Sĩ Hành ngay từ lúc Bích Đình mắng Nguyên Thu đã nổi giận, Nguyên Thu cũng nghiêm mặt không để ý tới nàng nữa. Bích Đình nói một tràng chỉ thấy hai người xanh mặt nhìn nàng, lúc này mới hoảng hồn cầm khăn che mặt ô ô khóc không ngừng. Sĩ Hành quát lên “Xin lỗi thế tử phi”

Bích Đình uốn éo người khóc ròng nói “Muội chỉ vì lo lắng di nương…” Sĩ Hành cười lạnh nói “Vì một người làm, muội dám mắng thế tử phi sao?”

“Người làm…” Bích Đình lui mấy bước, mở mắt to nhìn Sĩ Hành “Ca…”

Sĩ Hành cười lạnh nói “Vương phi đối đãi với ngươi như con của mình, mời nhiều mama trong cung dạy dỗ ngươi quy củ như vậy. Mấy năm nay ngươi học quy củ học đến chỗ nào? Ngươi nhìn Vũ Đình một chút, tuổi còn nhỏ hơn ngươi nói chuyện làm việc lại hơn ngươi gấp tram lần. Mạn Đình là nữ nhi ruột thịt của vương phi là quận chúa hoàng thượng thân phong, cho dù nàng không dám chạy tới chỗ ta hô to gọi nhỏ thấy thế tử phi cũng là hòa hòa khí khí cung kính. Bích Đình, ngươi quá là không biết trời cao đất rộng”

Bích Đình kiêu căng quen, làm sao chịu nổi mấy lời như vậy, huống chi Sĩ Hành mấy câu kia đều là đâm vào chỗ đau của nàng, để cho nàng nhớ lại mình là thân phận thứ xuất. Bích Đình run rẩy cả người, đem tầm mắt chuyển sang người Nguyên Thu “Khi còn bé đã giành ca ca của ta, chiếm hắn không để cho hắn về nhà chơi đùa cùng chúng ta. Hiện tại ngươi gả vào, không muốn tha cho chúng ta phải hay không?”

Nguyên Thu im lặng nhìn trời ngoài cửa sổ, Sĩ Hành đứng dậy quát lên “Đang nói hưu nói vượn cái gì, còn không nhanh cút ra ngoài” Bích Đình quay người lại khóc chạy đi. Nguyên Thu vịn trán hơi đau nhức nói “Trong đầu của muội muội này của huynh chứa cái gì thế?”

Sĩ Hành thở dài ôm Nguyên Thu vào người, đưa tay giúp nàng xoa bóp huyệt thái dương “Muội biết vương phi đối đãi với mọi người đều là hòa khí, Mạn Đình cũng không thể hiện dáng vẻ gì, từ nhỏ nàng giận dỗi cải vã với Mạn Đình cũng không thấy Mạn Đình giận, ngược lại Mạn Đình trấn an nàng, dần dần dưỡng nàng thành tính khí kia”

Sĩ Hành vừa nói xong chỉ nghe thấy bên ngoài có người nói “Vũ Đình còn nhỏ hơn cả Bích Đình, cũng là từ nhỏ được nuông chiều cho đến lớn, còn không phải mọi chuyện đều biết tiến biết lùi, lại hiểu lễ nghĩa, có ai như nàng, càng lớn càng không hiểu chuyện” Sĩ Hành nghe thanh âm Mạn Đình vội cười nói “Tiểu nha đầu còn không nhanh vào”

Mạn Đình cười tủm tỉm đi vào, hành lễ với Sĩ Hành, Nguyên Thu mới ngồi xuống. Hỏi Nguyên Thu mấy ngày nay ăn uống thế nào, mới đem đề tài chuyển đến trên người Bích Đình “Lần này là Bích Đình không hiểu chuyện, tẩu ngàn vạn lần không cần tức giận, nếu tẩu giận thì cháu ta tâm tình cũng không tốt”

Nguyên Thu cười vuốt ve bụng nói “Bích Đình lần này là cũng có nguyên nhân, di nương nàng bị đưa đi, trong lòng nàng nhất định là không thoải mái. Còn nữa, có tiểu thư nào không có tính khí, ta làm tẩu tử so đo mấy chuyện này làm gì”

Mạn Đình cười nói “Tẩu không tức giận là tốt rồi, lần này Bích Đình không phải, mặc dù di nương nàng bị đưa đi nhưng không thể vì cái này mà cãi tẩu, trở về ta sẽ phạt nàng”

Nguyên Thu vội khoát tay “Thôi cũng không phải chuyện gì lớn lao, đừng phá hư tình cảm tỉ muội của các muội” Mạn Đình nghiêm mặt nói “Tẩu nói sai rồi, làm hư quy củ thì nên phạt, tránh cho nàng ngày sau không biết trời cao đất rộng là gì. Hôm nay là người nhà, nếu ngày khác là người bên ngoài thì như thế nào? Mặc dù chúng ta là hoàng thân quốc thích nhưng lui tới với chúng ta có nhà nào là không quyền thế? Sớm một chút cho nàng nhớ lâu tránh sau này làm việc liên lụy tới trong nhà”

Nguyên Thu thấy thế cũng cố nghiêm chỉnh nói “Cẩn tuân Mạn Đình quận chúa dạy bảo” Mạn Đình xì cười một tiếng khoát tay nói “Thế tử phi tha cho ta đi thôi, ta thật không kham nổi” Hai cô gái nhịn không được cười rạng rỡ, Sĩ Hành gõ trán Mạn Đình một chút cười nói “Muội đến đây có chuyện gì?”

Mạn Đình nói “Vừa rồi Bích Đình đến, nha đầu muội nhìn thấy nói cho muội biết. Xưa nay muội rõ tính khí của nàng, sợ nàng va chạm tẩu tử liền vội chạy tới, ai ngờ vẫn chậm” Nguyên Thu nói “Làm phiền lụy muội”

Mạn Đình cười nói “Hôm nay muội mệt mỏi, tẩu lấy gì thưởng muội?” Nguyên Thu nói “Chậc..chậc, đồ tốt trong thiên hạ này có cái gì quận chúa chưa thấy qua, muội lại muốn cái gì?” Mạn Đình nói “Đồ tốt muội không hiếm lạ, chi bằng để cho muội ở đây ăn ké một bữa cơm”

Sĩ Hành cười nói “Cái này đơn giản, nhưng buổi trưa không phải muội qua bồi cơm với vương phi sao?” Mạn Đình nói “Mẫu thân đi Liêm vương phủ rồi, đoán chừng buổi chiều mới về”

Nguyên Thu nói “Nếu vậy cũng cho người đến gọi Vũ Đình tới đây đi” Quay đầu phân phó Bích nhi “Ngươi nhanh đi chuẩn bị đi, nếu thiếu thì nhanh đến phòng bếp lấy thêm đừng để thua thiệt quận chúa ”

Mạn Đình cười nói “Bích nhi, có thể làm mấy thứ hay ngon nhất nhé” Bích Nhi đồng ý cười đi. Không bao lâu Vũ Đình cũng tới, cười ngồi xuống bên cạnh Mạn Đình vừa lột hạt thông vừa nói đùa với Nguyên Thu.

Vương phi đến Liêm vương phủ thỉnh an thái phi xong đứng đấy không dám động. Thái phi thấy vẻ mặt nàng khác thường, liền cho nha hoàn phục vụ lui ra ngoài, mới kêu nàng nói “Trong nhà không có ai, nhanh ngồi xuống đi có chuyện gì từ từ nói”

Vương phi trả lời “Sáng sớm hôm nay vương gia cho tất cả nữ nhân phục vụ hắn đều đi trang tử, con không có cách ngăn lại đành phải hồi bẩm thái phi”

Thái phi ngẩn người ra một chút, lúc lâu cười nói “Tiểu tử này đổi tính? Mấy người đó lộn xộn, tanh hôi, đào kép con hát hắn cũng túm vào nhà, đuổi ra ngoài cũng tốt”

Vương phi thở dài nói “Nếu đánh phát mấy thứ này con cũng không lo lắng như vậy, ngay cả mấy vị phu nhân, thiếp thất có tiếng cũng đưa lên trang tử. Mới rồi con vừa bước đi, Bích Đình kia còn chạy đến trước mặt ta vì di nương của nàng mà khóc”

Thái phi nhíu chân mày “Chuyện này là như thế nào?” Vương phi nói “Vài ngày trước, thế tử phi theo con giải buồn, nói đến chuyện đánh đàn, nhi tức nhớ đến chuyện mấy năm trước giận dỗi vương gia rồi cũng không đụng qua đàn. Thế tử phi nhìn ra tâm tư của con liền lấy cầm đưa con. Rãnh rỗi con cũng đàn một khúc không biết vương gia lại nghe từ đâu mỗi khi con đánh đàn cũng đến một lúc. Hôm nay con đang đánh đàn hắn đột nhiên đi vào, nói với con hơn vài câu” Vương phi lược qua một chút chuyện Nam Bình Quận Vương nói cho thái phi nghe lại tiếp tục nói “Con chỉ nói vương gia suy nghĩ nhiều, khuyên hắn nghỉ ngơi sớm một chút. Ai ngờ vương gia lại cho là con giận dỗi, sáng sớm hôm nay đã đuổi những người đó đi, đưa tờ giấy này đến cho con” Nói xong đưa tờ giấy cho thái phi.

Thái phi liếc mắt nhìn thở dài nói “Thật ra tính vương gia cũng tốt, lúc còn trẻ các ngươi rất ân ái, sau lại trắc phi vào cửa tất cả đã thay đổi. Thật ra thì vương gia cũng nói thật lòng, nhiều năm như vậy, hắn có bao nhiêu nữ nhân, ngươi có thấy hắn thật lòng với người nào không? Ta mặc dù đau lòng hắn nhưng càng đau lòng ngươi hơn. Những năm nay cũng khổ cực cho ngươi nếu hắn thật lòng muốn đuổi đi cứ để hắn làm đi. Ta nói như vậy cũng tốt, hắn cũng hơn bốn mươi rồi cả ngày bị mấy thứ yêu tinh kia quấn lấy hút rỗng thân thể nuôi bao nhiêu cũng không trở lại”

Vương phi ấp úng đáp lời, thái phi nói xong, chống cằm suy nghĩ một chút, cười ngoắc vương phi “Ta nói cho ngươi, ngươi cũng đừng tha thứ hắn nhanh như vậy, tránh cho hắn bệnh cũ tái phát” Vương phi không hiểu thái phi có dụng ý gì. Thái phi thấy nàng sững sờ, kêu nàng đến gần nói nhỏ vào tai nàng một lúc, thẳng đem vương phi hoảng sợ che miệng không nói gì.

Thái phi thấy dáng vẻ kinh ngạc của nàng không khỏi cười nói “Ta vì ngươi mà cũng vì Quận Vương. Ngươi chỉ cần nghe ta, trước không quan tâm hắn”

Vương phi đỏ mặt, vén áo thi lễ, thái phi thấy vương phi thông suốt, không khỏi nở nụ cười. Vương phi thấy thái phi tâm tình tốt, mượn cơ hội nói chuyện Băng Cầm, Băng Vân. Thái phi nhíu mày nói “Hai nha đầu sao lại sinh ra ý định như vậy?”

Vương phi vội đáp “Trước kia hai đứa trẻ này cũng tốt, có thể là thấy tỉ muội bên này được thu làm thông phòng, cho nên sinh ý niệm lệch lạc” Thái phi nói “Như vậy thì đuổi đi. Đừng vì mấy nha đầu mà làm cho hai đứa bé ngột ngạt. Sĩ Hành là đứa trẻ ngoan, Nguyên Thu cũng cơ trí về sau không sai được”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện