Hình như đã có một chương bị mất, đọc chương này cảm giác cứ thiếu thiếu sao ấy. Nên mọi người cố tưởng tượng là có một chương là Nguyên Thu về lại mặt Cố gia. Ta đã cố tìm trên wattpad nhưng vẫn không có đoạn này.
Mọi người thấy Tử Yên té xỉu cũng hoảng hồn, vây lại như ong vỡ tổ. Nguyên Thu lo lắng quá nhiều người làm Tử Yên không thở nổi vội gọi Chức Mộng, Thúy Oanh dẫn theo tiểu nha đầu tách mọi người ra. Lý thị vội nói “Chỗ này gần viện ta, nhanh cõng đến đó đi. Thái Tuyết cho người đến đại môn (cửa lớn vào phủ) bảo gã sai vặt chạy nhanh mời đại phu.
Ngô thị thấy Lý thị sai mấy bà tử khỏe mạnh nâng Tử Yên trở về mọi người đều đi theo xem sao, nàng cũng lôi kéo Mỹ Ngọc, hai người đi theo phía sau mọi người. Đến phòng, Lý thị nhìn Tử Yên được an trí ổn thỏa mới ra cửa áy náy nói với mọi người “Nhi tức thân thể khó chịu, quấy rầy sự hưng phấn của mọi người. Các cô thím theo chị dâu đi uống rượu trước, trong chốc lát ta đi qua bồi mọi người”
Tộc trưởng phu nhân thấy thế vội nói “Phu nhân cứ chăm sóc cháu dâu trước, không cần để ý đến chúng ta” Mọi người rối rít phụ họa, Lý thị gật đầu cười, đến bên cạnh Tôn thị nói “Đệ muội cũng cùng đi đến tiền thính trước thôi, đừng để vì thê tử của Sơn nhi mà lạnh nhạt mọi người” Tôn thị đồng ý, chào hỏi nữ quyến trong sân cùng đi uống rượu, còn Ngô thị lôi Mỹ Ngọc lại gần cười hì hì “Đại tẩu, ta lưu lại giúp tẩu một tay”
Lý thị thấy Ngô thị đụng Tử Yên bị thương còn một bộ không biết sai, bất giác chán ghét không thôi quát lên “Cố Hải đâu?” Cố Hải vội tới đáp lời, Lý thị chỉ vào Ngô thị quát lên với Cố Hải “Còn không nhanh lấy gậy đánh đuổi nàng ta ra ngoài cho ta, phân phó với người gác cửa sau này người nhà Cố Liêm không được bước vào phủ nửa bước” Cố Hải sảng khoái đáp một tiếng, nhìn xung quanh thấy nha đầu thô sử làm việc nặng đang cầm cây chổi trong tay, Cố Hải đi ba bước làm hai bước đến đoạt lấy cây chổi, quật tới hướng Ngô thị. Ngô thị vừa tránh vừa mắng “Đồ bỉ ổi trong mắt không có chủ tử dám lấy chổi đánh ta, để xem ta có đánh ngươi không” Tôn thị ở một bên nhìn mà vui mừng cười nói với Cố Hải “Cố tẩu tử cứ dùng sức đánh, đuổi nàng ra cửa đi. Cho người phân phó với gác cửa, về sau bọn họ tới không cần thông báo cứ trực tiếp đuổi ra ngoài”
Mọi người thấy bộ dáng chật vật không chịu nổi của Ngô thị nhất thời đều cười rộ lên. Ngô thị vừa mắng vừa tránh cây chổi không bao lâu đã bị đuổi ra khỏi viện. Mỹ Ngọc đứng ở cửa phòng, cùng mọi người nhìn mẫu thân của mình bị đuổi ra, nàng không biết có nên đi theo ra không, một lúc lại quay đầu giương mắt nhìn Lý thị nhút nhát kêu một tiếng “Đại bá mẫu”
Lý thị lúc này mới nhìn thấy Mỹ Ngọc, không khỏi đưa mắt lên quan sát một phen, thấy khuôn mặt nàng vốn là mượt mà nhỏ nhắn bây giờ đã gầy một vòng, đưa mắt nhìn lên thấy xiêm áo lúc này đã là lộn xộn giắt lung tung trên người.
Mỹ Ngọc thấy Lý thị nhìn mình không nói, lại nhút nhát kêu một tiếng “Đại bá mẫu” Lý thị đang muốn mở miệng thấy Cố Hải một đường chạy vào thở hồng hộc nói “Đại phu nhân, đại phu đã vào đại môn rồi” Lý thị nghe vậy gật đầu nhỏ giọng phân phó Tôn thị “Ngươi dẫn thân thích đến phòng khách trước đi, ta vào trong nhà một chút”
Tôn thị đáp một tiếng, chào mọi người đi ra ngoài, Cố Hải đang muốn đi ra ngoài nhìn thấy Mỹ Ngọc đứng trước mặt Lý thị nàng tiến lên một hơi nắm lấy Mỹ Ngọc “Sao ngươi vẫn còn ở đây? Còn không nhanh đi ra ngoài”
Cố Hải sức lực mạnh, cầm sơ là cổ tay Mỹ Ngọc đã có dấu đỏ, Mỹ Ngọc nhất thời đỏ mắt lên. Nàng bị Cố Hải tha đi ra muốn thoát mà thoát không ra đành quay đầu nhìn Lý thị rơi lệ. Lý thị thấy bộ dáng Mỹ Ngọc, rốt cuộc không hạ được quyết tâm, không nhịn được mở miệng nói “Cố Hải dẫn nàng đến phòng bếp đi, lấy thêm vài món điểm tâm ngon bỏ vào hộp sau đó đưa nàng ra ngoài”
Cố Hải nghe vội thả tay, Mỹ Ngọc nhìn Lý thị nhỏ giọng nói “Cám ơn đại bá mẫu” Lý thị khoát tay nói “Chúng ta đã không còn là thân thích, ngươi nhanh đi tìm mẫu thân ngươi mà về nhà đi, sau này không cần đến nữa” Mắt Mỹ Ngọc đỏ lên, cúi đầu bước nhanh ra ngoài sân. Lý thị ước chừng đại phu sắp đến vội về trong phòng nhìn bọn nha đầu buông màn mình đến sau bình phong ngồi.
Hai nha đầu giữ cửa dẫn đại phu đi vào vội tới chuẩn mạch cho Tử Yên, bọn nha đầu cũng nín thở cúi đầu đứng một bên. Lý thị ngồi sau bình phong đợi đến nóng nảy đang muốn hỏi tình huống Tử Yên một chút, rồi lại lo lắng tình hình bên ngoài. Đang lúc lo lắng chỉ nghe nha hoàn nói “Đại thiếu gia về”
Cố Sơn đi vào trùng hợp đại phu đã chuẩn mạch xong, Cố Sơn cũng không để ý đến lễ tiết, vội chắp tay hỏi “Xin hỏi thê tử ta bệnh chứng như thế nào?”
Đại phu chắp tay cười nói “Chúc mừng đại gia, đại nãi nãi có hỉ. Từ mạch tượng có thể nhìn ra ước chừng đã có thai khoảng hai tháng ” Cố Sơn nghe vậy mừng rỡ, tâm treo lúc lâu cũng đã thả xuống. Hắn muốn nhìn Tử Yên lại ngại có đại phu trong phòng, nếu không xem quả thật không yên lòng.
Đại phu thấy Cố Sơn xoa xoa tay một hồi mừng một hồi lo vội trấn an nói “Mấy ngày gần đây đại nãi nãi có chút mệt nhọc, vừa bị đụng nên thai nhi có chút không ổn. Cũng may thân thể nãi nãi luôn tốt không có gì quá đáng lo. Lát nữa có phương thuốc, uống hai thang điều trị là tốt rồi”
Cố Sơn luôn miệng nói tạ, tự mình tiễn đại phu ra ngoài, sai nha đầu dẫn đại phu đến phòng thu chi lấy thêm một lượng bạc làm tạ lễ. Lý thị nghe đại phu đi, sắc mặt vui mừng đi ra, cho người đi tìm thân thích báo tin mừng lại phân phó phòng bếp hầm cháo gà cho Tử Yên ăn.
Vì hôm nay là ngày lại mặt của Nguyên Thu, Lý thị và Cố Sơn không tốt nán lại trong phòng, dặn dò tiểu Đào nha đầu hồi môn của Tử Yên cẩn thận hầu hạ, Lý thị và Cố Sơn vào tiệc. Nữ quyến trong phòng khách nghe Tử Yên có tin vui cũng rối rít chúc mừng Lý thị. Tôn thị cười nói “Tam tiểu thư nhà chúng ta phúc khí đầy người, lại mặt cũng mang đến phúc khí cho nhà mẹ đẻ” Mọi người nghe vậy gật đầu phụ họa.
