Sáng sớm hôm sau, người nhà Hàn Đức Bình dậy sớm hơn ngày hôm trước, bởi vì hôm nay có rất nhiều đồ cần mang, có tới 120 tấm mì lạnh và 80 cân thạch.

Tỷ lệ sản xuất tinh bột của đậu xanh là mười cân đậu xanh tạo ra ba cân tinh bột và một cân tinh bột có thể tạo ra tám cân thạch.

Một cân thạch có thể trộn thành hai bát, Quang Quang dự định một cân thạch bán mười văn tiền, thạch thập cẩm bán sáu văn tiền một bát, dù sao làm thạch vừa tốn thời gian vừa mất nhiều công sức, bán đắt một chút cũng không có gì đáng trách.

Nàng tỉ mỉ tính toán cẩn thận, mỗi cân thạch bán ra có thể kiếm lời mười bảy mười tám văn tiền, cái này so mì lạnh một cân kiếm năm sáu văn tiền lợi nhiều hơn.

Lại tới chỗ cũ bày xong sạp hàng, phát hiện tiệm nước tương sớm như vậy đã mở cửa buôn bán, Lâm thị liền cắt một cân thạch, một cân mì lạnh để Hàn Đức Bình đưa cho ông chủ Vương.

Mỗi ngày muốn mượn dùng nước giếng nhà người ta, lại bày sạp hàng vậy ngay cổng cửa hàng, nên muốn cùng người ta tạo mối quan hệ.

Ông chủ Vương của cửa hàng nước tương nhìn thấy Hàn Đức Bình liền rất vui mừng, bèn sai người bưng một ấm trà cho Lâm thị uống, Hàn Đức Bình cùng Lâm thị đều đối ông chủ Vương liên tục cảm tạ.

Ban đầu những người đến ăn mì và thạch đều là những người đi dạo vào buổi sáng, hoặc là các hộ gia đình xung quanh, một số sẵn sàng bỏ ra một ít văn tiền để ăn chút đồ ăn có sẵn.

Từ từ thực khách liền có thêm lên, sạp hàng nhà Hàn Đức Bình chỉ có hai cái bàn, lập tức đều kín người hết chỗ, có một số khách hàng còn đặc biệt ngồi xuống ven đường để ăn.

Còn có không ít người đến mua cả trương mì lạnh, nhưng khi phát hiện thạch có tác động đến vị giác và có hương vị hơn, mì lạnh lập tức liền thất sủng rồi.

Ngoài ra còn có một số cung nữ ăn mặc sang trọng và người hầu đi mua thạch, nhìn thoáng qua có thể biết họ là gia nhân của đại gia đình chịu trách nhiệm thu mua.

Quang Quang vội vàng lấy tiền, bận bịu quên cả trời đất, kiếm tiền luôn luôn khiến người ta vui vẻ.

Mới qua một canh giờ, tám mươi cân thạch đã bán xong, mì lạnh ngược lại mới chỉ bán được một nửa.

Dần dần khách hàng từ chen chúc ban đầu biến thành khách lẻ tẻ, nhưng chưa bao giờ vắng khách, đến giữa trưa số mì lạnh còn lại cũng bán gần xong.

Cả gia đình vui vẻ đi dạo phố, mua thật nhiều đồ ăn rồi bắt xe về nhà.

Từ rất xa đã nhìn thấy Hiếu Chính đang canh cổng nhà mình, nhìn thấy bốn người trở về, Hiếu Chính vội vàng nghênh đón nhỏ giọng nói: "Cha mẹ, Quang nhi, sáng nay bà nội mới tới mắng một trận, mọi người trở về cũng nên cẩn thận một chút."

Sắc mặt Quang Quang có chút kì lạ, cũng đoán ra được vì sao.

Lâm thị có chút không nghĩ ra: "A? Chúng ta hai ngày này đều bận rộn bày quầy bán hàng, cũng không còn trêu chọc bà nội con, bà mắng vì chuyện gì nhỉ?"



"Có thể vì cái gì nữa? Vì vườn rau xanh và dưa leo, đại bá mẫu buổi sáng đi hái rau phát hiện dưa leo ít đi rất nhiều, liền trở lại mách với bà nội.

Bà nội liền chạy ra giữa sân trước nhà chúng ta và nhà Tam thúc mắng một trận, không chừng chờ chút lát nữa lại gọi cha lên trên phòng."

Lâm thị liền trầm mặc, mấy hôm nay bọn họ quả thực dùng không ít dưa leo, nếu là người mẹ bình thường cũng sẽ không so đo, thế nhưng nàng vậy mà quên mất Trần thị cũng đâu phải là người mẹ bình thường.

Quang Quang liền nhìn Hàn Đức Bình nói: "Cha, không có việc gì đâu, chờ chút nếu bà nội gọi cha, con sẽ cùng cha đi lên phòng trên."

Cả nhà lúc này mới tiến vào sân, vừa tháo xe, hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền cũng còn chưa kịp kiểm kê, tiểu Liên ngay tại ngoài cửa hô to "Nhị bá, bà nội bảo bá lên phòng một chuyến."

"A, được." Hàn Đức Bình không còn cách nào khác, đành ủ rũ cúi đầu đi lên phòng trên, dù biết rõ sẽ bị Trần thị mắng cũng vẫn phải đi.

Quang Quang dùng một cái mâm đựng mấy tấm mỳ lạnh hôm nay cố ý để dư, đi theo Hàn Đức Bình tiến vào phòng trên.

Lúc này phòng trên bên trong trừ Trần thị thì chỉ có Ông Hàn, cũng không có những người khác, cũng không biết Hàn Hỉ Nhi Hàn Nhạc Nhi đi đâu? Thấy cha con hai người tiến đến, Trần thị cố ý dùng ánh mắt hung hăng trừng Quang Quang, sau đó mới liếc mắt nhìn Hàn Đức Bình "Ta nói lão nhị, ngươi sống không tử tế tí nào?"

Hàn Đức Bình chậm nửa nhịp mới a một tiếng "Nương, nương sao lại nói như vậy, con thế nào mà không tử tế?"

Quang Quang thừa cơ đem mâm bưng đến trước mặt Ông Hàn, ngọt ngào kêu ông nội "Đây là chúng cháu cố ý để lại cho ông và bà nếm thử, đây là đồ ăn làm từ bột đậu xanh mà chính chúng cháu nghĩ ra được. Cái này thích hợp nhất ăn vào mùa hè, cắt thành lát mỏng rồi đem dầu muối tương dấm trộn lẫn liền có thể ăn được rồi."

Ông Hàn xích lại gần tấm mì lạnh, nhìn kỹ một chút, cười nói: "Hừm, không tệ, là đồ ăn mới."

Trần thị bất mãn hừ một tiếng: "Chỉ sợ là bán không hết mới lấy ra cho chúng ta ăn?"

Ông Hàn quay đầu không vui nhìn Trần thị "Hài tử hiếu kính chúng ta, bà lúc nào cũng chỉ toàn nói những lời khó nghe vậy?"

Trần thị lúc này mới hỏi Hàn Đức Bình "Dưa leo trong hậu viện kia có phải ngươi hái đi bán không ? Ngươi không tử tế quá đấy lão nhị, cái này là cho cả gia đình ăn, các ngươi mỗi lần hái nhiều như thế, chúng ta và những người khác ăn cái gì?

Hơn nữa, nhiều dưa leo như vậy, các ngươi một ngày ba bữa ăn không hết, chắc là đem đi bán rồi. Nếu bán thì giao tiền ra đây."

Hàn Đức Bình có chút lúng túng nhìn qua Ông Hàn "Cha, dưa leo đúng là nhà chúng con hái, nhưng chẳng qua chỉ là dùng để trộn lẫn với mì lạnh."

Ông Hàn lúc này mới lên tiếng "Quả thực hái không ít, đại tẩu con vừa mới nói với chúng ta chuyện này. Vườn rau xanh đúng là các con có thể đến hái ăn, nhưng mà cần hái hợp lý, nhiều người nhìn vào như vậy, cha cũng không tiện nói đỡ. Lần này xem như bỏ qua, các con về sau chú ý một chút."



Hàn Đức Bình vừa định đáp ứng, Trần thị đã cắt ngang "Cái gì mà bỏ qua đi? Bọn nó bán đồ ăn dùng nhiều dưa leo như vậy, dưa leo cũng coi như bán có tiền, nói thế nào cũng phải giao ra một ít cho ta?"

Ông Hàn âm trầm nói "Bà đấy, mấy quả dưa leo thì đáng bao nhiêu tiền, để mấy đứa đi đi. Lão nhị, Quang nhi, các con mau trở về ăn cơm trưa đi."

Hàn Đức Bình, Quang Quang lúc này mới thở dài một hơi, hai cha con trở về nhà mình, Tiểu Miên đã dọn cơm xong, buổi trưa ăn trứng tráng hành, rau xào, thạch trộn, món chính là bánh bột ngô và canh củ cải.

Ăn cơm xong, cả nhà lại bắt đầu kiểm sổ sách, lần này tám mươi cân thạch bán được tám trăm văn tiền.

Trừ đi chi phí ba mươi cân đậu xanh dùng làm tinh bột, còn lời hơn sáu trăm văn tiền! Ngoài ra còn bán hơn một trăm tấm mì lạnh, hôm nay tổng cộng kiếm được một lượng hai bạc.

Cả nhà đều vô cùng vui vẻ, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng kiếm được nhiều tiền như vậy, cũng chưa từng tiếp xúc qua nhiều tiền như vậy, nụ cười trên mặt thật lâu vẫn mãi chưa tiêu tan.

Quang Quang đem tất cả số tiền này dùng dây xuyên lại, 100 văn xuyên thành một treo, góp nhặt thật nhiều sau này sẽ cầm tới tiền trang(ngân hàng tư nhân) đổi thành bạc.

"Hiện tại chúng ta khẳng định không thể hái dưa leo ở hậu viện nữa, vấn để này phải làm sao?" Lâm thị sau khi kích động liền nghĩ tới chuyện này.

Quang Quang cũng không lo lắng "Nhà ta năm nay không có vườn rau xanh, sau này chúng ta có thể tự mình trồng, bây giờ cứ tạm thời vào trong thôn mua một chút trước đi, dưa leo hầu như nào cũng có, chỉ cần có tiền nhất định có thể mua được."

Lâm thị gật đầu "Giá mua bao nhiêu tiền một là cân phù hợp?"

Quang Quang nghĩ nói "Hợp lí một chút là được. Trên trấn bán bao nhiêu thì chúng ta mua với giá bấy nhiêu."

Lâm thị liền nói trời tối sẽ đi hỏi mấy nhà người quen một chút, chủ yếu là ban ngày đi mua dưa leo nếu như bị người trong thôn thấy được lại nói ra nói vào.

Lâm thị còn nói với Quang Quang người nông thôn đều như vậy, nếu thấy mình đột nhiêu có nhiều tiền mua đồ, khó tránh khỏi có người đỏ mắt ghen tị.

Vào buổi chiều, cả nhà lại bắt đầu bận rộn, Lâm thị liền đem tinh bột, bột đậu xanh hôm qua còn thừa ra làm hết.

Chủ yếu là phải làm nhiều thạch hơn một chút, Quang Quang xem chừng, một ngày cũng chỉ có thể bán được trên dưới một trăm tấm mì lạnh, nếu làm nhiều hơn phải bán đến xế chiều, mấu chốt là buổi chiều trên trấn rất ít người, bán cũng không dễ.

Linh thạch muốn xác định, còn cần quan sát mấy ngày, lần này Lâm thị làm hơn một chút, để xem ngày mai có thể bán xong nhiều như vậy không rồi hẵng nói.

Ban đêm, Hàn Đức Bình và Lâm thị sang nhà Hàn bá tổ phụ bên cạnh, đầu tiên là muốn mua năm mươi cân đậu xanh, sau nữa là muốn mua mấy quả dưa leo, quả nhiên, Vương thị tuyệt đối không lấy tiền, ngược lại thấy Lâm thị nói trả tiền dưa leo còn dạy dỗ cho một trận.

Lúc Lâm thị trở về trong giỏ xách đầy một giỏ dưa leo, Quang Quang thầm nghĩ, một là thúc bá nãi nãi, một là thân nãi nãi, như thế nào lại có sự khác biệt lớn đến như vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện