Bán liên tục mấy ngày, Quang Quang đếm tiền trong tay cũng phải hai mươi, ba mươi lượng, tuy rằng còn lâu mới xây được nhà, nhưng đã có thể cải thiện cuộc sống của cả gia đình.

Quang Quang nói với Lâm thị trong nhà cần được cải thiện bữ ăn hơn, thi thoảng mua chút thịt hay cái gì cho cả nhà bồi bổ, rõ ràng nhất chính là Tiểu Miên, tóc của nàng rất khô xơ, cũng hay phải mặc quần áo xám xịt và bẩn thỉu.

Lâm thị nghĩ cũng đúng, gần đây cả nhà đều rất mệt mỏi, liền mua mấy cân thịt, còn bỏ ra hai lượng bạc cho mỗi người trong nhà mua vải làm một bộ quần áo, mặc dù là loại vải thô rẻ tiền nhất nhưng ai cũng rất thỏa mãn, nhà bọn họ đều đã rất nhiều năm không được mặc quần áo mới rồi.

Tiểu Miên nay đã là đại cô nương, thêu thùa cũng không tệ, lúc những người khác ra quầy bận rộn bán hàng thì nàng cũng ở nhà làm y phục cho mọi người.

Đến ngày mùng sáu tháng sáu, Hàn Đức Bình và Hiếu Diên Hiếu Chính đi ra quầy, Lâm thị ở lại hỗ trợ, bởi vì hôm nay nhà chồng Hàn Hỉ Nhi đến làm lễ đính hôn định ngày cưới, Trần thị một ngày trước liền gọi người qua bảo Lâm thị đến phòng trên giúp đỡ.

Quang Quang cực kỳ không vui, có nhiều nữ nhân ở nhà như vậy, Trần thị còn gọi Lâm thị tới nấu cơm, thật sự là quá thể đáng.

Chẳng qua Lâm thị rộng lượng, nàng cho rằng nếu là chuyện lớn đời người của cô em chồng, người làm tẩu tử như nàng lẽ ra nên hỗ trợ.

Đến buổi trưa, ông Chân và bà Ngô tới trước cửa Hàn gia, vợ chồng bọn họ là người làm mối, dịp như này khẳng định không thể thiếu bọn họ được.

Không lâu sau bên ngoài liền truyền đến thanh âm của con la, Quang Quang thấy Ông Hàn cùng Trần thị ăn mặc chỉnh tề ra ngoài đón.

Quang Quang rất hiếu kì trượng phu tương lai của Hàn Hỉ Nhi là người như thế nào, liền theo đi ra ngoài.

Ngoài cửa lớn của Hàn gia có một cỗ xe la đang dừng lại, bốn người đang bước xuống, một đôi đôi vợ chồng trung niên, người đàn ông cao gầy, khuôn mặt dài mắt nhỏ, ăn mặc rất sặc sỡ, một bộ y phục màu xanh da trời, lại thêm áo choàng khoác ngoài màu xanh gấm. Vợ của ông ta cũng vừa gầy vừa cao, khuôn mặt trắng trẻo, Quang Quang thầm nghĩ, trắng thì trắng, nhưng là do phấn quá dày, mỗi lần nói chuyện phấn đều rơi xuống.

Theo phía sau đôi vợ chồng là một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, chiều cao và tướng mạo đều trung bình, không anh tuấn nhưng không tính là xấu. Mặc cũng rất sặc sỡ, một thân tơ lụa áo choàng xanh lam, bên hông còn mang theo túi thơm, đi thật xa cũng có thể ngửi được hương thơm ngào ngạt.

Người phụ nữ đi sau nửa bước, bên cạnh còn có một cô gái trẻ, khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, dung mạo không tệ, có điều lại trang điểm khá dày giống như vị phu nhân kia, Quang Quang cảm thấy nếu như nàng ta không trang điểm có khi còn đẹp hơn.

Ông Chân và bà Ngô thấy vậy liền vậy đi ra, bà Ngô cười giới thiệu với Hàn gia "Ai u, Hàn nhị huynh đệ, nhị đệ muội, nào, đây chính là ta biểu di muội Dương thị cùng chồng nàng ấy là Quý Diên, đây là Nhị tiểu tử nhà bọn họ, gọi là Quý Bồi Lâm, đây là nàng dâu cả của biểu di muội ta Chương thị. Con trai trưởng của họ không tới vì đang bận kinh doanh cửa hàng."



Trần thị nhiệt tình nắm tay Dương thị một hồi, sau đó một đoàn người liền náo nhiệt tiến vào phòng trên.

Hàn Hỉ Nhi xấu hổ bước ra rót trà cho mọi người, nàng hôm nay mặc vô cùng chăm chút, mặc một chiếc váy màu đỏ lựu và chiếc áo choàng màu hồng đào, nhưng mà Quang Quang cảm thấy da Hàn Hỉ Nhi tối màu, mặc màu đỏ càng lộ ra đen, còn không bằng mặc y phục màu trắng sẽ dễ nhìn hơn.

Quang Quang tỉ mỉ quan sát ánh mắt của thanh niên này nhìn Hàn Hỉ Nhi, cảm thấy không giống như là thích, ngược lại đáy mắt có chút chán ghét.

Sau đó ông Hàn liền để tiểu bối trong nhà đều đi ra ngoài chào vợ chồng Quý Diên, Hiếu Nguyên Hiếu Vũ chào hỏi hai người họ, đến phiên nữ hài bên này thì Hàn Tiểu Đường đương nhiên là người đầu tiên chào hỏi, đôi mắt Quý Bồi Lâm sáng lên, nhìn chằm chằm dáng người thướt tha của Tiểu Đường, đại tẩu Chương thị ở bên cạnh phát hiện bộ dạng khác thường của tiểu thúc tử vội vàng kéo ống tay áo hắn một cái, Quý Bồi Lâm lúc này mới tỉnh táo lại.

Sau đó theo thứ tự là Tiểu Cúc Tiểu Miên Tiểu Liên, cuối cùng mới đến Quang Quang "Làm lễ chào hỏi dượng."

Quý Bồi Lâm đều nhất nhất hành lễ đáp lại.

Sau đó chính là liên quan tới lễ vật đính hôn, Quý gia hôm nay mang tới mấy đồ đơn giản là một chút hoa quả, bánh ngọt, kẹo, bà Ngô liền bảo Quý Dương thị đem lễ vật đính hôn lấy ra.

Quang Quang thấy vậy thật tò mò cổ nhân đính hôn thì lễ vật đính hôn là những gì, nàng liền thấy mẹ của Quý Bồi Lâm từ trong ngực lấy ra một cái khăn lụa, trong khăn hiển nhiên là có đồ gì đó.

Quý Dương thị cười mở khăn, thì ra là một chiếc trâm cài tóc bằng bạc nặng hai lượng, một đôi hoa tai bạc và một chiếc vòng tay bằng bạc nặng bốn năm lượng.

Ông Hàn cùng Trần thị đều hài lòng nở nụ cười, người ở trên thôn trấn quả nhiên phóng khoáng, vừa làm lễ đã đáng giá bảy tám lượng, sau này sẽ lại còn một lần đưa lễ nữa, đây mới thực sự là sính lễ, bên trong ắt sẽ có biết bao tiền bạc, nghĩ tới đây Ông Hàn cùng Trần thị đều cười rạng rỡ.

Thấy người lớn nói chuyện rôm rả, Quang Quang theo Tiểu Miên xuống bếp tìm Lâm thị, vừa đến phòng bếp Quang Quang liền tức giận, bởi vì trong phòng bếp cũng chỉ có Lâm thị cùng Chu thị đang bận rộn chuẩn bị cơm trưa, Ngô thị cùng Giang thị cũng không biết đã chạy đi đâu? "Nương, tam thẩm, sao chỉ có hai người nấu cơm ạ? Không phải là đại bá mẫu chủ trì buổi trưa cơm sao?"

Lâm thị tay đang xào đồ ăn trả lời "Đại bá mẫu của con bảo bà gọi tẩu ấy đi tiếp khách rồi!"

Chu thị tại dưới lò nhóm lửa "Tẩu ấy chính là kiểu tính tình như thế đó, có Nhị tẩu ở đây thì cái gì cũng đều không làm."

Lâm thị cũng không tức giận, dù sao cũng không phải ngày nào cũng lên phòng trên nấu cơm.



Quang Quang liền hỏi Chu thị "Tam thẩm, thẩm có nhìn thấy trượng phu tương lại của đại cô không ạ? Cháu cảm giác được giống như nhiều hơn hai mươi tuổi vậy?"

Chu thị nhìn xung quanh nhà bếp không thấy ai mới nhỏ giọng nói "Còn không phải sao? Ta vừa mới cùng mẹ con nói đến chuyện này!"

Quang Quang liền xích lại gần Chu thị một chút rồi thấp giọng "Tam thẩm, chẳng lẽ thẩm biết gia cảnh nhà trượng phu tương lai của đại cô hả?"

Chu thị cười thần bí "Kia là đương nhiên, trượng phu của đại cô con đã hai mươi ba tuổi, trước đó có một nương tử, không biết chuyện ra sao mà người ta liền chạy mất, để lại một nhi tử tầm hai đến ba tuổi. Nàng dâu chạy rồi nên ở trên trấn thanh danh không được tốt, cho nên một thời gian dài có tìm được mối nào đâu."

Quang Quang kinh ngạc đến mức không khép được miệng "Cưới lần hai á? Còn có đứa bé? Ông bà nội có biết chuyện này không ạ?"

"Làm sao không biết được, dù bà Ngô kia không nói, thì loại chuyện này cũng không giấu được."

"Ông bà nội biết rõ còn vui vẻ đồng ý để đại cô đi làm mẹ kế của người ta ấy ạ?"

Quang Quang không thể nào hiểu được suy nghĩ của Ông Hàn cùng Trần thị, mặc dù Hàn Hỉ Nhi không quá xinh đẹp, thế nhưng để tìm một người bình thường kết hôn cũng không phải là khó lắm đâu? Tự dưng gả vào làm đại nương tử cho người ta không tốt hơn à, sao phải vào cửa làm vợ kế , làm vợ kế thì có gì tốt chứ.

Chu thị bĩu môi xùy nói "Ham tiền của Quý gia thôi, nghe nói con trưởng Quý gia mở gian tiệm son phấn, tổ tông người Quý gia đều là ở trên trấn, nếu không phải phát sinh ra loại chuyện đó, thế nào lại đồng ý cưới đại cô con?"

Quang Quang liền ồ một tiếng, đối với việc tham tiền của Ông Hàn cùng Trần thị cũng không muốn phát biểu thêm gì nữa "Tam thẩm, sao thẩm biết rõ ràng như vậy?"

Lâm thị ở một bên trêu ghẹo nói "Tam thẩm của con nhìn thế thôi chứ thật ra là mật thám của thôn đại liễu đấy, có chuyện gì mà nàng không biết đâu?"

Chu thị bị Lâm thị chọc cho cười ha ha "Đúng thế, thẩm chính là mật thám đây."

Mấy người ở trong bếp cười đùa, cũng không cảm thấy nấu ăn nhàm chán mệt nhọc nữa.

Giữa trưa bày ba bàn tiệc rượu, Ông Hàn còn gọi Hàn Đức Quý sang nhà bên cạnh mời Hàn bá tổ phụ đến chung vui cùng, cứ thế hôn sự của Hàn Hỉ Nhi đã được quyết định một cách náo nhiệt như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện