Nguyên Dung nghe chuyện Sĩ Hành dẫn Nguyên Thu xuất phủ sắc mặt ảm đạm. Mỗi ngày mình rõ ràng mang thức ăn đến cho Thế tử mà Thế tử lại không gọi mình cùng ra phủ. Lại nghĩ đến Nguyên Thu, Tử Yên hai người cực kì thân quen với Thế tử, há miệng ngậm miệng đều gọi Sĩ Hành ca ca mà mình cũng chỉ gọi Thế tử ca ca còn là nương theo Nguyên Thu. Nguyên Dung càng nghĩ sắc mặt càng chuyển xấu, lại không biết mình biến hóa đã bị Nguyên Thu nhìn thấy.

Nguyên Thu sống hai đời tất nhiên hiểu được đây là tình yêu đầu tiên của Nguyên Dung trong lòng thở dài cho nàng. Ở nơi phong kiến cổ đại nữ hài tử chưa lấy chồng có loại ý niệm này là tổn hại danh dự càng bị xã hội không dung thứ. Nếu phụ mẫu biết thì mắng nàng không biết liêm sỉ, nếu bị loan truyền ra ngoài sợ sau này kết hôn được thì cũng cực kì khó khăn, liên đới ngay cả mình cũng bị tổn hại danh tiếng. Trong lòng Nguyên Thu suy nghĩ, liền nói chuyện của nữ hài tử với hai người trong đó không ít chuyện về thân phận.

Nguyên Dung hôm nay đã lớn đương nhiên suy nghĩ mọi chuyện chu toàn hơn lúc bé. Rõ ràng Nguyên Thu nói ám muội chuyện xưa không khỏi làm cho nàng lần đầu tiên suy nghĩ nghiêm túc về khoảng cách thân phận của mình và Thế tử. Mình tuy là nữ nhi quan tứ phẩm nhưng là thứ nữ, chỉ sợ ngay cả vị trí trắc phi của Thế tử cũng không đến phiên mình. Nàng lại nghĩ đến thường ngày Thế tử đối với mình thái độ nhàn nhạt, càng cảm thấy nản lòng thoái chí. Miễn cưỡng nói vài câu với Tử Yên rồi lấy lí do thân thể không khỏe về nghỉ ngơi trước.

Nguyên Thu thấy lời nói của mình có tác dụng, liền đứng dậy tự mình đưa nàng ra cửa, còn gọi nha hoàn đi theo, mới thả rèm xuống tiếp tục nói chuyện của nữ nhi với Tử Yên.

Nguyên Dung một đường lảo đảo trở về, vừa vào nhà liền nằm lì trên giường. Liễu nhi nghĩ nàng bị trúng gió bị dọa sợ, vội sai người lấy canh đậu xanh đến đút cho Nguyên Dung, còn sai người gọi Trương di nương tới.

Trương di nương vừa ngủ trưa dậy nghe nói Tiểu thư say nắng, không kịp rửa mặt vội vàng tiến đến viện của Nguyên Dung. Viện của Trương di nương rất xa, nàng đi cũng mất hai khắc hơn ( 1 khắc 15 phút) tóc trên trán đổ mồ hôi ướt nhẹp, một túm, một túm bết vào trên mặt.

Trương di nương thấy Nguyên Dung nằm ở đó khóc, đoán là nàng bị chọc tức ở đâu về vội đi qua dỗ nàng “Trời nắng như vậy, khóc nữa thành bệnh. Nhanh lau mặt có uất ức gì nói với di nương”

Dù sao Nguyên Dung cũng là cô gái, da mặt mỏng sống chết không chịu nói. Trương di nương thấy vậy vội đuổi nha hoàn mama ra ngoài, lúc trong nhà chỉ còn hai mẫu tử mới ôm Nguyên Dung nói “Là phu nhân làm con tức à?”

Nguyên Dung lắc đầu “Gần đây phu nhân cũng không làm khó ta. Cũng mời mấy sư phụ dạy ta, lại đưa thêm cho ta ba nha hoàn”

Trương di nương nghe xong một lúc không nói gì, qua lúc lâu mới nói “Nàng không có ý xấu gì chứ?”

Nguyên Dung liếc nàng vô lực nói “Di nương kì rày rất ít thấy phụ thân, phụ thân càng thêm không vừa mắt ta. Mắt phu nhân đều dừng trên người hài nhi ruột thịt của nàng, làm gì còn tâm tư phá hư chúng ta? Hôm nay, ta đã nhìn thấu triệt rồi, nếu ta nghe lời một chút, về sau không chừng có nơi quy túc tốt”

Trương di nương nghe vậy vội la lên “Tiểu thư ngốc, gia phu tốt người ta đã để ý tam Tiểu thư rồi, làm gì đến phiên con? Con xem Thế tử ngày ngày qua lại trong nội viện cũng không thấy phu nhân nói một câu không hợp quy củ. Lòng tư của nàng không phải là hi vọng trèo cành cao sao? Ta nghe người ta nói tuổi con cũng gần với Thế tử, lớn lên lại xinh đẹp. Con xem con thùy mị mà ngày ngày lại được thấy Thế tử, còn sợ không vừa mắt hắn? Coi như phu nhân muốn để cho tam Tiểu thư thì sao? Tam Tiểu thư còn nhỏ thân hình chưa nảy nở nơi nào bì kịp con?”

Nguyên Dung nghe vậy kéo khóe miệng cười nói “Là ta không kịp nổi muội muội, cho dù nàng nhỏ hơn ta nhưng lại đáng yêu, huống chi thân phận con vợ cả bày ra đó, một thứ xuất nữ nhi như ta thì làm gì?”

Trương di nương vội nói “Con cũng ngu ngốc, ta ngày ngày buồn bực trong nhà mà cũng biết, Nam Bình Quận Vương phủ là tùy ý không chấp nhất, không quan tâm quy củ. Nghe nói hắn sủng ái một tiểu thiếp xuất thân hèn mọn, là một nữ nhi của tiều phu. Thế tử là nhi tử của hắn, tính tình nhất định là giống Quận Vương. Theo lý mà nói lời này không nên nói cho Tiểu thư nghe, nếu để phu nhân biết chắc phải đánh hèo ta. Nhưng ta muốn cho Tiểu thư  hiểu thông, di nương nói như vậy không phải là muốn cho con về sau có con đường tốt. Nếu như con giàu sang, di nương cũng được thơm lây, hưởng được mấy ngày hạnh phúc”

Nguyên Dung thở dài nói “Những thứ này ta hiểu, nhưng hôn nhân là do phụ mẫu mối mai. Ta còn làm thế nào? Di nương không phải làm khó ta?”

Trương di nương túm tay nàng nói “Di nương không phải đã dạy con sao? Không làm gì thì chạy tới trước mặt Thế tử vài lần, thế tử xem trọng con còn sợ con không làm được Vương phi?”

Nguyên Dung nói “Ta lại làm mặt dày tới, người ta cũng không cảm kích. Chỉ thích ăn đồ ăn muội muội đưa tới, mỗi lần ta ở đó mạnh mẽ giả bộ khuôn mặt tươi cười trong lòng cũng khó chịu”

Trương di nương vội an ủi “Nha đầu ngốc, cái này thì có gì mà ngượng. Thời gian lâu hắn sẽ hiểu nỗi lòng của ngươi. Ngươi nên chủ động nhìu một chút mới đúng”

Nguyên Dung suy nghĩ một hồi khó khăn nói “Đây là chuyện nữ hài tử nên làm? Nếu bị phu nhân biết không thể không cắt chân ta”

Trương di nương cười lạnh nói “Tam Tiểu thư không phải suốt ngày ở cùng Thế tử sao, cũng không thấy phụ thân ngươi nói gì. Ngươi quá cẩn thận rồi, ở trong nhà mình mà sợ cái gì?”

Nguyên Dung nghe xong nửa buổi không nói, cho đến khi Trương di nương nóng nảy nói nàng mấy câu, Nguyên Dung nói “Đừng nói nữa, ta mệt mỏi muốn nằm một lúc, di nương về trước đi”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện