Ngô thị che miệng mà cười "Cha mẹ, không phải bởi vì đứa nhỏ Tiểu Đường quá nhớ hai người, càng thêm nhớ nhà sao? Nhà ngoại cho dù tốt như thế nào cũng sao so với nhà mình được. Con bé một mực thúc giục con khởi hành sớm một chút , nhanh chóng trở về để được gặp hai người đó."
Ông Hàn cùng Trần thị nghe xong đều vui vẻ, Quang Quang bĩu môi, Ngô thị hiển nhiên là nói nói dối, nếu là Hàn Tiểu Đường thật sự nhớ nhà, tuyệt đối sẽ không ở trên trấn cho tới hôm nay mới trở về.
Cổ nhân đều chú trọng gia đình đoàn viên, không có lí do gì lại tổ chức sum họp ở gia đình nhà người khác, ngày mai là Đoan Dương tiết, Hàn Tiểu Đường nghĩ không trở lại cũng không được, không chừng bị người khác nói ra nói vào!
Hết lần này tới lần khác Ông Hàn với Trần thị đều thích nghe Ngô thị hoa ngôn xảo ngữ, hai ba câu nói dỗ dành liền khiến hai người họ cười không ngậm được miệng .
Có lẽ Hàn Đức Bình và Lâm thị thiệt thòi là do tính tình quá thành thật, không biết xu nịnh càng hông biết nói những lời dễ nghe, cũng không học được mấy cái lươn lẹo của nhà Đại bá.
Nói chuyện chưa đầy một lúc thì Hàn Đức Quý cùng Giang thị mang theo nhi tử Hàn Hiếu Vũ trở lại, còn cầm không ít điểm tâm bọc giấy, Hàn Đức Quý còn cầm một dải thịt heo trong tay, xem ra phải nặng ba bốn cân.
Khó trách Hàn Tiểu Liên hôm nay đặc biệt không vui, hóa ra là cha mẹ ca ca đều đi thăm người thân không mang nàng theo? Trần thị thấy thế cười thoải mái vui vẻ, vội vàng đứng lên đỡ lấy mấy gói đồ trong tay Giang thị "Ai u, mẹ của ngươi thật là khách khí, lại còn đưa lễ vật nữa."
Đây cũng là nguyên nhân Trần thị yêu thích Giang thị, mẹ Giang thị cùng Trần thị là tỷ muội ruột thịt , cuộc sống nhà tỷ tỷ so Hàn gia tốt hơn, tỷ tỷ của Trần thị rất yêu thương khuê nữ của mình, từ trước đến nay cũng rất hào phóng, hai vợ chồng lão tứ mỗi lần trở về đều sẽ cầm về không ít quà đáp lễ.
Hàn Đức Quý cố ý liếc Ngô thị một chút "Nương, nhạc phụ nhạc mẫu của con còn bảo chúng con lấy thêm, thế nhưng chúng con thật sự không lấy được, lại sợ đi đường những đồ ăn này bị đè ép hỏng rồi mới không có cầm.
Không phải nói chứ nhà ông bà ngoại Hiếu Vũ thật sự là thân thích, xưa nay không muốn chúng con đưa nhiều đồ vật qua, sợ tạo ghánh nặng cho chúng con, mỗi lần chúng con trở về nhạc mẫu đều háo hức vui vẻ bảo chúng con thích gì đều có thể đem về nhà."
Ông Hàn nhìn thấy một dải thịt heo thì hai mắt sáng lên, thời đại này thịt heo như thế không hề rẻ, muốn ăn cũng phải mua hơn hai mươi văn tiền một cân.
Dưới tình huống bình thường, trừ phi ngày lễ ngày tết có ít nhà mổ heo hoặc là mua chút thịt ăn, còn không thì không nhìn thấy thức ăn mặn, cái này Giang gia đáp lễ đưa như thế một dải thịt heo thế đúng thật là rất hào phóng.
Trần thị cũng luôn miệng tán dương "Còn không phải sao, tỷ tỷ và anh rể ta rất chi là hào phóng."
Một bên này Ngô thị cùng Hàn Tiểu Đường tay không trở về nên sắc mặt có thể nói là đặc sắc, nụ cười trên mặt Ngô thị cũng có chút khó coi.
Hàn Hỉ nhi Hàn Nhạc nhi ríu rít vây quanh Giang thị cùng Trần thị nói tối nay hãy chiên một ít thịt heo để ăn.
Trần thị một tràng tiếng đều đáp lại "Được rồi, được rồi. Tất cả là tùy ngươi."
Mà Quang Quang nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt vui sướng này, lại nghĩ tới Hàn Đức Bình và Lâm thị đang làm việc ngoài đồng dưới cái nắng như thiêu như đốt, trong lòng có chút lòng chua xót , đều là người một nhà, bọn họ làm việc nhiều nhất nhưng lại không được lòng nhất.
Quang Quang đưa theo Hiếu Chính ra khỏi phòng, đến nhà bếp tìm một cái nước bình rót một bình đầy nước sôi để nguội, cùng với Hiếu Chính đi ra đồng đưa nước cho cha mẹ.
Ra khỏi thôn, phóng tầm mắt nhìn tới khắp nơi đều là một mảnh vàng ươm rực rỡ, có nhà đã bắt đầu thu hoạch lúa mạch, nhà người ta đều là cả nhà tổng động viên, chỉ có Hàn gia có ba người lững thững đi lại.
"Cha mẹ, đại tỷ, chúng con mang nước cho mọi người."
Hiếu Chính lon ton chạy đến bên lau mồ hôi cho Hàn Đức Bình.
Quang Quang nhìn mặt Hàn Đức Bình rám nắng, rồi nhìn lại Lâm thị lúc đầu mặt trắng nõn bị phơi đỏ lên, còn bị tróc da thì phi thường đau lòng, Hàn Tiểu Miên bên cạnh càng không có chút dáng vẻ thiếu nữ thanh xuân mỹ lệ, chỉ lo cúi đầu dùng liêm đao cắt lúa mạch, Quang Quang bất đắc dĩ thở dài.
"Tỷ, nhanh ngồi xuống uống miếng nước nghỉ ngơi, kẻo say nắng."
Quang Quang kéo Tiểu Miên ngồi xuống bờ ruộng, vợ chồng Hàn Đức Bình cũng tạm thời nghỉ ngơi xuống.
Hàn gia có hơn hai mươi mẫu đất, trồng mười mẫu lúa mạch, còn có mười mẫu trồng kê, đậu nành, đậu xanh, trừ lúa mạch là trong tháng năm thu hoạch, những cây nông nghiệp khác đều thu hoạch vào tháng sáu tháng bảy.
Người ở sát vách ruộng thấy có người đến đưa nước đến cười cùng Hàn Đức Bình nói chuyện ": Ta nói Hàn nhị đệ , vẫn là đệ có phúc khí, khuê nữ tốt, khuê nữ biết rõ đệ vất vả nên đau lòng, nào giống mấy cái tiểu tử nhà ta, cái gì cũng đều không hiểu."
Quang Quang thuận theo tiếng nói nhìn qua, người vừa nói chuyện là một hán tử trung niên có khuôn mặt đen, có năm sáu thanh niên đang làm việc trên cánh đồng nhà ông ta. Trong ấn tượng của Quang Quang có người như vậy, cũng thôn đại liễu, người này họ Lưu, gọi là Lưu Đại Sơn.
Trong nhà là làm đậu hũ buôn bán nhỏ, điều đặc sắc là vợ ông liên tiếp sinh sáu người con trai, gia đình họ khá có tiếng trong thôn.
Hàn Đức Bình bị người khen có chút thật thà nở nụ cười "Có gì đâu chứ, Lưu đại ca sinh được nhiều nhi tử như vậy cũng làm cho người khác ao ước, tiểu tử sức lực nhiều, làm việc thoải mái."
Nông thôn chú trọng nhiều con nhiều phúc, trong nhà con cháu nhiều liền đại biểu lao động nhiều, nông dân dựa vào cái gì ăn cơm, đương nhiên là trồng trọt, nam đinh nhiều thì làm ruộng không phải lo nghĩ.
Lưu Đại Sơn nhìn những nông dân làm việc đứng cách xa một chút, sau đó nói với Hàn Đức Bình : "Không phải ta nói đệ , đại huynh nhà đệ cường tráng lao lực cũng không ít, thế nào lại nhẫn tâm để đứa bé nhỏ như vậy đi làm việc, trời thì nắng to, ta nhìn đều đau lòng, làm gì có gia đình nào như vậy?"
Quang Quang đều muốn cho Lưu Đại Sơn một cái "like" thật mạnh, nói đúng lắm.
Hàn Đức Bình bị Lưu Đại Sơn nói mặt mo đỏ ửng, ấp úng đáp không được. Trong lòng đối vợ con cũng là áy náy vô cùng.
Lưu Đại Sơn thở dài "Ta nói đại huynh đệ, vợ chồng các ngươi là người thật thà , chúng ta ở thôn đại liễu không ai không biết nhà các ngươi cần cù tài giỏi, nhưng là quá thành thật cũng không được, ngươi như vậy làm khổ bản thân nhưng cũng không thể làm khổ con cái.
Ta chính là một người ngay thẳng, đệ không thích nghe cũng không sao, dù sao ta chỉ tùy tiện nói vậy."
Hàn Đức Bình có chút áy náy nhìn qua mấy đứa bé, trong miệng lộp bộp nói: "Lưu đại ca, ta biết rõ huynh có ý tốt, nhưng ta không phải cũng là không có cách nào sao?"
Lưu Đại Sơn thấy bộ dạng này của Hàn Đức Bình, cũng không còn nhiều lời, dù sao cũng là chuyện nhà của người ta, hắn cũng chỉ có thể nói đến thế rồi dừng, cho nên liền lắc đầu rời đi.
Quang Quang nói tiếp đi: "Cha, con cảm thấy Lưu đại thúc nói không sai, ngươi cùng nương chịu khổ bị liên lụy thì thôi, đến cả huynh đệ tỷ muội chúng con cũng vậy, kém người ta một bậc, trước mặt người khác đều không ngẩng đầu lên được.
Dựa vào cái gì mà tổ mẫu cho đại bá nương tứ thẩm rất nhiều đồ tốt về nhà ngoại tặng quà trong ngày lễ, nương của chúng ta thì không có?
Nương không phải ta ông ngoại bà ngoại sinh ra sao? Đều là cha mẹ sinh ra nuôi lớn nhưng bà nội vì sao có hai loại đối đãi khác biệt ?
Còn không phải bởi vì hai người quá dễ ức hiếp, kiên cường không đứng lên, bà nội nói cái gì thì chính là cái đó, xưa nay không dám nói một chữ "Không".
Nhà chúng ta tất cả đều bị mọi người dẫm bùn lên mặt mà đi, kết quả nhân gia còn cảm thấy giẫm lên chúng ta còn làm bẩn chân họ."
Hiếu Chính cũng lộ ra một vẻ mặt khác trên khuôn mặt của mình.
Hắn bình tĩnh nhìn qua Hàn Đức Bình dùng thanh âm kiên định nói "Cha, vì sao Hiếu Nguyên ca Hiếu Vũ ca có thể không làm cái gì cả, đại ca nhị ca của con có nhà nhưng không thể về, còn phải ở quán rượu quanh năm làm việc thấp kém đến thế?
Người nhìn lại chi tiêu ăn mặc của đại đường tỷ, tiểu Cúc, tiểu Liên tỷ cho tới bây giờ đều không phải làm việc ngoài đồng, còn tỷ con thời gian qua sống cuộc sống như thế nào, người đã xem qua tay của tỷ ấy chưa?
Rõ ràng là mười mấy tuổi, tay của nàng còn không được bảo dưỡng tốt bằng tam thẩm tứ thẩm . Còn có nương, từ lúc con có trí nhớ đến nay nương đều không có quần áo mới, không có mang qua đồ trang sức.
Trừ Tết Nguyên Đán mới có thể đến nhà ông ngoại một lần, không được đi chợ, không được đi thăm họ hàng thân thích, mỗi ngày đều là đi sớm về khuya làm việc, chẳng lẽ nương sinh ra làm trâu làm ngựa cho nhà chúng ta sao?"
Nói đến đây, tiểu nam tử hán vậy mà khóc lên: "Cha, cha luôn luôn nói chúng con phải nghe lời, bắt nương và tỷ tỷ suốt ngày làm việc, kia mà là muốn tốt cho chúng con sao ?
Dựa vào cái gì Tam thúc Tứ thúc ở trong nhà ăn no mặc ấm đi nằm ngủ, mẹ và tỷ tỷ con phải khổ cực như vậy?"
Hàn Đức Bình xúc động trước những giọt nước mắt của nhi tử, hắn đau lòng cùng tự trách không thôi "Ta cũng đau lòng cho mẹ và tỷ tỷ con, thế nhưng lương thực không thu hoạch làm sao được? Nếu có mưa liền hỏng mất."
Quang Quang thấy Hàn Đức Bình như vậy liền thừa cơ nói "Cha, ngươi nếu cha nghe con, con có biện pháp để thu hoạch lương thực, nương cùng tỷ cũng có thể đỡ vất vả hơn."
(Truyện được đăng tải chính chủ trên Dtruyen.com, các trang khác đều là copy, mong độc giả theo dõi truyện trên trang chính để ủng hộ dịch giả. Xin cảm ơn)
Hàn Đức Bình có chút ý động "Con có chủ ý gì thế, tiểu quỷ thông minh?"
Quang Quang tặc tặc cười, ghé trên vai Hàn Đức Bình nói nhỏ cái gì đó.
Hàn Đức Bình sắc mặt liền có chút cổ quái "Cái này có thể làm sao?"
Quang Quang đã tính trước vỗ bộ ngực nhỏ "Đương nhiên có thể làm được, để cuộc sống sau này của nương và tỷ tỷ đỡ áp lực hơn, cha người nhất định phải chống đỡ áp lực từ ông bà nội đó."
Hàn Đức Bình do dự cả buổi mới gật đầu, vợ con là trách nhiệm của hắn, nhiều năm như vậy vợ con đi theo hắn chịu khổ, bị hắn liên lụy nhìn đến là đau lòng, thế nhưng hắn cũng không còn biện pháp, ai bảo hắn không được mẹ yêu thương chứ.
Sau khi dặn dò Lâm thị cùng Tiểu Miên vài câu, Quang Quang liền chạy về trong thôn .
Còn chưa đi đến cửa sân Quang Quang liền lớn tiếng dùng giọng nghẹn ngào hô "Gia ơi, nãi nãi ơi, ông bà mau tới xem đi, mẹ cháu không xong rồi."
Quả nhiên không bao lâu nghe tới động tĩnh Ông Hàn cùng Trần thị đều đi ra rồi.
Trần thị mặt đen thui "Nói nhao nhao cái gì? Mẹ ngươi làm sao?"
Ông Hàn dò hỏi: "Quang nhi, chuyện ra sao?"
"Gia gia nãi nãi, mẹ cháu đang làm việc ngoài ruộng, bỗng dưng mẹ nói đau tim, khi cháu tới mẹ đã ngất xỉu rồi."
Quang Quang khóc nói.
Ông Hàn nghe xong cũng có chút lo lắng "A, Đại nương, Tam nương, Tứ nương các ngươi đều cùng ta tới ruộng xem tình hình một chút."
Sở dĩ Ông Hàn gọi mấy nàng dâu đi ra ruộng nhìn xem, là bởi vì thời đại này chú trọng nam nữ khác biệt, mặc dù trong nhà bình thường ít để ý, nhưng chung quy vẫn là nam nữ hữu biệt.
"Cha cháu để Hiếu Chính đi đại vương trang mời đại phu." Quang Quang vừa nói vừa mang theo một đoàn người hướng phía cánh đồng mà đi.
Ông Hàn cùng Trần thị nghe xong đều vui vẻ, Quang Quang bĩu môi, Ngô thị hiển nhiên là nói nói dối, nếu là Hàn Tiểu Đường thật sự nhớ nhà, tuyệt đối sẽ không ở trên trấn cho tới hôm nay mới trở về.
Cổ nhân đều chú trọng gia đình đoàn viên, không có lí do gì lại tổ chức sum họp ở gia đình nhà người khác, ngày mai là Đoan Dương tiết, Hàn Tiểu Đường nghĩ không trở lại cũng không được, không chừng bị người khác nói ra nói vào!
Hết lần này tới lần khác Ông Hàn với Trần thị đều thích nghe Ngô thị hoa ngôn xảo ngữ, hai ba câu nói dỗ dành liền khiến hai người họ cười không ngậm được miệng .
Có lẽ Hàn Đức Bình và Lâm thị thiệt thòi là do tính tình quá thành thật, không biết xu nịnh càng hông biết nói những lời dễ nghe, cũng không học được mấy cái lươn lẹo của nhà Đại bá.
Nói chuyện chưa đầy một lúc thì Hàn Đức Quý cùng Giang thị mang theo nhi tử Hàn Hiếu Vũ trở lại, còn cầm không ít điểm tâm bọc giấy, Hàn Đức Quý còn cầm một dải thịt heo trong tay, xem ra phải nặng ba bốn cân.
Khó trách Hàn Tiểu Liên hôm nay đặc biệt không vui, hóa ra là cha mẹ ca ca đều đi thăm người thân không mang nàng theo? Trần thị thấy thế cười thoải mái vui vẻ, vội vàng đứng lên đỡ lấy mấy gói đồ trong tay Giang thị "Ai u, mẹ của ngươi thật là khách khí, lại còn đưa lễ vật nữa."
Đây cũng là nguyên nhân Trần thị yêu thích Giang thị, mẹ Giang thị cùng Trần thị là tỷ muội ruột thịt , cuộc sống nhà tỷ tỷ so Hàn gia tốt hơn, tỷ tỷ của Trần thị rất yêu thương khuê nữ của mình, từ trước đến nay cũng rất hào phóng, hai vợ chồng lão tứ mỗi lần trở về đều sẽ cầm về không ít quà đáp lễ.
Hàn Đức Quý cố ý liếc Ngô thị một chút "Nương, nhạc phụ nhạc mẫu của con còn bảo chúng con lấy thêm, thế nhưng chúng con thật sự không lấy được, lại sợ đi đường những đồ ăn này bị đè ép hỏng rồi mới không có cầm.
Không phải nói chứ nhà ông bà ngoại Hiếu Vũ thật sự là thân thích, xưa nay không muốn chúng con đưa nhiều đồ vật qua, sợ tạo ghánh nặng cho chúng con, mỗi lần chúng con trở về nhạc mẫu đều háo hức vui vẻ bảo chúng con thích gì đều có thể đem về nhà."
Ông Hàn nhìn thấy một dải thịt heo thì hai mắt sáng lên, thời đại này thịt heo như thế không hề rẻ, muốn ăn cũng phải mua hơn hai mươi văn tiền một cân.
Dưới tình huống bình thường, trừ phi ngày lễ ngày tết có ít nhà mổ heo hoặc là mua chút thịt ăn, còn không thì không nhìn thấy thức ăn mặn, cái này Giang gia đáp lễ đưa như thế một dải thịt heo thế đúng thật là rất hào phóng.
Trần thị cũng luôn miệng tán dương "Còn không phải sao, tỷ tỷ và anh rể ta rất chi là hào phóng."
Một bên này Ngô thị cùng Hàn Tiểu Đường tay không trở về nên sắc mặt có thể nói là đặc sắc, nụ cười trên mặt Ngô thị cũng có chút khó coi.
Hàn Hỉ nhi Hàn Nhạc nhi ríu rít vây quanh Giang thị cùng Trần thị nói tối nay hãy chiên một ít thịt heo để ăn.
Trần thị một tràng tiếng đều đáp lại "Được rồi, được rồi. Tất cả là tùy ngươi."
Mà Quang Quang nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt vui sướng này, lại nghĩ tới Hàn Đức Bình và Lâm thị đang làm việc ngoài đồng dưới cái nắng như thiêu như đốt, trong lòng có chút lòng chua xót , đều là người một nhà, bọn họ làm việc nhiều nhất nhưng lại không được lòng nhất.
Quang Quang đưa theo Hiếu Chính ra khỏi phòng, đến nhà bếp tìm một cái nước bình rót một bình đầy nước sôi để nguội, cùng với Hiếu Chính đi ra đồng đưa nước cho cha mẹ.
Ra khỏi thôn, phóng tầm mắt nhìn tới khắp nơi đều là một mảnh vàng ươm rực rỡ, có nhà đã bắt đầu thu hoạch lúa mạch, nhà người ta đều là cả nhà tổng động viên, chỉ có Hàn gia có ba người lững thững đi lại.
"Cha mẹ, đại tỷ, chúng con mang nước cho mọi người."
Hiếu Chính lon ton chạy đến bên lau mồ hôi cho Hàn Đức Bình.
Quang Quang nhìn mặt Hàn Đức Bình rám nắng, rồi nhìn lại Lâm thị lúc đầu mặt trắng nõn bị phơi đỏ lên, còn bị tróc da thì phi thường đau lòng, Hàn Tiểu Miên bên cạnh càng không có chút dáng vẻ thiếu nữ thanh xuân mỹ lệ, chỉ lo cúi đầu dùng liêm đao cắt lúa mạch, Quang Quang bất đắc dĩ thở dài.
"Tỷ, nhanh ngồi xuống uống miếng nước nghỉ ngơi, kẻo say nắng."
Quang Quang kéo Tiểu Miên ngồi xuống bờ ruộng, vợ chồng Hàn Đức Bình cũng tạm thời nghỉ ngơi xuống.
Hàn gia có hơn hai mươi mẫu đất, trồng mười mẫu lúa mạch, còn có mười mẫu trồng kê, đậu nành, đậu xanh, trừ lúa mạch là trong tháng năm thu hoạch, những cây nông nghiệp khác đều thu hoạch vào tháng sáu tháng bảy.
Người ở sát vách ruộng thấy có người đến đưa nước đến cười cùng Hàn Đức Bình nói chuyện ": Ta nói Hàn nhị đệ , vẫn là đệ có phúc khí, khuê nữ tốt, khuê nữ biết rõ đệ vất vả nên đau lòng, nào giống mấy cái tiểu tử nhà ta, cái gì cũng đều không hiểu."
Quang Quang thuận theo tiếng nói nhìn qua, người vừa nói chuyện là một hán tử trung niên có khuôn mặt đen, có năm sáu thanh niên đang làm việc trên cánh đồng nhà ông ta. Trong ấn tượng của Quang Quang có người như vậy, cũng thôn đại liễu, người này họ Lưu, gọi là Lưu Đại Sơn.
Trong nhà là làm đậu hũ buôn bán nhỏ, điều đặc sắc là vợ ông liên tiếp sinh sáu người con trai, gia đình họ khá có tiếng trong thôn.
Hàn Đức Bình bị người khen có chút thật thà nở nụ cười "Có gì đâu chứ, Lưu đại ca sinh được nhiều nhi tử như vậy cũng làm cho người khác ao ước, tiểu tử sức lực nhiều, làm việc thoải mái."
Nông thôn chú trọng nhiều con nhiều phúc, trong nhà con cháu nhiều liền đại biểu lao động nhiều, nông dân dựa vào cái gì ăn cơm, đương nhiên là trồng trọt, nam đinh nhiều thì làm ruộng không phải lo nghĩ.
Lưu Đại Sơn nhìn những nông dân làm việc đứng cách xa một chút, sau đó nói với Hàn Đức Bình : "Không phải ta nói đệ , đại huynh nhà đệ cường tráng lao lực cũng không ít, thế nào lại nhẫn tâm để đứa bé nhỏ như vậy đi làm việc, trời thì nắng to, ta nhìn đều đau lòng, làm gì có gia đình nào như vậy?"
Quang Quang đều muốn cho Lưu Đại Sơn một cái "like" thật mạnh, nói đúng lắm.
Hàn Đức Bình bị Lưu Đại Sơn nói mặt mo đỏ ửng, ấp úng đáp không được. Trong lòng đối vợ con cũng là áy náy vô cùng.
Lưu Đại Sơn thở dài "Ta nói đại huynh đệ, vợ chồng các ngươi là người thật thà , chúng ta ở thôn đại liễu không ai không biết nhà các ngươi cần cù tài giỏi, nhưng là quá thành thật cũng không được, ngươi như vậy làm khổ bản thân nhưng cũng không thể làm khổ con cái.
Ta chính là một người ngay thẳng, đệ không thích nghe cũng không sao, dù sao ta chỉ tùy tiện nói vậy."
Hàn Đức Bình có chút áy náy nhìn qua mấy đứa bé, trong miệng lộp bộp nói: "Lưu đại ca, ta biết rõ huynh có ý tốt, nhưng ta không phải cũng là không có cách nào sao?"
Lưu Đại Sơn thấy bộ dạng này của Hàn Đức Bình, cũng không còn nhiều lời, dù sao cũng là chuyện nhà của người ta, hắn cũng chỉ có thể nói đến thế rồi dừng, cho nên liền lắc đầu rời đi.
Quang Quang nói tiếp đi: "Cha, con cảm thấy Lưu đại thúc nói không sai, ngươi cùng nương chịu khổ bị liên lụy thì thôi, đến cả huynh đệ tỷ muội chúng con cũng vậy, kém người ta một bậc, trước mặt người khác đều không ngẩng đầu lên được.
Dựa vào cái gì mà tổ mẫu cho đại bá nương tứ thẩm rất nhiều đồ tốt về nhà ngoại tặng quà trong ngày lễ, nương của chúng ta thì không có?
Nương không phải ta ông ngoại bà ngoại sinh ra sao? Đều là cha mẹ sinh ra nuôi lớn nhưng bà nội vì sao có hai loại đối đãi khác biệt ?
Còn không phải bởi vì hai người quá dễ ức hiếp, kiên cường không đứng lên, bà nội nói cái gì thì chính là cái đó, xưa nay không dám nói một chữ "Không".
Nhà chúng ta tất cả đều bị mọi người dẫm bùn lên mặt mà đi, kết quả nhân gia còn cảm thấy giẫm lên chúng ta còn làm bẩn chân họ."
Hiếu Chính cũng lộ ra một vẻ mặt khác trên khuôn mặt của mình.
Hắn bình tĩnh nhìn qua Hàn Đức Bình dùng thanh âm kiên định nói "Cha, vì sao Hiếu Nguyên ca Hiếu Vũ ca có thể không làm cái gì cả, đại ca nhị ca của con có nhà nhưng không thể về, còn phải ở quán rượu quanh năm làm việc thấp kém đến thế?
Người nhìn lại chi tiêu ăn mặc của đại đường tỷ, tiểu Cúc, tiểu Liên tỷ cho tới bây giờ đều không phải làm việc ngoài đồng, còn tỷ con thời gian qua sống cuộc sống như thế nào, người đã xem qua tay của tỷ ấy chưa?
Rõ ràng là mười mấy tuổi, tay của nàng còn không được bảo dưỡng tốt bằng tam thẩm tứ thẩm . Còn có nương, từ lúc con có trí nhớ đến nay nương đều không có quần áo mới, không có mang qua đồ trang sức.
Trừ Tết Nguyên Đán mới có thể đến nhà ông ngoại một lần, không được đi chợ, không được đi thăm họ hàng thân thích, mỗi ngày đều là đi sớm về khuya làm việc, chẳng lẽ nương sinh ra làm trâu làm ngựa cho nhà chúng ta sao?"
Nói đến đây, tiểu nam tử hán vậy mà khóc lên: "Cha, cha luôn luôn nói chúng con phải nghe lời, bắt nương và tỷ tỷ suốt ngày làm việc, kia mà là muốn tốt cho chúng con sao ?
Dựa vào cái gì Tam thúc Tứ thúc ở trong nhà ăn no mặc ấm đi nằm ngủ, mẹ và tỷ tỷ con phải khổ cực như vậy?"
Hàn Đức Bình xúc động trước những giọt nước mắt của nhi tử, hắn đau lòng cùng tự trách không thôi "Ta cũng đau lòng cho mẹ và tỷ tỷ con, thế nhưng lương thực không thu hoạch làm sao được? Nếu có mưa liền hỏng mất."
Quang Quang thấy Hàn Đức Bình như vậy liền thừa cơ nói "Cha, ngươi nếu cha nghe con, con có biện pháp để thu hoạch lương thực, nương cùng tỷ cũng có thể đỡ vất vả hơn."
(Truyện được đăng tải chính chủ trên Dtruyen.com, các trang khác đều là copy, mong độc giả theo dõi truyện trên trang chính để ủng hộ dịch giả. Xin cảm ơn)
Hàn Đức Bình có chút ý động "Con có chủ ý gì thế, tiểu quỷ thông minh?"
Quang Quang tặc tặc cười, ghé trên vai Hàn Đức Bình nói nhỏ cái gì đó.
Hàn Đức Bình sắc mặt liền có chút cổ quái "Cái này có thể làm sao?"
Quang Quang đã tính trước vỗ bộ ngực nhỏ "Đương nhiên có thể làm được, để cuộc sống sau này của nương và tỷ tỷ đỡ áp lực hơn, cha người nhất định phải chống đỡ áp lực từ ông bà nội đó."
Hàn Đức Bình do dự cả buổi mới gật đầu, vợ con là trách nhiệm của hắn, nhiều năm như vậy vợ con đi theo hắn chịu khổ, bị hắn liên lụy nhìn đến là đau lòng, thế nhưng hắn cũng không còn biện pháp, ai bảo hắn không được mẹ yêu thương chứ.
Sau khi dặn dò Lâm thị cùng Tiểu Miên vài câu, Quang Quang liền chạy về trong thôn .
Còn chưa đi đến cửa sân Quang Quang liền lớn tiếng dùng giọng nghẹn ngào hô "Gia ơi, nãi nãi ơi, ông bà mau tới xem đi, mẹ cháu không xong rồi."
Quả nhiên không bao lâu nghe tới động tĩnh Ông Hàn cùng Trần thị đều đi ra rồi.
Trần thị mặt đen thui "Nói nhao nhao cái gì? Mẹ ngươi làm sao?"
Ông Hàn dò hỏi: "Quang nhi, chuyện ra sao?"
"Gia gia nãi nãi, mẹ cháu đang làm việc ngoài ruộng, bỗng dưng mẹ nói đau tim, khi cháu tới mẹ đã ngất xỉu rồi."
Quang Quang khóc nói.
Ông Hàn nghe xong cũng có chút lo lắng "A, Đại nương, Tam nương, Tứ nương các ngươi đều cùng ta tới ruộng xem tình hình một chút."
Sở dĩ Ông Hàn gọi mấy nàng dâu đi ra ruộng nhìn xem, là bởi vì thời đại này chú trọng nam nữ khác biệt, mặc dù trong nhà bình thường ít để ý, nhưng chung quy vẫn là nam nữ hữu biệt.
"Cha cháu để Hiếu Chính đi đại vương trang mời đại phu." Quang Quang vừa nói vừa mang theo một đoàn người hướng phía cánh đồng mà đi.
Danh sách chương