Trần Thị bị ông Hàn quát một tiếng lập tức ngồi trên ghế đẩu kêu trời khóc đất: "Thân già ta cả đời khốn khổ, gả vào nhà họ Hàn mấy chục năm, sinh con đẻ cái chưa một ngày được hưởng phúc. Về già còn vì con dâu mà bị mắng cho một trận! Ông Trời ơi sao không đánh chết ta đi, đừng để ta sống khổ sống sở như thế này nữa".

  Trần Thị khóc lóc nước mũi tung toé khắp nơi, Ngô Thị cùng Phùng Thị cảm thấy thật buồn nôn.

  Ông Hàn nhìn thấy bộ dạng bà ta như vậy cũng không nhẫn tâm khiển trách thêm, dù sao cũng đã chung sống gần như cả đời, tính tình bà ta như thế nào ông càng hiểu rõ hơn ai hết, càng đối trọi gay gắt thì bà ta càng trở nên bạo lực hơn thôi.

  Bởi vì Trần Thị chính là loại người này, khóc lóc ăn vạ là mánh khóe lớn nhất của bà ta.

  Ông Hàn thở dài một tiếng, ngồi sang một bên không nói nữa.

  "Ta nói này Lão Nhị, không phải ta làm huynh trưởng thì mới nói đệ, đệ nên xem lại tính khí của Nhị đệ muội đi, mẫu thân cũng không nói gì quá đáng, vậy mà lại khiến cha và mẫu thân trở mặt."

  Hàn Đức Hưng lấy ra dáng vẻ huynh trưởng liếc mắt nhìn Hàn Đức Bình.

  Khuôn mặt hơi đỏ của Hàn Đức Bình ngẩn ra, muốn giải thích vài câu, nhưng ấp ủng cả buổi vẫn không thốt ra được một lời.

  "Phu quân chàng không biết đó thôi, mấy đứa nhỏ nhà Nhị thúc giờ cũng không nghe lời nữa, hai ngày trước còn tuyên bố sẽ không giặt y phục cho cả nhà, còn dám lớn tiếng với nương và ta. Bọn họ bây giờ thực sự không được." Ngô thị ở bên cạnh bĩu môi nói thêm vào.

  Hàn Đức Hưng hừ lạnh một tiếng: "Có chuyện như vậy nữa à? Ta nói đệ đó Nhị đệ, cũng nên quản giáo vợ con đệ thật chặt đi, không thể cứ phóng túng như vậy mãi được. Nhìn xem Tiểu Đường hiếu thuận ngoan ngoãn như thế nào, nhìn lại mấy đứa trẻ nhà đệ thì..."

  Hàn Đức Hưng túm lấy Hàn Đức Bình mà mắng một hồi, ngực của Hàn Hiếu Chính cứ phình lên phập phồng, hắn nắm tay cha mình lớn tiếng nói: "Cha, sao cha không đi gặp nương con, con vừa thấy nương khóc rất đau lòng. "

  "Ôi chao!" Hàn Đức Bình như từ trong mộng tỉnh lại đi theo Hàn Hiếu Chính trở về đông phòng, cũng không thèm để ý Hàn Đức Hưng phía sau gọi hắn như thế nào.

  Khi hắn trở lại phòng phía đông, tâm trạng của Lâm Thị đã ổn định khá nhiều, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe sau trận khóc vừa rồi.

  Thấy Hàn Đức Bình trở lại, mấy mẹ con đều đồng loạt nhìn hắn.



  Hàn Đức Bình bị nhìn như vậy không thoải mái, có chút ngượng ngùng vuốt tóc: "Các ngươi nhìn ta làm gì?"

  Quang Quang hỏi hắn: "Cha, mẫu thân bị tổ mẫu mắng, vì sao không cho mẫu thân phản bác vài câu?"

  Hàn Hiếu Chính với khuôn mặt nhỏ không hài lòng nói: "Cha thì tranh luận cái gì? Không thấy đại bá vừa khen ngợi Hiếu Tông ca và Tiểu Đường tỷ trước mặt cha chúng ta, còn quở trách nương, tỷ tỷ và Quang nhi một trận. Muốn cha chúng ta quản giáo mẫu thân cho tốt, cha không dám phản bác lại, cứ cúi đầu không nói gì."

  Lâm Thị nhìn Hàn Đức Bình với đôi mắt đỏ hoe, "Chàng là cha của mấy đứa nhỏ, nhưng chàng lại để đại bá quở trách con mình mà không nói một lời nào sao?"

  Hàn Đức Bình mặt đầy ấm ức, thở dài nói: "Còn có thể nói cái gì? Bên kia mẫu thân lại khóc, nàng nói ta. . . "

  Quang Quang đen mặt, người cha này đúng là vô dụng.

  "Cha không nên nói như vậy. Đại huynh của cha cũng là đại huynh của nương, thế mà lại ở trước mặt nhiều người như vậy nói cha trở về nhà trách phạt mẫu thân. Đây là lời một Đại bá nên nói sao?"

  "Còn nữa, con của Đại bá là đáng quý, còn chúng con lại không đáng giá một đồng nào sao ạ?"

  Bản chất Hàn Đức Bình là người trung thực, mặc dù trông vạm vỡ nhưng hắn luôn dịu dàng, chưa bao giờ khiển trách Lâm thị và con cái, Hàn Đức Bình đỏ mặt khi bị Quang Nhi hỏi, cả một hồi không nói nên lời.

  "Vậy để con hỏi cha nương một câu nữa. Người cho rằng hai người thua kém đại bá, đại bá nương sao? Hay người cho rằng tỷ muội chúng con thật sự kém hơn rất nhiều so với đại ca và đường tỷ?"

  "Đương nhiên không phải!" Vừa nhắc tới đứa nhỏ, Lâm thị liền có chút lo lắng, cái gọi là tình mẫu tử thật mạnh mẽ.

  "Các con đều là con ngoan của ta. Không có ai có thể so sánh được với các con, Hiếu Chu, Hiếu Diên siêng năng hơn, có năng lực và hiểu biết hơn, bởi vì chúng ta mà không được đi học, bằng không hai đứa còn có thể học tốt hơn Hiếu Tông nhiều lần! "

  Nói đến hai đứa con trai hiểu chuyện, Hàn Đức Bình cũng ngây ngô cười: " Hiếu Chu, Hiếu Diên đều là những nhi tử ngoan, không biết Hiếu Tông học hành thế nào, ít nhất việc học ở nhà của Hiếu Tông không bằng hai ca của các con đâu."



  Hàn Tiểu Miên không thể không phản bác lại: " Hiếu Tông ca giống như công tử bột "khi áo đến thì dơ tay, cơm đến thì mở miệng", huynh ấy không thể so sánh với đại ca và nhị ca của chúng ta ."

  Lâm Thị cũng nhìn Hàn Đức Bình trách móc: "Đúng vậy, đừng có dát vàng lên mặt cháu trưởng của nương nữa."

  Hàn Đức Bình xấu hổ đến mức chỉ biết cười trừ.

  Quang Quang không nói nên lời, nói nhiều như vậy mà gia đình vẫn không hiểu ý của nàng ấy: "Nếu chúng ta không thua kém gì người khác, tại sao chúng ta phải chịu đựng việc bị người khác coi thường?   "Đại bá biết khen ngợi con của mình, còn cha không biết nói lời nào khi nghe người khác nói về nương và chúng con sao?"

  "Cha càng hành động như vậy, những người khác sẽ càng coi thường gia đình chúng ta mà thôi. Đôi khi bị người khác khinh thường không quan trọng, quan trọng là chúng ta phải tự tôn trọng chính mình. Nếu chúng ta nghĩ rằng lời người khác nói là đúng, thì chúng ta đáng bị người khác đánh giá, đáng bị chà đạp dưới chân, vậy chúng ta sống trên đời này có ý nghĩa gì nữa?"

  Hàn Đức Bình và Lâm Thị nghe vậy vô cùng cảm động, Hàn Đức Bình nắm chặt tay: "Quang nhi nói đúng, chúng ta không kém người khác, nếu có người nói các con không tốt, ta nhất định sẽ đáp trả."

  Lâm Thị nhẹ nhõm xoa đầu Quang Nhi: "Quang nhi của chúng ta sao giống như một người khác vậy, trước đây con còn không dám nói chuyện với Tổ mẫu và đại bá của mình."

 Hàn Đức Bình cũng dùng ánh mắt thăm dò quét qua Hàn Quang Quang: "Quang Nhi đã lớn rồi!"

  Hàn Quang Quang bỗng nhiên cứng đờ: "Không phải bị sốt tận hai ngày nên mới nhận ra sao, cả nhà chúng ta mỗi ngày đều cố gắng sống lương thiện, cuối cùng nương vẫn bị tổ mẫu mắng. Mấy người chúng ta cơm không đủ no, áo mặc không đủ ấm, ốm đau không được khám chữa bệnh, sau đó con mới nghiệm ra, đời đã khổ thế này rồi, còn có thể khổ hơn được không? Vậy vì lí do gì lại không mạnh dạn đấu tranh, biết đâu sẽ thực sự tốt hơn thì sao ạ? "

  "Đứa con đáng thương của ta, đều tại mẫu thân vô năng." Lâm thị lại sắp khóc nói.

  Hàn Đức Bình thở dài : "Nói thì nói như vậy, con cố gắng tranh luận với tổ mẫu, cuối cùng con và nương con vẫn bị mắng."

 Hàn Đức Bình biết rất rõ tính mẹ mình ,hắn vốn là người trung thực, một mặt không thích đối đầu với mẫu thân, mặt khác, nếu hắn ta càng chống cự thì vợ con hắn sẽ càng chịu đau khổ.

  Hàn Quang Quang không thèm để ý tới lời nói của Hàn Đức Bình, xưa nay nhà bọn họ nhẫn nhịn, cho nên ông Hàn vẫn luôn "bình chân như vại" như vậy, sau này nếu còn như thế thì không biết đến năm nào tháng nào bọn họ mới có thể cùng nhau sống một cuộc sống nhàn nhã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện