Hạ Nguyên đến nhận chức đã nửa tháng, dàn xếp xong muốn làm quen với quan viên trong thành Hàng Châu vì vậy mới xin Cố Lễ giúp đỡ.
Cố Lễ thấy hoa trong vườn nhà mình đã nở hơn phân nửa, đang muốn làm tiệc mời đồng liêu về nhà làm khách nên sảng khoái đáp ứng Hạ Nguyên, tự mình viết thiệp sai người đưa đến mấy vị đại nhân có phẩm cấp, mà thiệp của Nam Bình Quận Vương phủ là Lý thị tự đưa tới.
Phụ thân của Nam Bình Quận Vương vì có công lớn với tiên đế nên được phong là Liêm Thân Vương, khi thiên hạ thái bình Liêm Thân Vương rời xa triều đình lam một Vương gia nhàn hạ.
Sau khi Liêm Thân Vương qua đời, trưởng tử thừa kế tước vị là Thân Vương, con thứ hoàng thượng sắc phong là Nam Bình Quận Vương. Nam Bình Quận Vương noi theo cách làm tuổi già của phụ thân, rời xa triều đình không để ý tới việc đời, mấy lần hoàng thượng cố ý cho hắn vị trí quan trọng cũng bị nam Bình Quận Vương từ chối.
Bởi vì lão Vương phi muốn chơi vui vẻ trong cảnh trí Giang Nam và cũng do sống ở kinh thành nhiều năm rét lạnh, nên Nam Bình Quận Vương liền xây phủ đệ ở Hàng Châu, đón mẫu thân đến đây an hưởng tuổi già.
Lý thị tự đi Nam Bình Quận Vương phủ gởi thiệp cho Quận Vương phi. Quận vương phi và Lý thị phân rõ vị trí khách, chủ mà ngồi, đang nói chuyện lão Vương phi ngủ trưa thức dậy biết Tri Phủ phu nhân tới sai người gọi đến đây lôi kéo Lý thị nói chuyện.
Lý thị một mặt đáp ứng một mặt nghĩ tìm chủ đề nói chuyện sắp tới.
Lão Vương phi cười nói “Các ngươi trẻ tuổi, đãi tiệc cũng không nói cho cụ già như ta biết. Gần đây ta ở nhà buồn bực đã lâu cũng muốn đến phủ của ngươi xem hoa một chút cùng náo nhiệt với bọn tiểu bối các ngươi”
Lý thị vội vàng đứng lên “Thật ra là muốn mời lão Vương phi đi ngắm hoa lại sợ phiền lão Vương phi”
Lão Vương phi cười nói “Ta già cũng ham thích náo nhiệt, không biết trong nhà ngươi có gì vui vẻ không?”
Lý thị trả lời “Chuẩn bị mời hai đoàn hát nhỏ, kêu thêm hai tạp kĩ xem qua sách cũng thấy thú vị”
Lão Vương phi gật đầu nói “Vậy cũng được, chỉ là gánh hát bên ngoài cho nam nhân bọn họ xem là được, ở bên trong nội trạch cũng không nên diễn mấy loại này làm dơ bẩn mắt các tiểu thư phu nhân. Chổ ta có dưỡng một đoàn hát nhỏ, mặc dù có chút non nớt nhưng đều là mua được từ nhỏ cũng mời sư phụ dạy nghiêm túc. Chúng ta ở bên trong xem cũng tốt hơn so với không khí ngột ngạt của con hát bên ngoài”
Lý thị vội nói “Lão Vương phi xem được nhất định là hát cực hay. Đây là lão Vương phi thương chúng ta, để mọi người tai nghe hay hơn”.
Lão Vương phi tán gẫu với nàng thêm một lúc mới nói “Ngươi còn chuẩn bị thêm một ít chuyện nữa, trở về nhanh đi, đến ngày đó ta dẫn theo nàng dâu đi cùng”
Lý thị vội đáp, đứng lên nói vài câu thú vị rồi cáo từ.
Vì lão Vương phi muốn tới, Lý thị chuẩn bị nhiều hơn một chút, xem qua các món ăn và rượu phòng bếp chuẩn bị, lại an bài cho nương tử của quản gia Cố Hải chuẩn bị đồ dùng bài biện, còn cho người đi mời đoàn hát nhỏ dự bị cho các lão gia ở đại sảnh, cho người dựng sân khấu. Bận rộn mấy ngày cũng chuẩn bị xong thì đã đến ngày đãi khách.
Quan viên ngoài tiền sảnh có Cố Lễ tiếp, kiệu của các tiểu thư phu nhân trực tiếp đi vào bên trong. Tất cả phu nhân của các phủ cũng đã lâu không gặp mặt, cũng do mùa xuân đến nên tất cả đồ trang sức xiêm áo các phu nhân mặc cũng thật xinh đẹp.
Hạ phu nhân dù sao cũng vừa tới Hàng Châu, cũng không quen biết các phu nhân, Lý thị liền giới thiệu nàng cho Viên phu nhân của thủ tuần đạo, Đô Ti phu nhân, Tư phu nhân của Thừa Tuyên Bố Chính Sứ.
Hạ Nguyên là Diêm Vận Sử tư vận, các phu nhân này cũng cho Hạ phu nhân rất nhiều mặt mũi, những phu nhân của quan viên nhỏ cũng lấy lòng nịnh bợ nàng, sau một chút công phu Hạ phu nhân cũng quen thuộc với những người này.
Vì lão Vương phi và Nam Bình Quận Vương phi chưa tới, mọi người cũng không dám xem kịch trước, chỉ cho một số ngồi bên đàn hát, tụm hai tụm ba nói chuyện, đến lúc nha đầu báo lão Vương phi tới mọi người mới vội vàng đi ra bên ngoài đón.
Nha đầu đỡ lão Vương phi dẫn theo Quận Vương phi đi vào, các phu nhân tiểu thư hành lễ vấn an, lại vây quanh lão Vương phi đi đến phòng khách.
Lão Vương phi ngồi trên cao, Nguyên Thu tiến lên dâng trà, lão Vương phi thấy nàng mặc dù còn bé nhưng cử chỉ lời nói không tầm thường, trong lòng cũng có mấy phần thích ý, lôi kéo nàng hỏi mấy câu, lại lấy vật trang sức Lưu Vân màu xanh lá đang đeo ngang hông xuống cài vào váy của Nguyên Thu.
Lý thị vội tiến lên từ chối, lão Vương phi cười nói “Sao ngươi lại từ chối là ghét bỏ đồ của ta hay sao?”
Lý thị cười nói “Lão Vương phi, phỉ thúy hoàn toàn màu lục bích, là trân phẩm khó có được, cho một đứa bé như vậy không khéo làm hỏng đồ tốt”
Lão Vương phi nói “Vật này mang trên người ta mới là bị uổng phí. Các cô gái giống như hoa mới xứng mang những thứ này”
Nguyên Thu vội cảm tạ lão Vương phi, đứng sang bên cạnh. Nguyên Dung đứng ở một bên không ngắm được ngọc bội kia, trong mắt toàn là vẻ hâm mộ.
Quận Vương phi nhìn lên nhìn xuống đánh giá Cố Nguyên Thu một phen, thấy quần áo nàng thêu hoa thanh nhã, bên tay áo, cổ áo, vạt áo trước cũng dùng ti tuyến buộc quanh hạn chế đường viền hoa, quần dài màu hồng nhạt nổi lên gương mặt trắng noãn.
Lão Vương phi nhìn thấy cười nói “Ngươi nhìn đứa bé của người ta làm gì? Không khéo lại dọa người ta sợ”
Quận Vương phi cười nói “Năm ngoái lúc tới Hàng Châu có gặp đứa bé này một lần, hơn một năm không thấy giờ thấy nàng lớn lên có vẻ xinh đẹp hơn rồi. Đất đai Giang Nam tốt nhất là nuôi người, không biết con dâu có chút dấu hiệu nào hay không?”
Mọi người nghe vậy đều nở nụ cười, lão Vương phi nói “Miệng ngươi thật ngọt, cũng không sợ người ta cười cho”
Quận Vương phi cười lấy trâm cài đầu xuống tự tay cài lên tóc Nguyên Thu “Như vậy thì càng xinh đẹp rồi. Thật ra thì ta là người giỏi ăn mặc, nếu rãnh rỗi thì để cho mẫu thân ngươi dẫn đến Vương phủ ta sẽ dạy ngươi cách ăn mặc”
Nguyên Thu vội phúc thân nói cám ơn ( phúc thân = khom người)
Mọi người nói đùa đang náo nhiệt, nha hoàn báo trong đình đã bày xong rượu tiệc. Mọi người theo Lý thị một đường đi đến vườn, thấy dọc theo bờ hồ tất cả hoa đào đã nở, màu hồng hoa đào chiếu xuống hồ nước, nhẹ nhàng với màu nước xanh biếc trông rất đẹp mắt. Trên bờ hồ có dãy đá vụn theo đường đi, còn có màu sắc của hoa Sắc Vi, màu trắng, màu vàng, màu cam, màu hồng, màu đỏ năm chủng loại màu sắc sáng ngời khẽ dao động theo gió xuân.
Bởi vì là sau giữa trưa, ánh mặt trời rất tốt, chiếu lên người ấm áp, ngồi trong đình ngắm hoa lại có gió thổi tới rất thoải mái cực kì vừa lòng.
Trong đình bày hai bàn tiệc rượu, lão Vương phi và các phu nhân ngồi một bàn, các tiểu thư ngồi một bàn khác.
Đợi tất cả ngồi xuống, Nguyên Dung lại đứng sau lưng lão Vương phi, tự mình châm rượu lại đứng ở vị trí của nha hoàn, thổi khăn thêu hầu hạ lão Vương phi dùng cơm.
Tử Yên ở một cái bàn khác nhỏ giọng hỏi Nguyên Thu “Sao Nguyên Dung tỉ lại đứng ở bên kia?”
Nguyên Thu khoát tay bảo nàng nhỏ giọng chút, mình cũng không nói chỉ là âm thầm quan sát tình hình bên kia.
Trường hợp này dĩ nhiên là Trương di nương không được ngồi chung bàn, chỉ đứng chung một bên với bọn nha đầu, chờ tại bên cạnh.
Lý thị biết Trương di nương lại nói với Nguyên Dung cái gì, cũng không cách nào biết được rõ ràng. Các phu nhân khác cũng thường xuyên qua lại với Cố phủ, cũng biết được vị này là đại tiểu thư thứ xuất, trong lòng mặc dù kì dị nhưng cũng không ai hỏi.
Nha hoàn đem các tiết mục trình lên, Lý thị vội xin lão Vương phi chọn kịch. Lão Vương phi cười nói “Ngày thường buồn bực ta cũng ở nhà hay nghe, hôm nay là đi theo các ngươi uống rượu, thích gì liền chọn cái đó, các ngươi vui vẻ ta cũng thật cao hứng”
Mọi người vội cảm tạ lão Vương phi, Lý thị lại xin Quận Vương phi chọn kịch. Quận Vương phi biết lão Vương phi yêu thích gì, nên chỉ chọn những mục lão Vương phi thích xem <Nháo thiên cung>, <khóa lân túi>, các phu nhân khác theo thứ tự chọn kịch.
Nữ hài tử trong đoàn kịch bận rộn lên đài diễn. Mọi người một mặt xem kịch một mặt nói đùa. Đợi nghe các diễn xuất, lão Vương phi cảm thấy có chút mệt mỏi, liên cáo lui trước.
Trên sân khấu vội ngừng kịch, lão Vương phi gọi người lấy ra quà tặng đã chuẩn bị từ trước, tự tay cho mỗi vị tiểu thư một bộ đồ trang sức, cũng chưa cho Nguyên Dung. Nguyên Dung tự nghĩ mình có đại lễ, cũng không nói gì, đang vui vẻ chờ đợi.
Nguyên Thu thấy mỗi người đồ trang sức tuy lớn nhưng cũng có bất đồng, thật kính nể lão Vương phi thật có tâm tư, chỉ thấy Nguyên Dung sau lưng lão Vương phi không khỏi âm thầm mở miệng. Tình hình này chắc lão Vương phi đã cho Nguyên Dung là nha hoàn rồi, chỉ là chính nàng còn không biết. Thấy vẻ mặt các tiểu thư bên cạnh, đa số là nở nụ cười đang chuẩn bị đem Nguyên Dung làm ra chuyện cười.
Trương di nương đứng ở bên cạnh nha hoàn không khỏi âm thầm hớn hở nhìn chổ ngồi, trong lòng suy đoán Nguyên Dung sẽ được ban thưởng cái gì.
Đợi đưa xong quà tặng, lão Vương phi sai người lấy ngân lượng âm thầm đưa cho Nguyên Dung, khen Lý thị “Ngươi tiếp đãi mọi người thật tốt, cũng đối xử với người làm thật tử tế, ta xem nha hoàn nhà ngươi so với các tiểu thư ăn mặc còn hoàn hảo hơn. Hôm nay nàng phục vụ tốt ta thưởng cho nàng không cho ngươi từ chối”
Lý thị vội cười mơ hồ cho qua, gọi ma ma đem kiệu tới, tự mình đỡ lão Vương phi, Quận Vương phi lên kiệu, tiễn ra cổng lớn mới quay về.
Sắc mặt Nguyên Dung đỏ lên, tay nắm chặt ngân lượng đứng đó, đi cũng không được ở lại cũng không xong, các phu nhân xưa nay đều không thích thứ xuất, nhìn Nguyên Dung quẫn cảnh như thế, trong mắt mọi người mang theo giễu cợt. Các vị tiểu thư cũng hé miệng cười trộm.
Nguyên Thu bận rộn hòa giải “Tỉ tỉ thích kịch gì? Kịch vừa rồi cũng hát mới được một nửa, lúc này vừa đúng chọn thêm một tuồng nữa”
Nguyên Dung nghe theo lời Nguyên Thu nói ngồi xuống, mở ra các vở kịch lung tung chỉ ra hai vở, Tử Yên biết Nguyên Dung lúng túng, liền tìm chút đề tài nói chuyện với nàng, lại hàn huyên thêm chút chuyện cười, không khí mới tốt hơn một chút.
Lão Vương phi đi, mọi người ngồi thêm một chút rồi cũng rối rít cáo lui, Nguyên Thu cũng không để ý đến Nguyên Dung, giúp đỡ mẫu thân tiễn khách. Chờ xong hết việc bận thì Nguyên Dung đã trở về viện.
Nguyên Thu biết Nguyên Dung hôm nay mất mặt rất khó chịu, liền gọi Chức Mộng tới, lấy bộ trang sức lão Vương phi thưởng cầm đưa cho Nguyên Dung.
Cố Lễ thấy hoa trong vườn nhà mình đã nở hơn phân nửa, đang muốn làm tiệc mời đồng liêu về nhà làm khách nên sảng khoái đáp ứng Hạ Nguyên, tự mình viết thiệp sai người đưa đến mấy vị đại nhân có phẩm cấp, mà thiệp của Nam Bình Quận Vương phủ là Lý thị tự đưa tới.
Phụ thân của Nam Bình Quận Vương vì có công lớn với tiên đế nên được phong là Liêm Thân Vương, khi thiên hạ thái bình Liêm Thân Vương rời xa triều đình lam một Vương gia nhàn hạ.
Sau khi Liêm Thân Vương qua đời, trưởng tử thừa kế tước vị là Thân Vương, con thứ hoàng thượng sắc phong là Nam Bình Quận Vương. Nam Bình Quận Vương noi theo cách làm tuổi già của phụ thân, rời xa triều đình không để ý tới việc đời, mấy lần hoàng thượng cố ý cho hắn vị trí quan trọng cũng bị nam Bình Quận Vương từ chối.
Bởi vì lão Vương phi muốn chơi vui vẻ trong cảnh trí Giang Nam và cũng do sống ở kinh thành nhiều năm rét lạnh, nên Nam Bình Quận Vương liền xây phủ đệ ở Hàng Châu, đón mẫu thân đến đây an hưởng tuổi già.
Lý thị tự đi Nam Bình Quận Vương phủ gởi thiệp cho Quận Vương phi. Quận vương phi và Lý thị phân rõ vị trí khách, chủ mà ngồi, đang nói chuyện lão Vương phi ngủ trưa thức dậy biết Tri Phủ phu nhân tới sai người gọi đến đây lôi kéo Lý thị nói chuyện.
Lý thị một mặt đáp ứng một mặt nghĩ tìm chủ đề nói chuyện sắp tới.
Lão Vương phi cười nói “Các ngươi trẻ tuổi, đãi tiệc cũng không nói cho cụ già như ta biết. Gần đây ta ở nhà buồn bực đã lâu cũng muốn đến phủ của ngươi xem hoa một chút cùng náo nhiệt với bọn tiểu bối các ngươi”
Lý thị vội vàng đứng lên “Thật ra là muốn mời lão Vương phi đi ngắm hoa lại sợ phiền lão Vương phi”
Lão Vương phi cười nói “Ta già cũng ham thích náo nhiệt, không biết trong nhà ngươi có gì vui vẻ không?”
Lý thị trả lời “Chuẩn bị mời hai đoàn hát nhỏ, kêu thêm hai tạp kĩ xem qua sách cũng thấy thú vị”
Lão Vương phi gật đầu nói “Vậy cũng được, chỉ là gánh hát bên ngoài cho nam nhân bọn họ xem là được, ở bên trong nội trạch cũng không nên diễn mấy loại này làm dơ bẩn mắt các tiểu thư phu nhân. Chổ ta có dưỡng một đoàn hát nhỏ, mặc dù có chút non nớt nhưng đều là mua được từ nhỏ cũng mời sư phụ dạy nghiêm túc. Chúng ta ở bên trong xem cũng tốt hơn so với không khí ngột ngạt của con hát bên ngoài”
Lý thị vội nói “Lão Vương phi xem được nhất định là hát cực hay. Đây là lão Vương phi thương chúng ta, để mọi người tai nghe hay hơn”.
Lão Vương phi tán gẫu với nàng thêm một lúc mới nói “Ngươi còn chuẩn bị thêm một ít chuyện nữa, trở về nhanh đi, đến ngày đó ta dẫn theo nàng dâu đi cùng”
Lý thị vội đáp, đứng lên nói vài câu thú vị rồi cáo từ.
Vì lão Vương phi muốn tới, Lý thị chuẩn bị nhiều hơn một chút, xem qua các món ăn và rượu phòng bếp chuẩn bị, lại an bài cho nương tử của quản gia Cố Hải chuẩn bị đồ dùng bài biện, còn cho người đi mời đoàn hát nhỏ dự bị cho các lão gia ở đại sảnh, cho người dựng sân khấu. Bận rộn mấy ngày cũng chuẩn bị xong thì đã đến ngày đãi khách.
Quan viên ngoài tiền sảnh có Cố Lễ tiếp, kiệu của các tiểu thư phu nhân trực tiếp đi vào bên trong. Tất cả phu nhân của các phủ cũng đã lâu không gặp mặt, cũng do mùa xuân đến nên tất cả đồ trang sức xiêm áo các phu nhân mặc cũng thật xinh đẹp.
Hạ phu nhân dù sao cũng vừa tới Hàng Châu, cũng không quen biết các phu nhân, Lý thị liền giới thiệu nàng cho Viên phu nhân của thủ tuần đạo, Đô Ti phu nhân, Tư phu nhân của Thừa Tuyên Bố Chính Sứ.
Hạ Nguyên là Diêm Vận Sử tư vận, các phu nhân này cũng cho Hạ phu nhân rất nhiều mặt mũi, những phu nhân của quan viên nhỏ cũng lấy lòng nịnh bợ nàng, sau một chút công phu Hạ phu nhân cũng quen thuộc với những người này.
Vì lão Vương phi và Nam Bình Quận Vương phi chưa tới, mọi người cũng không dám xem kịch trước, chỉ cho một số ngồi bên đàn hát, tụm hai tụm ba nói chuyện, đến lúc nha đầu báo lão Vương phi tới mọi người mới vội vàng đi ra bên ngoài đón.
Nha đầu đỡ lão Vương phi dẫn theo Quận Vương phi đi vào, các phu nhân tiểu thư hành lễ vấn an, lại vây quanh lão Vương phi đi đến phòng khách.
Lão Vương phi ngồi trên cao, Nguyên Thu tiến lên dâng trà, lão Vương phi thấy nàng mặc dù còn bé nhưng cử chỉ lời nói không tầm thường, trong lòng cũng có mấy phần thích ý, lôi kéo nàng hỏi mấy câu, lại lấy vật trang sức Lưu Vân màu xanh lá đang đeo ngang hông xuống cài vào váy của Nguyên Thu.
Lý thị vội tiến lên từ chối, lão Vương phi cười nói “Sao ngươi lại từ chối là ghét bỏ đồ của ta hay sao?”
Lý thị cười nói “Lão Vương phi, phỉ thúy hoàn toàn màu lục bích, là trân phẩm khó có được, cho một đứa bé như vậy không khéo làm hỏng đồ tốt”
Lão Vương phi nói “Vật này mang trên người ta mới là bị uổng phí. Các cô gái giống như hoa mới xứng mang những thứ này”
Nguyên Thu vội cảm tạ lão Vương phi, đứng sang bên cạnh. Nguyên Dung đứng ở một bên không ngắm được ngọc bội kia, trong mắt toàn là vẻ hâm mộ.
Quận Vương phi nhìn lên nhìn xuống đánh giá Cố Nguyên Thu một phen, thấy quần áo nàng thêu hoa thanh nhã, bên tay áo, cổ áo, vạt áo trước cũng dùng ti tuyến buộc quanh hạn chế đường viền hoa, quần dài màu hồng nhạt nổi lên gương mặt trắng noãn.
Lão Vương phi nhìn thấy cười nói “Ngươi nhìn đứa bé của người ta làm gì? Không khéo lại dọa người ta sợ”
Quận Vương phi cười nói “Năm ngoái lúc tới Hàng Châu có gặp đứa bé này một lần, hơn một năm không thấy giờ thấy nàng lớn lên có vẻ xinh đẹp hơn rồi. Đất đai Giang Nam tốt nhất là nuôi người, không biết con dâu có chút dấu hiệu nào hay không?”
Mọi người nghe vậy đều nở nụ cười, lão Vương phi nói “Miệng ngươi thật ngọt, cũng không sợ người ta cười cho”
Quận Vương phi cười lấy trâm cài đầu xuống tự tay cài lên tóc Nguyên Thu “Như vậy thì càng xinh đẹp rồi. Thật ra thì ta là người giỏi ăn mặc, nếu rãnh rỗi thì để cho mẫu thân ngươi dẫn đến Vương phủ ta sẽ dạy ngươi cách ăn mặc”
Nguyên Thu vội phúc thân nói cám ơn ( phúc thân = khom người)
Mọi người nói đùa đang náo nhiệt, nha hoàn báo trong đình đã bày xong rượu tiệc. Mọi người theo Lý thị một đường đi đến vườn, thấy dọc theo bờ hồ tất cả hoa đào đã nở, màu hồng hoa đào chiếu xuống hồ nước, nhẹ nhàng với màu nước xanh biếc trông rất đẹp mắt. Trên bờ hồ có dãy đá vụn theo đường đi, còn có màu sắc của hoa Sắc Vi, màu trắng, màu vàng, màu cam, màu hồng, màu đỏ năm chủng loại màu sắc sáng ngời khẽ dao động theo gió xuân.
Bởi vì là sau giữa trưa, ánh mặt trời rất tốt, chiếu lên người ấm áp, ngồi trong đình ngắm hoa lại có gió thổi tới rất thoải mái cực kì vừa lòng.
Trong đình bày hai bàn tiệc rượu, lão Vương phi và các phu nhân ngồi một bàn, các tiểu thư ngồi một bàn khác.
Đợi tất cả ngồi xuống, Nguyên Dung lại đứng sau lưng lão Vương phi, tự mình châm rượu lại đứng ở vị trí của nha hoàn, thổi khăn thêu hầu hạ lão Vương phi dùng cơm.
Tử Yên ở một cái bàn khác nhỏ giọng hỏi Nguyên Thu “Sao Nguyên Dung tỉ lại đứng ở bên kia?”
Nguyên Thu khoát tay bảo nàng nhỏ giọng chút, mình cũng không nói chỉ là âm thầm quan sát tình hình bên kia.
Trường hợp này dĩ nhiên là Trương di nương không được ngồi chung bàn, chỉ đứng chung một bên với bọn nha đầu, chờ tại bên cạnh.
Lý thị biết Trương di nương lại nói với Nguyên Dung cái gì, cũng không cách nào biết được rõ ràng. Các phu nhân khác cũng thường xuyên qua lại với Cố phủ, cũng biết được vị này là đại tiểu thư thứ xuất, trong lòng mặc dù kì dị nhưng cũng không ai hỏi.
Nha hoàn đem các tiết mục trình lên, Lý thị vội xin lão Vương phi chọn kịch. Lão Vương phi cười nói “Ngày thường buồn bực ta cũng ở nhà hay nghe, hôm nay là đi theo các ngươi uống rượu, thích gì liền chọn cái đó, các ngươi vui vẻ ta cũng thật cao hứng”
Mọi người vội cảm tạ lão Vương phi, Lý thị lại xin Quận Vương phi chọn kịch. Quận Vương phi biết lão Vương phi yêu thích gì, nên chỉ chọn những mục lão Vương phi thích xem <Nháo thiên cung>, <khóa lân túi>, các phu nhân khác theo thứ tự chọn kịch.
Nữ hài tử trong đoàn kịch bận rộn lên đài diễn. Mọi người một mặt xem kịch một mặt nói đùa. Đợi nghe các diễn xuất, lão Vương phi cảm thấy có chút mệt mỏi, liên cáo lui trước.
Trên sân khấu vội ngừng kịch, lão Vương phi gọi người lấy ra quà tặng đã chuẩn bị từ trước, tự tay cho mỗi vị tiểu thư một bộ đồ trang sức, cũng chưa cho Nguyên Dung. Nguyên Dung tự nghĩ mình có đại lễ, cũng không nói gì, đang vui vẻ chờ đợi.
Nguyên Thu thấy mỗi người đồ trang sức tuy lớn nhưng cũng có bất đồng, thật kính nể lão Vương phi thật có tâm tư, chỉ thấy Nguyên Dung sau lưng lão Vương phi không khỏi âm thầm mở miệng. Tình hình này chắc lão Vương phi đã cho Nguyên Dung là nha hoàn rồi, chỉ là chính nàng còn không biết. Thấy vẻ mặt các tiểu thư bên cạnh, đa số là nở nụ cười đang chuẩn bị đem Nguyên Dung làm ra chuyện cười.
Trương di nương đứng ở bên cạnh nha hoàn không khỏi âm thầm hớn hở nhìn chổ ngồi, trong lòng suy đoán Nguyên Dung sẽ được ban thưởng cái gì.
Đợi đưa xong quà tặng, lão Vương phi sai người lấy ngân lượng âm thầm đưa cho Nguyên Dung, khen Lý thị “Ngươi tiếp đãi mọi người thật tốt, cũng đối xử với người làm thật tử tế, ta xem nha hoàn nhà ngươi so với các tiểu thư ăn mặc còn hoàn hảo hơn. Hôm nay nàng phục vụ tốt ta thưởng cho nàng không cho ngươi từ chối”
Lý thị vội cười mơ hồ cho qua, gọi ma ma đem kiệu tới, tự mình đỡ lão Vương phi, Quận Vương phi lên kiệu, tiễn ra cổng lớn mới quay về.
Sắc mặt Nguyên Dung đỏ lên, tay nắm chặt ngân lượng đứng đó, đi cũng không được ở lại cũng không xong, các phu nhân xưa nay đều không thích thứ xuất, nhìn Nguyên Dung quẫn cảnh như thế, trong mắt mọi người mang theo giễu cợt. Các vị tiểu thư cũng hé miệng cười trộm.
Nguyên Thu bận rộn hòa giải “Tỉ tỉ thích kịch gì? Kịch vừa rồi cũng hát mới được một nửa, lúc này vừa đúng chọn thêm một tuồng nữa”
Nguyên Dung nghe theo lời Nguyên Thu nói ngồi xuống, mở ra các vở kịch lung tung chỉ ra hai vở, Tử Yên biết Nguyên Dung lúng túng, liền tìm chút đề tài nói chuyện với nàng, lại hàn huyên thêm chút chuyện cười, không khí mới tốt hơn một chút.
Lão Vương phi đi, mọi người ngồi thêm một chút rồi cũng rối rít cáo lui, Nguyên Thu cũng không để ý đến Nguyên Dung, giúp đỡ mẫu thân tiễn khách. Chờ xong hết việc bận thì Nguyên Dung đã trở về viện.
Nguyên Thu biết Nguyên Dung hôm nay mất mặt rất khó chịu, liền gọi Chức Mộng tới, lấy bộ trang sức lão Vương phi thưởng cầm đưa cho Nguyên Dung.
Danh sách chương