Edit: Nhu Nhu
Beta: Cassie
Sắc trời ngoài cửa đã sáng choang, thỉnh thoảng có vài chú chim sẻ đậu trên bệ cửa sổ đang giao lưu ríu ra ríu rít với nhau, cảnh tượng tràn ngập hơi thở đầu hạ.
Đường Thanh miễn cưỡng tìm về chút cảm giác chân thật, nằm vật ra giường lần nữa, tự vo bản thân thành một cục.
Đáng sợ quá đi thôi, sao cậu có thể mơ giấc mơ kiểu đó chứ.
Bắt một bé mèo con lấy thân báo đáp thật sự là làm khùng làm điên luôn á trời!
Đường Thanh bực dọc đạp chân hai cái, cuối cùng lủi vào trong chăn lặng lẽ biến thành mèo con kêu meo meo, ôm đuôi lăn qua lăn lại hơn chục vòng mới yên được.
Cậu biết Túc Thiên Dục đang trêu cậu, giấc mơ chẳng qua là kết quả của việc trong lòng chất chứa tâm sự thôi.
Nhưng chuyện tình cảm ấy mà, luôn bắt đầu từ “hứng thú” đó! Bạn mà có hứng thú về một người thì sẽ chú ý nhiều hơn, cứ thế rồi xuất hiện quan sát, trêu chọc, kế đến là sa vào lưới tình.
Mấy năm Đường Thanh nhận cung phụng thường xuyên, nhận được sự gột rửa từ phim thần tượng, cậu nắm chắc kịch bản rồi, hiểu rằng nếu cứ để ý cái gì lâu thì sẽ biến chất, kéo theo một loạt thứ chuyện khác.
Rất rõ ràng, Túc Thiên Dục đã xuất hiện dấu hiệu rồi… Đương nhiên, nếu là cậu tự ảo tưởng thì càng tốt, cậu chỉ mong sao Túc Thiên Dục không có hứng với mình, như vậy thì cậu trả ơn xong là có thể về ổ nhỏ của mình tiếp tục bay nhảy.
… Hoặc cũng có thể là cậu nghĩ lầm, Túc Thiên Dục nảy sinh hứng thú chỉ là do cậu quá bí ẩn lại không rõ lai lịch thôi.
Đúng! Nói không chừng là vậy đó! Con chó mày ăn cắp truyện vừa thôi.
Cậu không thể tự làm rối bản thân, nếu không phản ứng dữ quá, thêm đôi lần nữa sẽ bị Túc Thiên Dục nhìn ra mất.
Vẫn phải quan sát kĩ lưỡng thêm nữa mới được.
Bé mèo con nghĩ thông rồi, biến lại hình người rời giường rửa mặt.
Mở cửa ra đã thấy Túc Thiên Dục đang đứng trước ao cẩm lý cho cá ăn, trên bàn đá phía sau lưng có đặt một hộp gỗ, vẫn là gỗ tử đàn lá nhỏ, chỉ có điều lần này là hoa quế mạ vàng rực rỡ.
“Chào buổi sáng.” Sắc mặt Đường Thanh bình tĩnh, chủ động chào hỏi.
“Chào buổi sáng.” Túc Thiên Dục ngoảnh đầu lại, lặng lẽ đánh giá một chút, cuối cùng nở nụ cười thương hiệu, bước vào nhà chính cùng cậu rồi đưa cậu hộp gỗ nhỏ: “Đền tội.”
Đường Thanh tỏ vẻ nghi hoặc vừa phải: “Hử? Tội gì?”
Túc Thiên Dục bật cười, suýt chút lại không nhịn được mà trêu cậu. Nhưng sau khi uốn lưỡi bảy lần, cuối cùng lí trí khiến hắn phải ghìm cương trước vực, thành thật nói: “Đền tội vì trò đùa quá trớn hôm qua. Hơn nữa tôi cũng không nên cười cậu, không nên hoài nghi thân phận 1* của cậu.”
*1 là chỉ các bạn công, 0 là chỉ các bạn thụ
Quả nhiên là anh cười nhạo tôi! Truyenhd thật là hãm ***, ăn cắp không biết nhục à? Đường Thanh không tranh cãi vô ích, cười vô cùng tươi tắn: “Không sao, sau này đừng như vậy nữa là được.”
Túc Thiên Dục thấy cậu lại xù lông, tạm thời không muốn suy nghĩ kỹ, dứt khoát mở hộp ra đẩy đến trước mặt cậu.
Chiếc hộp không lớn, nhưng mà bên trong lại đựng được rất nhiều. Hai mươi viên ngọc lưu ly tròn đều xếp đầy ắp trong hộp, kích cỡ và màu sắc không khác nhau lắm, vô cùng thích hợp để lăn qua lăn lại đuổi theo vồ…
Đường Thanh cố gắng hoàn hồn, lặng lẽ đè cái tay đang muốn giơ lên xuống, quật cường quay đầu đi: “Thứ này quý giá quá, không cần thiết đâu.”
Túc Thiên Dục bình tĩnh nói: “Mấy thứ này đối với tôi mà nói không hề quan trọng.”
Đường Thanh: “Không thể cân đo đong đếm bằng tài lực của anh được, chúng ta hẳn nên xem xét tính lớn nhỏ của sự việc.”
Túc Thiên Dục: “Đối với tôi mà nói việc này lớn, nhỡ may cậu Đường giận rồi thì tổn thất của tôi còn lớn hơn nữa.”
Đường Thanh tỉnh ngộ, vậy thì dễ nói rồi. Ăn cắp cái *** mịa nhà mày, chó má.
Vì để đối phương yên tâm, vừa để mau chóng kết thúc chủ đề này, Đường Thanh rất thoải mái nhận cái hộp, khảy một viên ngọc lưu ly ra chơi đùa.
Ngọc lưu ly trong suốt mượt mà, cầm trong tay mát lạnh trơn mịn, rất hợp để chơi vào mùa hè. Đường Thanh đẩy qua đẩy lại, trong lòng cực kì bồn chồn, vô cùng muốn biến về nguyên hình ôm trong lòng lăn lăn.
May mà Quyền Lê xuất hiện kịp thời, ngăn chặn ý nghĩ không thực tế của cậu bằng lịch trình bận rộn còn tồn đọng từ ngày hôm qua.
Ba người cùng ăn sáng rồi lại ra ngoài. Việc của Đường Thanh là làm linh vật đi theo Túc Thiên Dục, nhìn bọn họ xử lí công việc, phối hợp điều tra, cùng đọ sức với thế lực ba nhà.
Weibo chính thức của Thẩm thị vẫn còn ăn vạ trên mạng, cố gắng làm loạn hấp dẫn ánh mắt của người qua đường, kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.
Quản gia xem vậy mà tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi. Kết quả điều tra của Quyền Lê cho thấy, ông ta đã lừa gạt uy hiếp được tổng cộng sáu công nhân và hai nhân viên ưu tú của phòng nghiên cứu, thừa dịp lòng người hoang mang mà nạo vét sạch cả viện nghiên cứu.
Tuy Đường gia vẫn tiếp tục công chiếm thị trường dược phẩm nhưng lại không trực tiếp ra tay với tập đoàn Túc thị, cẩn thận hơn chút so với hai nhà còn lại.
Ba nhà đều đứng số một số hai trong cái vòng luẩn quẩn này, bọn họ đột nhiên dồn sức vây công tập đoàn Túc thị, tức thì tạo nên đợt chấn động trong giới. Những người khác hoặc quan sát hoặc chuẩn bị rục rịch, đều đang đợi thời khắc tình hình sáng tỏ.
Tập đoàn Túc thị là một miếng thịt ba chỉ, đủ mùi tròn vị, ai ai cũng muốn cắn một miếng. Nếu như có cơ hội bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua.
Nhưng mà tập đoàn Túc thị giàu nứt đố đổ vách lại vô cùng quỷ quái, bao nhiêu năm nay thuận buồm xuôi gió chưa từng chịu chút bấp bênh. Nghe nói thế lực sau lưng đáng gờm, muốn lật đổ không dễ đâu.
Cho nên, chưa đến hồi kết họ sẽ không ra tay.
Trên thực tế họ đoán không sai. Những việc này đối với Túc thị mà nói toàn là lông gà vỏ tỏi, vốn không động tới gốc rễ được.
Ngay cả mục đích của người đứng sau cũng vô cùng rõ ràng, bất kể là vận thế mười năm hay tranh cây rụng tiền, gã chính là muốn làm Túc Thiên Dục khó chịu.
Cho nên việc này thật ra là ân oán cá nhân, chẳng có tí liên quan gì đến đấu đá thương trường. Chẳng qua là lợi dụng cái vòng luẩn quẩn này battle* mà thôi.
*nguyên văn
Bên phe Túc Thiên Dục cũng hiểu rõ chuyện này, đây cũng là nguyên nhân Quyền Lê không ngừng nhấn mạnh, lấy thân thể làm gốc rồi mới tiến hành phản kích.
Họ không thể vì chút chuyện vớ vẩn đó mà quên đi mục đích cuối cùng của chúng được.
Vậy nên Đường Thanh có việc để làm rồi. Phần lớn thời gian cậu ở bên cạnh Túc Thiên Dục, chẳng những có thể áp chế vận rủi, làm linh vật chiêu tài mang lại vận may, còn gánh vác lời dặn dò của Bạch Trạc mỗi ngày đốc thúc Túc Thiên Dục uống thuốc, chú ý vết thương.
Bạch Trạc vẫn mang giọng điệu ngả ngớn như vậy, mỗi lần nói chuyện với Đường Thanh giọng anh ta cứ dập dềnh gợn sóng, lêu lổng không chịu nổi.
Anh ta nói: [Chào buổi chiều cục cưng nhớ~ Vết thương của chủ tịch Túc sao rồi?]
Đường Thanh: [Vẫn thế.] Con chó ăn cắp, suốt đời ỉa chảy.
Bạch Trạc: [Em phải giám sát cậu ta uống thuốc đúng giờ, tên tuổi của anh sắp vụn vỡ trong tay cậu ta cả rồi *khóc thút thít*.]
Đường Thanh đưa mắt nhìn Túc Thiên Dục đang bận rộn, vận rủi trên người hắn vẫn luôn dày đặc, liên lụy tới vết thương khiến nó lành rất lâu, tính ra chẳng liên quan gì đến chuyện uống thuốc cả.
Nhưng cậu cảm thấy nói chuyện như vậy với bác sĩ chủ trị thì không ổn lắm, bèn thành thật đồng ý: [Được.]
Đột nhiên Bạch Trạc gửi lại một icon xoa đầu: [Cưng ơi em ngọt ngào quá đi thôi~~]
Đường Thanh: “???”
Cậu gửi icon mỉm cười qua: [Tui phải mách chủ tịch Túc!]
Bạch Trạc: [Đừng đừng đừng! Ông tổ bé ơi anh sai rồi!!!]
Đường Thanh khẽ hừ một tiếng mang theo chút đắc ý.
Túc Thiên Dục nghe thấy, ngẩng đầu thấy bé mèo con lại đang chat với người khác.
Đây là lần thứ mấy rồi?
Túc Thiên Dục cười dịu dàng, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn híp mắt nhớ lại.
Mấy ngày nay thời gian bé mèo con nghịch điện thoại tăng lên, đôi mắt xinh đẹp chỉ chăm chăm vào màn hình tin nhắn, thường xuyên thay đổi biểu cảm vì người bên kia màn hình, hơn nữa phần lớn là biểu cảm vui sướng.
Mất hứng. Ăn cắp thì muôn đời ỉa chảy nhé con đĩ ơiiii.
Hắn cảm giác lãnh địa của mình bị xâm phạm rồi.
Tuy rằng hắn chẳng biết hắn đã phân bé mèo con vào phạm vi lãnh địa của mình tự bao giờ, có lẽ là từ ánh mắt đầu tiên, cũng có thể là ngày đó ở nhà kho, hắn có loại cảm giác mãnh liệt rằng bé mèo con vốn thuộc về mình, thế nên hắn vô cùng ghét người khác nhớ thương đến cậu, có ý đồ đoạt cậu khỏi hắn.
Cho dù là sự chú ý hay một ánh mắt cũng không được!
Túc Thiên Dục suy nghĩ một hồi, đột nhiên quăng bút xuống bàn.
Quả nhiên Đường Thanh ngẩng đầu nhìn, thấy hắn ôm vai vội chạy đến ngay: “Anh không sao chứ? Vết thương lại đau sao?”
Túc Thiên Dục nhíu mày, nặng nề ừm một tiếng.
Đường Thanh thấy vận rủi của hắn không có thay đổi gì, lại sợ hắn bị rách miệng vết thương, ra hiệu cho hắn cởi áo ngoài ra.
May mà áo sơ mi trắng tinh không thấm máu.
Dường như Túc Thiên Dục cũng đỡ hơn rồi, cười nói: “Không sao, vừa nãy viết chữ mỏi quá vô ý xoay xoay vai, quên mất đang bị thương.”
Đường Thanh: “Thế mà cũng quên được, anh vô tâm quá đó.”
Túc Thiên Dục nói: “Biết sao được, cứ cuống lên là lại quên mất.”
Đường Thanh nhìn chồng tài liệu trên bàn, lặng lẽ ngậm miệng, kéo ghế ngồi đối diện hắn: “Anh làm việc đi, tôi canh chừng anh.”
Sau đó Đường Thanh quả thật vẫn luôn quan sát hắn, chán quá thì lục lọi túi đồ, lấy ra ba bốn viên ngọc lưu ly mà chơi, nhưng sự chú ý vẫn đặt trên người hắn.
Vậy mới đúng chứ. Ai là con đĩ ăn cắp của anh nào? Truyenhd, truyenfull đó hihi.
Túc Thiên Dục vừa lòng cực, mở tài liệu tiếp tục kí tên, đầu mày cuối mắt giấu không nổi niềm vui sướng.
Quyền Lê lăn lê bò lết ở bên ngoài suốt, thỉnh thoảng trở về vài bận, chỉ thấy hai người mỗi người chiếm đóng một bên bàn làm việc, người mà kim quang rạng ngời như mặt trời nhỏ thì đang lẳng lặng chơi bi, còn cái tên nhìn thấy là đen đủi kia thì lại đang cực kỳ vui vẻ, sung sướng phê văn kiện.
Nhìn qua có vẻ rất hài hòa.
Quyền Lê thu hồi tầm mắt đang chuẩn bị mở miệng, ánh mắt lại lia ngược trở về, chú ý đến ngọc lưu ly.
Vãi l! Đây chẳng phải băng phách bốn trăm năm cực quý sao?! Vậy mà cậu lại mài thành bi cho mèo chơi???
—–
Beta: Cassie
Sắc trời ngoài cửa đã sáng choang, thỉnh thoảng có vài chú chim sẻ đậu trên bệ cửa sổ đang giao lưu ríu ra ríu rít với nhau, cảnh tượng tràn ngập hơi thở đầu hạ.
Đường Thanh miễn cưỡng tìm về chút cảm giác chân thật, nằm vật ra giường lần nữa, tự vo bản thân thành một cục.
Đáng sợ quá đi thôi, sao cậu có thể mơ giấc mơ kiểu đó chứ.
Bắt một bé mèo con lấy thân báo đáp thật sự là làm khùng làm điên luôn á trời!
Đường Thanh bực dọc đạp chân hai cái, cuối cùng lủi vào trong chăn lặng lẽ biến thành mèo con kêu meo meo, ôm đuôi lăn qua lăn lại hơn chục vòng mới yên được.
Cậu biết Túc Thiên Dục đang trêu cậu, giấc mơ chẳng qua là kết quả của việc trong lòng chất chứa tâm sự thôi.
Nhưng chuyện tình cảm ấy mà, luôn bắt đầu từ “hứng thú” đó! Bạn mà có hứng thú về một người thì sẽ chú ý nhiều hơn, cứ thế rồi xuất hiện quan sát, trêu chọc, kế đến là sa vào lưới tình.
Mấy năm Đường Thanh nhận cung phụng thường xuyên, nhận được sự gột rửa từ phim thần tượng, cậu nắm chắc kịch bản rồi, hiểu rằng nếu cứ để ý cái gì lâu thì sẽ biến chất, kéo theo một loạt thứ chuyện khác.
Rất rõ ràng, Túc Thiên Dục đã xuất hiện dấu hiệu rồi… Đương nhiên, nếu là cậu tự ảo tưởng thì càng tốt, cậu chỉ mong sao Túc Thiên Dục không có hứng với mình, như vậy thì cậu trả ơn xong là có thể về ổ nhỏ của mình tiếp tục bay nhảy.
… Hoặc cũng có thể là cậu nghĩ lầm, Túc Thiên Dục nảy sinh hứng thú chỉ là do cậu quá bí ẩn lại không rõ lai lịch thôi.
Đúng! Nói không chừng là vậy đó! Con chó mày ăn cắp truyện vừa thôi.
Cậu không thể tự làm rối bản thân, nếu không phản ứng dữ quá, thêm đôi lần nữa sẽ bị Túc Thiên Dục nhìn ra mất.
Vẫn phải quan sát kĩ lưỡng thêm nữa mới được.
Bé mèo con nghĩ thông rồi, biến lại hình người rời giường rửa mặt.
Mở cửa ra đã thấy Túc Thiên Dục đang đứng trước ao cẩm lý cho cá ăn, trên bàn đá phía sau lưng có đặt một hộp gỗ, vẫn là gỗ tử đàn lá nhỏ, chỉ có điều lần này là hoa quế mạ vàng rực rỡ.
“Chào buổi sáng.” Sắc mặt Đường Thanh bình tĩnh, chủ động chào hỏi.
“Chào buổi sáng.” Túc Thiên Dục ngoảnh đầu lại, lặng lẽ đánh giá một chút, cuối cùng nở nụ cười thương hiệu, bước vào nhà chính cùng cậu rồi đưa cậu hộp gỗ nhỏ: “Đền tội.”
Đường Thanh tỏ vẻ nghi hoặc vừa phải: “Hử? Tội gì?”
Túc Thiên Dục bật cười, suýt chút lại không nhịn được mà trêu cậu. Nhưng sau khi uốn lưỡi bảy lần, cuối cùng lí trí khiến hắn phải ghìm cương trước vực, thành thật nói: “Đền tội vì trò đùa quá trớn hôm qua. Hơn nữa tôi cũng không nên cười cậu, không nên hoài nghi thân phận 1* của cậu.”
*1 là chỉ các bạn công, 0 là chỉ các bạn thụ
Quả nhiên là anh cười nhạo tôi! Truyenhd thật là hãm ***, ăn cắp không biết nhục à? Đường Thanh không tranh cãi vô ích, cười vô cùng tươi tắn: “Không sao, sau này đừng như vậy nữa là được.”
Túc Thiên Dục thấy cậu lại xù lông, tạm thời không muốn suy nghĩ kỹ, dứt khoát mở hộp ra đẩy đến trước mặt cậu.
Chiếc hộp không lớn, nhưng mà bên trong lại đựng được rất nhiều. Hai mươi viên ngọc lưu ly tròn đều xếp đầy ắp trong hộp, kích cỡ và màu sắc không khác nhau lắm, vô cùng thích hợp để lăn qua lăn lại đuổi theo vồ…
Đường Thanh cố gắng hoàn hồn, lặng lẽ đè cái tay đang muốn giơ lên xuống, quật cường quay đầu đi: “Thứ này quý giá quá, không cần thiết đâu.”
Túc Thiên Dục bình tĩnh nói: “Mấy thứ này đối với tôi mà nói không hề quan trọng.”
Đường Thanh: “Không thể cân đo đong đếm bằng tài lực của anh được, chúng ta hẳn nên xem xét tính lớn nhỏ của sự việc.”
Túc Thiên Dục: “Đối với tôi mà nói việc này lớn, nhỡ may cậu Đường giận rồi thì tổn thất của tôi còn lớn hơn nữa.”
Đường Thanh tỉnh ngộ, vậy thì dễ nói rồi. Ăn cắp cái *** mịa nhà mày, chó má.
Vì để đối phương yên tâm, vừa để mau chóng kết thúc chủ đề này, Đường Thanh rất thoải mái nhận cái hộp, khảy một viên ngọc lưu ly ra chơi đùa.
Ngọc lưu ly trong suốt mượt mà, cầm trong tay mát lạnh trơn mịn, rất hợp để chơi vào mùa hè. Đường Thanh đẩy qua đẩy lại, trong lòng cực kì bồn chồn, vô cùng muốn biến về nguyên hình ôm trong lòng lăn lăn.
May mà Quyền Lê xuất hiện kịp thời, ngăn chặn ý nghĩ không thực tế của cậu bằng lịch trình bận rộn còn tồn đọng từ ngày hôm qua.
Ba người cùng ăn sáng rồi lại ra ngoài. Việc của Đường Thanh là làm linh vật đi theo Túc Thiên Dục, nhìn bọn họ xử lí công việc, phối hợp điều tra, cùng đọ sức với thế lực ba nhà.
Weibo chính thức của Thẩm thị vẫn còn ăn vạ trên mạng, cố gắng làm loạn hấp dẫn ánh mắt của người qua đường, kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.
Quản gia xem vậy mà tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi. Kết quả điều tra của Quyền Lê cho thấy, ông ta đã lừa gạt uy hiếp được tổng cộng sáu công nhân và hai nhân viên ưu tú của phòng nghiên cứu, thừa dịp lòng người hoang mang mà nạo vét sạch cả viện nghiên cứu.
Tuy Đường gia vẫn tiếp tục công chiếm thị trường dược phẩm nhưng lại không trực tiếp ra tay với tập đoàn Túc thị, cẩn thận hơn chút so với hai nhà còn lại.
Ba nhà đều đứng số một số hai trong cái vòng luẩn quẩn này, bọn họ đột nhiên dồn sức vây công tập đoàn Túc thị, tức thì tạo nên đợt chấn động trong giới. Những người khác hoặc quan sát hoặc chuẩn bị rục rịch, đều đang đợi thời khắc tình hình sáng tỏ.
Tập đoàn Túc thị là một miếng thịt ba chỉ, đủ mùi tròn vị, ai ai cũng muốn cắn một miếng. Nếu như có cơ hội bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua.
Nhưng mà tập đoàn Túc thị giàu nứt đố đổ vách lại vô cùng quỷ quái, bao nhiêu năm nay thuận buồm xuôi gió chưa từng chịu chút bấp bênh. Nghe nói thế lực sau lưng đáng gờm, muốn lật đổ không dễ đâu.
Cho nên, chưa đến hồi kết họ sẽ không ra tay.
Trên thực tế họ đoán không sai. Những việc này đối với Túc thị mà nói toàn là lông gà vỏ tỏi, vốn không động tới gốc rễ được.
Ngay cả mục đích của người đứng sau cũng vô cùng rõ ràng, bất kể là vận thế mười năm hay tranh cây rụng tiền, gã chính là muốn làm Túc Thiên Dục khó chịu.
Cho nên việc này thật ra là ân oán cá nhân, chẳng có tí liên quan gì đến đấu đá thương trường. Chẳng qua là lợi dụng cái vòng luẩn quẩn này battle* mà thôi.
*nguyên văn
Bên phe Túc Thiên Dục cũng hiểu rõ chuyện này, đây cũng là nguyên nhân Quyền Lê không ngừng nhấn mạnh, lấy thân thể làm gốc rồi mới tiến hành phản kích.
Họ không thể vì chút chuyện vớ vẩn đó mà quên đi mục đích cuối cùng của chúng được.
Vậy nên Đường Thanh có việc để làm rồi. Phần lớn thời gian cậu ở bên cạnh Túc Thiên Dục, chẳng những có thể áp chế vận rủi, làm linh vật chiêu tài mang lại vận may, còn gánh vác lời dặn dò của Bạch Trạc mỗi ngày đốc thúc Túc Thiên Dục uống thuốc, chú ý vết thương.
Bạch Trạc vẫn mang giọng điệu ngả ngớn như vậy, mỗi lần nói chuyện với Đường Thanh giọng anh ta cứ dập dềnh gợn sóng, lêu lổng không chịu nổi.
Anh ta nói: [Chào buổi chiều cục cưng nhớ~ Vết thương của chủ tịch Túc sao rồi?]
Đường Thanh: [Vẫn thế.] Con chó ăn cắp, suốt đời ỉa chảy.
Bạch Trạc: [Em phải giám sát cậu ta uống thuốc đúng giờ, tên tuổi của anh sắp vụn vỡ trong tay cậu ta cả rồi *khóc thút thít*.]
Đường Thanh đưa mắt nhìn Túc Thiên Dục đang bận rộn, vận rủi trên người hắn vẫn luôn dày đặc, liên lụy tới vết thương khiến nó lành rất lâu, tính ra chẳng liên quan gì đến chuyện uống thuốc cả.
Nhưng cậu cảm thấy nói chuyện như vậy với bác sĩ chủ trị thì không ổn lắm, bèn thành thật đồng ý: [Được.]
Đột nhiên Bạch Trạc gửi lại một icon xoa đầu: [Cưng ơi em ngọt ngào quá đi thôi~~]
Đường Thanh: “???”
Cậu gửi icon mỉm cười qua: [Tui phải mách chủ tịch Túc!]
Bạch Trạc: [Đừng đừng đừng! Ông tổ bé ơi anh sai rồi!!!]
Đường Thanh khẽ hừ một tiếng mang theo chút đắc ý.
Túc Thiên Dục nghe thấy, ngẩng đầu thấy bé mèo con lại đang chat với người khác.
Đây là lần thứ mấy rồi?
Túc Thiên Dục cười dịu dàng, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn híp mắt nhớ lại.
Mấy ngày nay thời gian bé mèo con nghịch điện thoại tăng lên, đôi mắt xinh đẹp chỉ chăm chăm vào màn hình tin nhắn, thường xuyên thay đổi biểu cảm vì người bên kia màn hình, hơn nữa phần lớn là biểu cảm vui sướng.
Mất hứng. Ăn cắp thì muôn đời ỉa chảy nhé con đĩ ơiiii.
Hắn cảm giác lãnh địa của mình bị xâm phạm rồi.
Tuy rằng hắn chẳng biết hắn đã phân bé mèo con vào phạm vi lãnh địa của mình tự bao giờ, có lẽ là từ ánh mắt đầu tiên, cũng có thể là ngày đó ở nhà kho, hắn có loại cảm giác mãnh liệt rằng bé mèo con vốn thuộc về mình, thế nên hắn vô cùng ghét người khác nhớ thương đến cậu, có ý đồ đoạt cậu khỏi hắn.
Cho dù là sự chú ý hay một ánh mắt cũng không được!
Túc Thiên Dục suy nghĩ một hồi, đột nhiên quăng bút xuống bàn.
Quả nhiên Đường Thanh ngẩng đầu nhìn, thấy hắn ôm vai vội chạy đến ngay: “Anh không sao chứ? Vết thương lại đau sao?”
Túc Thiên Dục nhíu mày, nặng nề ừm một tiếng.
Đường Thanh thấy vận rủi của hắn không có thay đổi gì, lại sợ hắn bị rách miệng vết thương, ra hiệu cho hắn cởi áo ngoài ra.
May mà áo sơ mi trắng tinh không thấm máu.
Dường như Túc Thiên Dục cũng đỡ hơn rồi, cười nói: “Không sao, vừa nãy viết chữ mỏi quá vô ý xoay xoay vai, quên mất đang bị thương.”
Đường Thanh: “Thế mà cũng quên được, anh vô tâm quá đó.”
Túc Thiên Dục nói: “Biết sao được, cứ cuống lên là lại quên mất.”
Đường Thanh nhìn chồng tài liệu trên bàn, lặng lẽ ngậm miệng, kéo ghế ngồi đối diện hắn: “Anh làm việc đi, tôi canh chừng anh.”
Sau đó Đường Thanh quả thật vẫn luôn quan sát hắn, chán quá thì lục lọi túi đồ, lấy ra ba bốn viên ngọc lưu ly mà chơi, nhưng sự chú ý vẫn đặt trên người hắn.
Vậy mới đúng chứ. Ai là con đĩ ăn cắp của anh nào? Truyenhd, truyenfull đó hihi.
Túc Thiên Dục vừa lòng cực, mở tài liệu tiếp tục kí tên, đầu mày cuối mắt giấu không nổi niềm vui sướng.
Quyền Lê lăn lê bò lết ở bên ngoài suốt, thỉnh thoảng trở về vài bận, chỉ thấy hai người mỗi người chiếm đóng một bên bàn làm việc, người mà kim quang rạng ngời như mặt trời nhỏ thì đang lẳng lặng chơi bi, còn cái tên nhìn thấy là đen đủi kia thì lại đang cực kỳ vui vẻ, sung sướng phê văn kiện.
Nhìn qua có vẻ rất hài hòa.
Quyền Lê thu hồi tầm mắt đang chuẩn bị mở miệng, ánh mắt lại lia ngược trở về, chú ý đến ngọc lưu ly.
Vãi l! Đây chẳng phải băng phách bốn trăm năm cực quý sao?! Vậy mà cậu lại mài thành bi cho mèo chơi???
—–
Danh sách chương