Hạ Tử Nghiệp ngồi bên cạnh Lý thị cười nghe Lý thị nói chuyện thỉnh thoảng phụ họa vài câu, chợt thấy Nguyên Thu và Tử Yên đi tới, vội đứng dậy tiếp đón “Cố muội khỏe”
Nguyên Thu vội trả lễ “Thế nào mà một năm không thấy Tử Nghiệp ca lại trở nên đa lễ thế?”
Hạ Tử Nghiệp vội nói “Lúc nhỏ không hiểu lễ, khiến Cố muội chê cười rồi”
Nguyên Thu ngồi vào bên cạnh Lý thị tỉ mỉ quan sát Hạ Tử Nghiệp một lúc. Thấy trên mặt hắn đã ít đi vẻ bướng bỉnh, dáng ngồi nghiêm trang giống đại nhân, thỉnh thoảng khiêm tốn phụ họa cười nói với Lý thị.
Nguyên Thu chỉ thấy cử chỉ của hắn thú vị cười nhìn hồi lâu, Hạ Tử Nghiệp cảm giác thấy ánh mắt Nguyên Thu theo dõi, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt Nguyên Thu bướng bỉnh cười vội đỏ mặt hoảng hốt nghiêng đầu đi. Nguyên Thu thấy thế trong lòng buồn cười không dứt.
Tử Yên ngồi bên cạnh Hạ phu nhân nhìn hoa ngoài cửa sổ liền nhớ tới năm ngoái đi du hồ cười nói “Muội cũng không thường tìm tỉ chơi, lần trước du hồ về chúng ta vẫn chưa đi ra ngoài. Giờ khí trời vừa đúng, ngày khác hẹn Sơn ca ca, Thế tử ca ca chúng ta đi ra ngoài chơi được không?”
Hạ Tử Nghiệp nghe vậy vội nói “Muội cũng lớn rồi, sao còn giống như lúc bé, sao có thể chạy loạn khắp nơi”
Nguyên Thu cười nói “ Tử Nghiệp ca có nghiêm khắc quá không ”
Tử Yên bĩu môi “Còn không phải là tiên sinh gì kia của tiên sinh, há mồm chính là nói Khổng Mạnh, phiền chết được. Nếu sau này ca ca biến thành như tiên sinh vậy tỉ sẽ không để ý đến hắn”
Hạ Tử Nghiệp vội nói “Tiên sinh chỉ là có chút nghiêm cẩn, muội không được nói bậy. Còn nữa, ta cũng không có như vậy…” Nói xong len lén liếc nhìn Nguyên Thu và Tử Yên đang cố nhịn cười, đỏ mặt nói “Ta không cổ hủ như vậy”
Hắn vừa nói Nguyên Thu nhịn không được cười lên, Lý thị ánh mắt đều cười “Đứa nhỏ này thật là thành thật”
Hạ phu nhân che miệng cười nói “Muội muội ngươi trêu chọc ngươi, làm sao ngươi lại cho là thật”
Hạ Tử Nghiệp nghe vậy mặt càng đỏ trợn mắt nhìn Tử Yên cúi thấp đầu xuống. Nguyên Thu thấy hắn da mặt mỏng vội vòng vo câu chuyện nói về trang sức xiêm áo với Hạ phu nhân. Tử Yên nghe bọn họ nói chuyện vui vẻ cũng dời lực chú ý vội vàng đi theo thảo luận.
Hạ Tử Nghiệp thấy mọi người không thảo luận vấn đề của hắn nữa thở phào một cái, móc khăn ra lau mồ hôi trán, Nguyên Thu mỉm cười nhìn hắn, Hạ Tử Nghiệp nhìn nàng một cái lại đỏ mặt quay mặt đi. Trong lòng Nguyên Thu nín cười, trên mặt làm như bình thường chuyển tầm mắt.
Mọi người nói giỡn lúc lâu, có người bày xong cơm trưa, Hạ phu nhân mời Lý thị lên phòng khách ngồi. Ăn cơm xong, uống trà Lý thị cảm thấy có chút buồn ngủ, dẫn Nguyên Thu cáo từ về phủ.
Nguyên Thu thấy vẻ mặt Lý thị buồn ngủ cũng không dám quấy nhiễu nàng, tự đi thẳng về viện ngủ trưa. Lý thị ngủ một giấc tỉnh dậy mới nhớ ra chuyện Lâm Tuyết Diên, ngoắc Trương mama đến bên cạnh phân phó làm việc một phen.
Tối đó, lời đồn đãi về Lâm Tuyết Diên truyền đến tai Nguyên Dung. Lúc đầu Nguyên Dung kiên quyết không tin, cười lạnh nói “Tuyết Diên Tỉ được phụ thân nâng niu trong lòng bàn tay, ở nhà nàng muốn cái gì là có cái đó. Ăn mặc còn tốt hơn so với nữ nhi chính thất ngay cả nhi tử của Lâm phu nhân cũng không được sủng ái bằng nàng. Lâm đại nhân rất sủng ái Tuyết Diên tỉ làm sao để cho Lâm phu nhân chỉnh chết Tuyết Diên tỉ chứ. Rốt cuộc là ai nói bậy, để cho ta nói với mẫu thân đuổi ra khỏi nhà”
Liễu nhi cười nói “Tiểu thư nói đúng, để nô tì nói nương nô tì đi ra ngoài nghe ngóng”
Nguyên Dung gật đầu nói “Cũng tốt, ngươi đi đi, để cho nàng sớm một chút về nhà, ngày mai đến muộn chút cũng được, chỉ là cần nói rõ ràng chuyện này cho ta là được”
Liễu nhi vội đáp rồi đi, Nguyên Dung ngồi một hồi cảm thấy tâm phiền ý loạn, gọi Hồng Phất vào giúp mình rửa mặt đi nghỉ sớm. Hồng Phất thấy Nguyên Dung đã ngủ, sai tiểu nha đầu xem chừng, mở cửa đi theo đường nhỏ đến viện Nguyên Thu.
Buổi trưa hôm sau Như Lan thở dốc chạy đến viện Nguyên Dung. Nguyên Dung thấy vẻ mặt Như Lan nặng nề, trong lòng lo lắng, sai Liễu nhi bưng trà cho nàng vội hỏi “Tuyết Diên tỉ như thế nào?”
Như Lan cầm ly trà uống một mạch hơn phân nửa, lau miệng nói “Thưa Tiểu thư. Lâm Tiểu thư thật đã chết”
Nguyên Dung nghe vậy vội nói “Làm sao có thể? Lâm đại nhân sủng ái nàng như thế”
Như Lan nói “Nô tì nghe người ta nói Tuyết Diên cô nương hạ độc Lâm thiếu gia, bị Lâm phu nhân phát hiện đuổi Tuyết Diên cô nương đến thôn trang. Người bên cạnh nàng ấy nên đánh thì đánh, nên bán thì bán một người cũng không lưu lại. Lâm đại nhân cũng không có ý kiến gì với cách làm của Lâm phu nhân, chỉ nói là bên cạnh nàng ấy không ai phục vụ cũng không được, sai nàng tùy tiện phái hai người đi. Lâm phu nhân liền đưa hai mama hồi môn của mình qua, kết quả chưa tới nửa tháng liền nghe tin Tuyết Diên cô nương bệnh chết”
Nguyên Thu vội trả lễ “Thế nào mà một năm không thấy Tử Nghiệp ca lại trở nên đa lễ thế?”
Hạ Tử Nghiệp vội nói “Lúc nhỏ không hiểu lễ, khiến Cố muội chê cười rồi”
Nguyên Thu ngồi vào bên cạnh Lý thị tỉ mỉ quan sát Hạ Tử Nghiệp một lúc. Thấy trên mặt hắn đã ít đi vẻ bướng bỉnh, dáng ngồi nghiêm trang giống đại nhân, thỉnh thoảng khiêm tốn phụ họa cười nói với Lý thị.
Nguyên Thu chỉ thấy cử chỉ của hắn thú vị cười nhìn hồi lâu, Hạ Tử Nghiệp cảm giác thấy ánh mắt Nguyên Thu theo dõi, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt Nguyên Thu bướng bỉnh cười vội đỏ mặt hoảng hốt nghiêng đầu đi. Nguyên Thu thấy thế trong lòng buồn cười không dứt.
Tử Yên ngồi bên cạnh Hạ phu nhân nhìn hoa ngoài cửa sổ liền nhớ tới năm ngoái đi du hồ cười nói “Muội cũng không thường tìm tỉ chơi, lần trước du hồ về chúng ta vẫn chưa đi ra ngoài. Giờ khí trời vừa đúng, ngày khác hẹn Sơn ca ca, Thế tử ca ca chúng ta đi ra ngoài chơi được không?”
Hạ Tử Nghiệp nghe vậy vội nói “Muội cũng lớn rồi, sao còn giống như lúc bé, sao có thể chạy loạn khắp nơi”
Nguyên Thu cười nói “ Tử Nghiệp ca có nghiêm khắc quá không ”
Tử Yên bĩu môi “Còn không phải là tiên sinh gì kia của tiên sinh, há mồm chính là nói Khổng Mạnh, phiền chết được. Nếu sau này ca ca biến thành như tiên sinh vậy tỉ sẽ không để ý đến hắn”
Hạ Tử Nghiệp vội nói “Tiên sinh chỉ là có chút nghiêm cẩn, muội không được nói bậy. Còn nữa, ta cũng không có như vậy…” Nói xong len lén liếc nhìn Nguyên Thu và Tử Yên đang cố nhịn cười, đỏ mặt nói “Ta không cổ hủ như vậy”
Hắn vừa nói Nguyên Thu nhịn không được cười lên, Lý thị ánh mắt đều cười “Đứa nhỏ này thật là thành thật”
Hạ phu nhân che miệng cười nói “Muội muội ngươi trêu chọc ngươi, làm sao ngươi lại cho là thật”
Hạ Tử Nghiệp nghe vậy mặt càng đỏ trợn mắt nhìn Tử Yên cúi thấp đầu xuống. Nguyên Thu thấy hắn da mặt mỏng vội vòng vo câu chuyện nói về trang sức xiêm áo với Hạ phu nhân. Tử Yên nghe bọn họ nói chuyện vui vẻ cũng dời lực chú ý vội vàng đi theo thảo luận.
Hạ Tử Nghiệp thấy mọi người không thảo luận vấn đề của hắn nữa thở phào một cái, móc khăn ra lau mồ hôi trán, Nguyên Thu mỉm cười nhìn hắn, Hạ Tử Nghiệp nhìn nàng một cái lại đỏ mặt quay mặt đi. Trong lòng Nguyên Thu nín cười, trên mặt làm như bình thường chuyển tầm mắt.
Mọi người nói giỡn lúc lâu, có người bày xong cơm trưa, Hạ phu nhân mời Lý thị lên phòng khách ngồi. Ăn cơm xong, uống trà Lý thị cảm thấy có chút buồn ngủ, dẫn Nguyên Thu cáo từ về phủ.
Nguyên Thu thấy vẻ mặt Lý thị buồn ngủ cũng không dám quấy nhiễu nàng, tự đi thẳng về viện ngủ trưa. Lý thị ngủ một giấc tỉnh dậy mới nhớ ra chuyện Lâm Tuyết Diên, ngoắc Trương mama đến bên cạnh phân phó làm việc một phen.
Tối đó, lời đồn đãi về Lâm Tuyết Diên truyền đến tai Nguyên Dung. Lúc đầu Nguyên Dung kiên quyết không tin, cười lạnh nói “Tuyết Diên Tỉ được phụ thân nâng niu trong lòng bàn tay, ở nhà nàng muốn cái gì là có cái đó. Ăn mặc còn tốt hơn so với nữ nhi chính thất ngay cả nhi tử của Lâm phu nhân cũng không được sủng ái bằng nàng. Lâm đại nhân rất sủng ái Tuyết Diên tỉ làm sao để cho Lâm phu nhân chỉnh chết Tuyết Diên tỉ chứ. Rốt cuộc là ai nói bậy, để cho ta nói với mẫu thân đuổi ra khỏi nhà”
Liễu nhi cười nói “Tiểu thư nói đúng, để nô tì nói nương nô tì đi ra ngoài nghe ngóng”
Nguyên Dung gật đầu nói “Cũng tốt, ngươi đi đi, để cho nàng sớm một chút về nhà, ngày mai đến muộn chút cũng được, chỉ là cần nói rõ ràng chuyện này cho ta là được”
Liễu nhi vội đáp rồi đi, Nguyên Dung ngồi một hồi cảm thấy tâm phiền ý loạn, gọi Hồng Phất vào giúp mình rửa mặt đi nghỉ sớm. Hồng Phất thấy Nguyên Dung đã ngủ, sai tiểu nha đầu xem chừng, mở cửa đi theo đường nhỏ đến viện Nguyên Thu.
Buổi trưa hôm sau Như Lan thở dốc chạy đến viện Nguyên Dung. Nguyên Dung thấy vẻ mặt Như Lan nặng nề, trong lòng lo lắng, sai Liễu nhi bưng trà cho nàng vội hỏi “Tuyết Diên tỉ như thế nào?”
Như Lan cầm ly trà uống một mạch hơn phân nửa, lau miệng nói “Thưa Tiểu thư. Lâm Tiểu thư thật đã chết”
Nguyên Dung nghe vậy vội nói “Làm sao có thể? Lâm đại nhân sủng ái nàng như thế”
Như Lan nói “Nô tì nghe người ta nói Tuyết Diên cô nương hạ độc Lâm thiếu gia, bị Lâm phu nhân phát hiện đuổi Tuyết Diên cô nương đến thôn trang. Người bên cạnh nàng ấy nên đánh thì đánh, nên bán thì bán một người cũng không lưu lại. Lâm đại nhân cũng không có ý kiến gì với cách làm của Lâm phu nhân, chỉ nói là bên cạnh nàng ấy không ai phục vụ cũng không được, sai nàng tùy tiện phái hai người đi. Lâm phu nhân liền đưa hai mama hồi môn của mình qua, kết quả chưa tới nửa tháng liền nghe tin Tuyết Diên cô nương bệnh chết”
Danh sách chương