn tĩnh nói: "Em có rất nhiều bạn, chẳng lẽ phải thông báo hết từng người một với anh sao!"
"Anh không có ý này!" Dương Nghị nhíu chặt lông mày trầm tư một lát, nhìn chằm chằm vào Tô Diệp nói: "Em đã sớm biết quan hệ giữa bọn anh."
Ánh mắt của anh sắc bén, sắc mặt nặng nề, câu nói sau cùng giọng điệu bình thường, căn bản không phải là đang hỏi cô. Tô Diệp vốn là có chút chột dạ, lúc này bị anh nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng càng bất ổn, chỉ biết cúi đầu không dám nói năng gì.
Dương Nghị trong lòng lập tức có dự cảm không tốt về việc này, nhưng anh không muốn hỏi, chỉ chờ Tô Diệp có thể tự mình nói ra. Tô Diệp thấy anh đứng nguyên tại chỗ bất động mà nhìn chằm chằm vào mình, dường như đang đợi cô giải thích, trong lòng liền biết chạy không thoát, lại cảm thấy khó mở miệng, ấp úng nói: "Có thể anh ta có chút ý nghĩ, em cũng không dám xác định, sợ anh hiểu lầm nên không dám nói."
Dương Nghị tim đập thình thịch, mày nhíu lại càng chặt, trầm giọng hỏi tới: "Cậu ta.... Thích em?"
Tô Diệp vội vàng lắc đầu: "Anh ta cái gì cũng chưa nói, là bản thân em tự suy đoán, cũng có thể không phải!"
Dương Nghị trong bụng suy tính, im lặng một lát lại hỏi: "Vậy còn em? Em...?"
Tô Diệp chợt cảm thấy tức giận, chung đụng bốn tháng, thái độ của cô chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao? "Em đối với anh ta không có ý gì khác, anh suy nghĩ nhiều rồi!"
Tô Diệp vừa nói xong liền quay đầu đi, Dương Nghị vội vàng bước nhanh vài bước kéo cô lại, cũng không để ý tới cô đang giãy dụa, đơn giản chỉ là đem cô ôm vào lòng, mềm giọng dỗ dành nói: "Tiểu Diệp! Em đừng nóng giận, anh chỉ là có chút sợ hãi, cho nên mới phải hỏi như vậy!"
Tô Diệp kinh ngạc, từ lúc quen biết, xác định quan hệ, cho tới bây giờ, anh luôn tràn đầy tự tin, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng luôn một mình gánh chịu, kiên cường trấn định. Tô Diệp đã quen dựa dẫm vào anh, cho rằng anh không hề sợ hãi điều gì, lúc này đột nhiên nghe được hai chữ này từ trong miệng anh, trái tim đột nhiên liền mềm nhũn, ngừng giãy dụa mà ngoan ngoãn dựa vào trong lòng anh, giang hai tay ôm lấy eo anh.
Cái ôm kia chính là thông báo cho anh sự chắc chắn, Dương Nghị nhất thời kích động, hai tay đang ôm Tô Diệp cũng chặt hơn.
"Nếu không em không đi cùng anh nữa! Tránh để mọi người cảm thấy khó xử." Im lặng chốc lát, Tô Diệp nói khẽ.
Dương Nghị khẽ cười một tiếng buông cô ra, đưa tay thay cô vén mấy sợi tóc bên thái dương, cười nói: "Từ nay về sau chắc sẽ phải chạm mặt khá nhiều, chẳng lẽ lại trốn cả đời?"
Lời tuy nói như vậy, nhưng anh chưa nắm rõ sự tình nên trong lòng có chút cảm giác không nắm chắc, mắt thấy Tô Diệp nhíu mày không nói, liền cố gắng dò hỏi một chút chuyện giữa bọn họ, chỗ mấu chốt càng cân nhắc từng câu từng chữ. Tô Diệp thực sự thẳng thắn, không chút nào giấu diếm, cô càng nói, vẻ mặt Dương Nghị càng rạng rỡ, trong lòng cũng đã đưa ra quyết định, ôm eo Tô Diệp an ủi: "Đừng lo, bữa cơm tối nay, hai người trước kia qua lại thế nào thì cứ như thế đi, những chuyện khác để anh xử lý!"
"Anh muốn xử lý như thế nào?" Tô Diệp nghe anh tỏ thái độ nghiêm túc, bất giác lo lắng, nheo mắt kinh ngạc hỏi.
Dương Nghị bật cười, xoa mặt cô, cười nói: "Đây là chuyện của đàn ông! Em không cần quan tâm đâu." Mắt thấy Tô Diệp vẫn còn nghi hoặc, liền an ủi: "Đừng lo lắng, chúng ta đều đã hơn ba mươi rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Anh sẽ tự biết có chừng mực, không để cho mọi người khó xử."
Tô Diệp bán tín bán nghi, cúi đầu nghĩ, nắm tay anh dặn dò: "Nếu anh ta giả ngu, thì anh cứ giả bộ như không biết chuyện này, được không?"
"Được!" Dương Nghị cười đồng ý.
Dù đã bàn bạc trước nhưng suốt dọc đường Tô Diệp vẫn có chút không yên, càng không ngừng suy nghĩ xem lúc gặp mặt nên nói cái gì, cũng không thể quá mức lạnh nhạt câu nệ, ngược lại có vẻ chột dạ, lại cũng không thể tùy tiện ăn nói không suy nghĩ, để cho giữa hai người lại sinh ra hiềm khích. Dương Nghị thấy nét mặt cô u ám, liền cầm tay cô, kể một vài chuyện vui trước kia ở trong quân đội để giúp cô giải sầu, chỉ là tuy ra sức kể, hiệu quả cũng không thể nói là tốt, Tô Diệp vẫn là vẻ mặt như vậy, Dương Nghị nhìn mà trong lòng chua xót, cũng chẳng phân biệt nổi rốt cuộc là cô bởi vì thẹn thùng, hay là cảm thấy xấu hổ đối với Tống Minh Viễn.
May mắn nhà hàng mấy người họ đặt hẹn cũng không xa, chưa tới 20 phút đã tới nơi, Tô Diệp đầu hơi cúi đi bên cạnh Dương Nghị, nhắm mắt theo đuôi, trong đầu giờ đang vô cùng hỗn loạn, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Mắt thấy cửa phòng càng lúc càng gần, cô vẫn chưa nghĩ ra kế sách gì, lúc này liền hạ quyết tâm, dứt khoát bỏ qua không suy nghĩ thêm nữa, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, chỉ cầu không thẹn với lương tâm!
Đẩy cửa đi vào, còn chưa kịp ngẩng đầu, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tống Minh Viễn cất lên: "Đến muộn quá! Đầu tiên phạt ba ly!"
Tô Diệp giương mắt nhìn lên, đã thấy ánh mắt bình thản của hắn, giọng nói hào sảng, thần sắc tươi sáng, không có chút nào không được tự nhiên, ánh mắt đang nhìn Dương Nghị chậm rãi chuyển qua, rơi vào trên mặt cô, nụ cười liền thâm sâu vài phần, hài hước nói: "Tô Diệp, đã lâu không gặp! Nhưng từ nay về sau nên gọi chị dâu rồi!"
Tô Diệp lúng túng, mặt liền đỏ ửng, ngay cả bên tai cũng có chút nóng lên, thấp đầu không biết nên đáp lại như thế nào.
"Cậu vào sau tôi ba tháng, gọi chị dâu cũng đúng!" Dương Nghị thay Tô Diệp kéo ghế ngồi bên cạnh mình, đối với Tống Minh Viễn cười nói: "Tống Tổng! Hiện tại muốn gặp ngài quả thực không dễ dàng gì!"
Tống Minh Viễn thay Dương Nghị rót rượu, cầm thực đơn phục vụ đưa tới cho Tô Diệp, cảm thán nói: "Gần đây tương đối bận bịu, vốn đã muốn gặp nhau từ sớm, nhưng quả thực không thể phân thân, phải để đến tận bây giờ."
"Vậy bây giờ phải làm sao, trông cậu hôm nay không được tốt, tối nay có thể uống không?" Dương Nghị cười ha hả, cũng không đợi Tống Minh Viễn trả lời, liền đẩy tay Tô Diệp, đùa giỡn nói: "Em muốn ăn cái gì thì gọi cái đó, không cần tiết kiệm tiền cho cậu ta!"
"Em không gọi đâu, các anh gọi đi!" Tô Diệp đem quyển thực đơn trong tay đẩy trở về, "Em đi toilet một chuyến!"
Nghe tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại, hai nam nhân nhìn nhau cười, Dương Nghị đem thực đơn đưa tới trước mặt Tống Minh Viễn, cười nói: "Nơi này cậu thường đến, vậy cậu gọi món đi!"
"Cậu gọi mấy món Tô Diệp thích ăn đi, còn hai người chúng ta gọi vài món đồ nhắm là được rồi!" Tống Minh Viễn cảm thấy ngực mình có chút đau đớn, bận bịu nói sang chuyện khác: "Lão Lý thế nào rồi? Thân thể ổn chứ?"
"Rất tốt!" Dương Nghị cũng không từ chối nữa, chọn vài món Tô Diệp thích ăn, lại dặn dò nhân viên phục vụ vài câu, quay đầu đối với Tống Minh Viễn nói: "Minh Viễn, danh nhân không nói tiếng lóng, cảm ơn huynh đệ tác thành, tôi mời cậu một ly!"
PPT: Thuyết trình PowerPoint
Ánh nắng ngả về tây, Tô Diệp cúi đầu vừa gửi nhắn tin vừa nắm tay Dương Nghị lảo đảo đi ra ngoài. Tầm này là giờ tan học, từng tốp ba tốp năm ra ra vào vào, ở cửa lớn chen chúc nhau thành một đoàn, xô đẩy ở bên trong, đi về phía trước nghe có vẻ khá khó khăn.
Tô Diệp ngẩng đầu quét mắt một vòng, nắm tay Dương Nghị thật chặt, cũng không để ý, thấp đầu tiếp tục gửi nhắn tin, để mặc Dương Nghị dắt mình đi về phía trước, nhưng không ngờ từ phía đối diện có một người đi đến, nhằm đúng giữa hai người mà xuyên qua, khắp nơi đều chật kín người, Dương Nghị không còn cách nào, đành phải buông lỏng tay Tô Diệp để người đó đi qua.
Tô Diệp mắt thoáng nhìn thấy một người mặc áo sơ mi trắng tới gần, lập tức hiểu ra nguyên nhân Dương Nghị buông tay mình, cũng nghiêng người nhường đường, đợi đến khi người nọ vừa lướt qua liền trở về tư thế cũ, cũng không ngẩng đầu, chỉ bằng cảm giác đưa tay cầm lấy bàn tay bên cạnh, trong lòng hơi kinh ngạc: "Tay của anh sao đột nhiên trở nên lạnh như vậy!"
Thình lình nghe được bên tai một thanh âm xa lạ vang lên: "Bạn học! Bạn học!"
Tô Diệp theo tiếng gọi nhìn lại, đã thấy bạn học Nhất Thanh Tú nở nụ cười ngại ngùng, đang lúng túng nhìn cô, Tô Diệp nghi hoặc, nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy hai người đang nắm tay nhau!
Tô Diệp như bị điện giật nhanh chóng rút tay về, bụm mặt e thẹn nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Tôi nhận lầm người!"
"Ngại quá! Bạn gái của tôi nhận lầm người!" Dương Nghị cười khổ hướng cậu bạn kia xin lỗi.
"Không sao!" Bạn học Nhất Thanh Tú cũng cảm thấy thẹn thùng, xoay người nhanh chóng rời đi.
"Em thật đúng là! Bạn trai mình cũng có thể nhận lầm!" Đợi cậu bạn kia rời đi xa một chút, Dương Nghị cúi đầu nhìn Tô Diệp đang rất ngượng, bất lực lắc đầu.
Tô Diệp cười khanh khách, tóm lấy cánh tay anh mà lắc qua lắc lại, nhỏ giọng nói: "Đấy là do anh không giữ chặt em, làm hại em một vố! Mắc cỡ chết đi được!"
Dương Nghị dở khóc dở cười, sẵng giọng: "Em còn không biết xấu hổ trách anh?"
Tô Diệp buông tay Dương Nghị ra, giận dỗi nói: "Không trách anh thì trách ai hả! Nếu không phải anh buông tay, em làm sao có thể nhận lầm người?" Lời vừa dứt, tự mình không kiềm chế được nở nụ cười.
Dương Nghị bật cười, kéo tay Tô Diệp, sắc mặt nghiêm túc nói: "Được! Anh cam đoan với em, từ nay về sau mặc kệ thiên lôi đánh xuống, núi có lở, sông cạn đá mòn, anh nhất định nắm chặt tay bác sĩ Tô, tuyệt đối không buông ra!"
Tô Diệp trong lòng biết anh đang nói giỡn, liền dùng tay đẩy đẩy anh, cười nói: "Anh dẻo miệng lắm! Đúng rồi, anh nói tối nay muốn gặp mặt chiến hữu! Định đi đâu ăn cơm đây?"
"Nếu đi gặp chiến hữu, đương nhiên phải để hắn quyết rồi, tốt xấu gì cũng phải nhường hắn bày tỏ tâm ý chứ!" Dương Nghị mang theo Tô Diệp hướng cổng trường đi tới, "Hơn nữa, hiện tại hắn làm ăn phát đạt, có thể so với chúng ta giàu hơn nhiều, không ăn của hắn thì ăn ai!"
Tô Diệp trong lòng khẽ động, mơ hồ liền đoán được anh đang nói tới ai, nhưng vẫn cố gắng nắm lấy một tia hy vọng, lo sợ bất an hỏi: "Người đó là ai vậy?"
"Em chắc không quen đâu, là bạn ở trong quân ngũ, hai năm trước chuyển nghề, hiện giờ mở một câu lạc bộ Taekwondo ở Bắc Kinh, buôn bán làm ăn rất được, tên là Tống Minh Viễn!"
Tô Diệp dừng bước, Dương Nghị phát giác, quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì!" Tô Diệp chột dạ, miễn cưỡng cười cười, "Em biết người này, hai bọn em là đồng hương, cha mẹ quan hệ rất tốt."
Chuyện cho tới bây giờ, Tô Diệp cảm thấy đã không còn gì để dấu diếm nữa, nếu như không có chuyện gì lớn thì giữa cô và Dương Nghị cũng là ván đã đóng thuyền rồi, sau này ba người bọn họ chắc chắn sẽ gặp mặt nhau, chỉ có thể lừa gạt được lúc này chứ không thể dấu diếm cả đời, không bằng thẳng thắn thành khẩn khai báo, chết sớm giải thoát sớm, huống chi, cô cảm thấy mình cũng không có làm gì sai.
Dương Nghị trố mắt: "Sao trước giờ anh chưa thấy em nói qua?"
Tô Diệp có chút hoảng hốt, rút tay khỏi bàn tay anh, khẽ cười cười, cố gắng trấn tĩnh nói: "Em có rất nhiều bạn, chẳng lẽ phải thông báo hết từng người một với anh sao!"
"Anh không có ý này!" Dương Nghị nhíu chặt lông mày trầm tư một lát, nhìn chằm chằm vào Tô Diệp nói: "Em đã sớm biết quan hệ giữa bọn anh."
Ánh mắt của anh sắc bén, sắc mặt nặng nề, câu nói sau cùng giọng điệu bình thường, căn bản không phải là đang hỏi cô. Tô Diệp vốn là có chút chột dạ, lúc này bị anh nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng càng bất ổn, chỉ biết cúi đầu không dám nói năng gì.
Dương Nghị trong lòng lập tức có dự cảm không tốt về việc này, nhưng anh không muốn hỏi, chỉ chờ Tô Diệp có thể tự mình nói ra. Tô Diệp thấy anh đứng nguyên tại chỗ bất động mà nhìn chằm chằm vào mình, dường như đang đợi cô giải thích, trong lòng liền biết chạy không thoát, lại cảm thấy khó mở miệng, ấp úng nói: "Có thể anh ta có chút ý nghĩ, em cũng không dám xác định, sợ anh hiểu lầm nên không dám nói."
Dương Nghị tim đập thình thịch, mày nhíu lại càng chặt, trầm giọng hỏi tới: "Cậu ta.... Thích em?"
Tô Diệp vội vàng lắc đầu: "Anh ta cái gì cũng chưa nói, là bản thân em tự suy đoán, cũng có thể không phải!"
Dương Nghị trong bụng suy tính, im lặng một lát lại hỏi: "Vậy còn em? Em...?"
Tô Diệp chợt cảm thấy tức giận, chung đụng bốn tháng, thái độ của cô chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao? "Em đối với anh ta không có ý gì khác, anh suy nghĩ nhiều rồi!"
Tô Diệp vừa nói xong liền quay đầu đi, Dương Nghị vội vàng bước nhanh vài bước kéo cô lại, cũng không để ý tới cô đang giãy dụa, đơn giản chỉ là đem cô ôm vào lòng, mềm giọng dỗ dành nói: "Tiểu Diệp! Em đừng nóng giận, anh chỉ là có chút sợ hãi, cho nên mới phải hỏi như vậy!"
Tô Diệp kinh ngạc, từ lúc quen biết, xác định quan hệ, cho tới bây giờ, anh luôn tràn đầy tự tin, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng luôn một mình gánh chịu, kiên cường trấn định. Tô Diệp đã quen dựa dẫm vào anh, cho rằng anh không hề sợ hãi điều gì, lúc này đột nhiên nghe được hai chữ này từ trong miệng anh, trái tim đột nhiên liền mềm nhũn, ngừng giãy dụa mà ngoan ngoãn dựa vào trong lòng anh, giang hai tay ôm lấy eo anh.
Cái ôm kia chính là thông báo cho anh sự chắc chắn, Dương Nghị nhất thời kích động, hai tay đang ôm Tô Diệp cũng chặt hơn.
"Nếu không em không đi cùng anh nữa! Tránh để mọi người cảm thấy khó xử." Im lặng chốc lát, Tô Diệp nói khẽ.
Dương Nghị khẽ cười một tiếng buông cô ra, đưa tay thay cô vén mấy sợi tóc bên thái dương, cười nói: "Từ nay về sau chắc sẽ phải chạm mặt khá nhiều, chẳng lẽ lại trốn cả đời?"
Lời tuy nói như vậy, nhưng anh chưa nắm rõ sự tình nên trong lòng có chút cảm giác không nắm chắc, mắt thấy Tô Diệp nhíu mày không nói, liền cố gắng dò hỏi một chút chuyện giữa bọn họ, chỗ mấu chốt càng cân nhắc từng câu từng chữ. Tô Diệp thực sự thẳng thắn, không chút nào giấu diếm, cô càng nói, vẻ mặt Dương Nghị càng rạng rỡ, trong lòng cũng đã đưa ra quyết định, ôm eo Tô Diệp an ủi: "Đừng lo, bữa cơm tối nay, hai người trước kia qua lại thế nào thì cứ như thế đi, những chuyện khác để anh xử lý!"
"Anh muốn xử lý như thế nào?" Tô Diệp nghe anh tỏ thái độ nghiêm túc, bất giác lo lắng, nheo mắt kinh ngạc hỏi.
Dương Nghị bật cười, xoa mặt cô, cười nói: "Đây là chuyện của đàn ông! Em không cần quan tâm đâu." Mắt thấy Tô Diệp vẫn còn nghi hoặc, liền an ủi: "Đừng lo lắng, chúng ta đều đã hơn ba mươi rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Anh sẽ tự biết có chừng mực, không để cho mọi người khó xử."
Tô Diệp bán tín bán nghi, cúi đầu nghĩ, nắm tay anh dặn dò: "Nếu anh ta giả ngu, thì anh cứ giả bộ như không biết chuyện này, được không?"
"Được!" Dương Nghị cười đồng ý.
Dù đã bàn bạc trước nhưng suốt dọc đường Tô Diệp vẫn có chút không yên, càng không ngừng suy nghĩ xem lúc gặp mặt nên nói cái gì, cũng không thể quá mức lạnh nhạt câu nệ, ngược lại có vẻ chột dạ, lại cũng không thể tùy tiện ăn nói không suy nghĩ, để cho giữa hai người lại sinh ra hiềm khích. Dương Nghị thấy nét mặt cô u ám, liền cầm tay cô, kể một vài chuyện vui trước kia ở trong quân đội để giúp cô giải sầu, chỉ là tuy ra sức kể, hiệu quả cũng không thể nói là tốt, Tô Diệp vẫn là vẻ mặt như vậy, Dương Nghị nhìn mà trong lòng chua xót, cũng chẳng phân biệt nổi rốt cuộc là cô bởi vì thẹn thùng, hay là cảm thấy xấu hổ đối với Tống Minh Viễn.
May mắn nhà hàng mấy người họ đặt hẹn cũng không xa, chưa tới 20 phút đã tới nơi, Tô Diệp đầu hơi cúi đi bên cạnh Dương Nghị, nhắm mắt theo đuôi, trong đầu giờ đang vô cùng hỗn loạn, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Mắt thấy cửa phòng càng lúc càng gần, cô vẫn chưa nghĩ ra kế sách gì, lúc này liền hạ quyết tâm, dứt khoát bỏ qua không suy nghĩ thêm nữa, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, chỉ cầu không thẹn với lương tâm!
Đẩy cửa đi vào, còn chưa kịp ngẩng đầu, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tống Minh Viễn cất lên: "Đến muộn quá! Đầu tiên phạt ba ly!"
Tô Diệp giương mắt nhìn lên, đã thấy ánh mắt bình thản của hắn, giọng nói hào sảng, thần sắc tươi sáng, không có chút nào không được tự nhiên, ánh mắt đang nhìn Dương Nghị chậm rãi chuyển qua, rơi vào trên mặt cô, nụ cười liền thâm sâu vài phần, hài hước nói: "Tô Diệp, đã lâu không gặp! Nhưng từ nay về sau nên gọi chị dâu rồi!"
Tô Diệp lúng túng, mặt liền đỏ ửng, ngay cả bên tai cũng có chút nóng lên, thấp đầu không biết nên đáp lại như thế nào.
"Cậu vào sau tôi ba tháng, gọi chị dâu cũng đúng!" Dương Nghị thay Tô Diệp kéo ghế ngồi bên cạnh mình, đối với Tống Minh Viễn cười nói: "Tống Tổng! Hiện tại muốn gặp ngài quả thực không dễ dàng gì!"
Tống Minh Viễn thay Dương Nghị rót rượu, cầm thực đơn phục vụ đưa tới cho Tô Diệp, cảm thán nói: "Gần đây tương đối bận bịu, vốn đã muốn gặp nhau từ sớm, nhưng quả thực không thể phân thân, phải để đến tận bây giờ."
"Vậy bây giờ phải làm sao, trông cậu hôm nay không được tốt, tối nay có thể uống không?" Dương Nghị cười ha hả, cũng không đợi Tống Minh Viễn trả lời, liền đẩy tay Tô Diệp, đùa giỡn nói: "Em muốn ăn cái gì thì gọi cái đó, không cần tiết kiệm tiền cho cậu ta!"
"Em không gọi đâu, các anh gọi đi!" Tô Diệp đem quyển thực đơn trong tay đẩy trở về, "Em đi toilet một chuyến!"
Nghe tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại, hai nam nhân nhìn nhau cười, Dương Nghị đem thực đơn đưa tới trước mặt Tống Minh Viễn, cười nói: "Nơi này cậu thường đến, vậy cậu gọi món đi!"
"Cậu gọi mấy món Tô Diệp thích ăn đi, còn hai người chúng ta gọi vài món đồ nhắm là được rồi!" Tống Minh Viễn cảm thấy ngực mình có chút đau đớn, bận bịu nói sang chuyện khác: "Lão Lý thế nào rồi? Thân thể ổn chứ?"
"Rất tốt!" Dương Nghị cũng không từ chối nữa, chọn vài món Tô Diệp thích ăn, lại dặn dò nhân viên phục vụ vài câu, quay đầu đối với Tống Minh Viễn nói: "Minh Viễn, danh nhân không nói tiếng lóng, cảm ơn huynh đệ tác thành, tôi mời cậu một ly!"
Danh sách chương