Đợi giải tán tiệc, Lý thị gọi Trương mama và hai mama (hai người mama thái phi cho Nguyên Thu) dùng trà, mình dẫn theo Nguyên Thu đi nhìn Tử Yên. Lúc này Tử Yên đã tỉnh lại, đang từng miếng từng miếng ăn cháo gà. Nghe nha đầu báo Lý thị và Nguyên Thu tới vội để chén xuống chuẩn bị xuống giường. Nguyên Thu thấy vậy vội ngăn nàng lại “Tẩu đừng động, cứ nằm đi” Lý thị ngồi trên ghế bên giường cẩn thận dò xét vẻ mặt Tử Yên khẽ cau mày nói “Nhìn có chút tái nhợt. Mấy ngày nay vội việc hôn sự của muội muội ngươi, mấy chuyện này ta cũng không chú ý. Mấy hôm nay ta thấy vẻ mặt ngươi không tốt, chỉ coi là muội muội ngươi xuất giá ngươi quá mức mệt nhọc là ta sơ sót”
Tử Yên cười nói “Con cũng nghĩ mấy hôm nay mệt nhọc, cũng không nghĩ đến chuyện này” Nguyên Thu bên giường có cái bàn nhỏ trên đó còn có nửa bát cháo gà còn nóng, liền bưng lên cho Tử Yên nói “Tẩu ăn cháo gà trước đi, mệt mỏi đến trưa cơm nước cũng chưa được ăn. Tẩu ăn đi chúng ta dễ nói chuyện” Lý thị cũng nói “Ngươi muốn ăn gì cứ nói cho ta biết phân phó đầu bếp đi làm.” Tử Yên cười nói “Không muốn ăn gì cả, huống chi canh gà này cũng đủ no rồi”
Mọi người thấy Tử Yên té xỉu cũng hoảng hồn, vây lại như ong vỡ tổ. Nguyên Thu lo lắng quá nhiều người làm Tử Yên không thở nổi vội gọi Chức Mộng, Thúy Oanh dẫn theo tiểu nha đầu tách mọi người ra. Lý thị vội nói “Chỗ này gần viện ta, nhanh cõng đến đó đi. Thái Tuyết cho người đến đại môn (cửa lớn vào phủ) bảo gã sai vặt chạy nhanh mời đại phu.
Ngô thị thấy Lý thị sai mấy bà tử khỏe mạnh nâng Tử Yên trở về mọi người đều đi theo xem sao, nàng cũng lôi kéo Mỹ Ngọc, hai người đi theo phía sau mọi người. Đến phòng, Lý thị nhìn Tử Yên được an trí ổn thỏa mới ra cửa áy náy nói với mọi người “Nhi tức thân thể khó chịu, quấy rầy sự hưng phấn của mọi người. Các cô thím theo chị dâu đi uống rượu trước, trong chốc lát ta đi qua bồi mọi người”
Tộc trưởng phu nhân thấy thế vội nói “Phu nhân cứ chăm sóc cháu dâu trước, không cần để ý đến chúng ta” Mọi người rối rít phụ họa, Lý thị gật đầu cười, đến bên cạnh Tôn thị nói “Đệ muội cũng cùng đi đến tiền thính trước thôi, đừng để vì thê tử của Sơn nhi mà lạnh nhạt mọi người” Tôn thị đồng ý, chào hỏi nữ quyến trong sân cùng đi uống rượu, còn Ngô thị lôi Mỹ Ngọc lại gần cười hì hì “Đại tẩu, ta lưu lại giúp tẩu một tay”
Lý thị thấy Ngô thị đụng Tử Yên bị thương còn một bộ không biết sai, bất giác chán ghét không thôi quát lên “Cố Hải đâu?” Cố Hải vội tới đáp lời, Lý thị chỉ vào Ngô thị quát lên với Cố Hải “Còn không nhanh lấy gậy đánh đuổi nàng ta ra ngoài cho ta, phân phó với người gác cửa sau này người nhà Cố Liêm không được bước vào phủ nửa bước” Cố Hải sảng khoái đáp một tiếng, nhìn xung quanh thấy nha đầu thô sử làm việc nặng đang cầm cây chổi trong tay, Cố Hải đi ba bước làm hai bước đến đoạt lấy cây chổi, quật tới hướng Ngô thị. Ngô thị vừa tránh vừa mắng “Đồ bỉ ổi trong mắt không có chủ tử dám lấy chổi đánh ta, để xem ta có đánh ngươi không” Tôn thị ở một bên nhìn mà vui mừng cười nói với Cố Hải “Cố tẩu tử cứ dùng sức đánh, đuổi nàng ra cửa đi. Cho người phân phó với gác cửa, về sau bọn họ tới không cần thông báo cứ trực tiếp đuổi ra ngoài”
Mọi người thấy bộ dáng chật vật không chịu nổi của Ngô thị nhất thời đều cười rộ lên. Ngô thị vừa mắng vừa tránh cây chổi không bao lâu đã bị đuổi ra khỏi viện. Mỹ Ngọc đứng ở cửa phòng, cùng mọi người nhìn mẫu thân của mình bị đuổi ra, nàng không biết có nên đi theo ra không, một lúc lại quay đầu giương mắt nhìn Lý thị nhút nhát kêu một tiếng “Đại bá mẫu”
Lý thị lúc này mới nhìn thấy Mỹ Ngọc, không khỏi đưa mắt lên quan sát một phen, thấy khuôn mặt nàng vốn là mượt mà nhỏ nhắn bây giờ đã gầy một vòng, đưa mắt nhìn lên thấy xiêm áo lúc này đã là lộn xộn giắt lung tung trên người.
Mỹ Ngọc thấy Lý thị nhìn mình không nói, lại nhút nhát kêu một tiếng “Đại bá mẫu” Lý thị đang muốn mở miệng thấy Cố Hải một đường chạy vào thở hồng hộc nói “Đại phu nhân, đại phu đã vào đại môn rồi” Lý thị nghe vậy gật đầu nhỏ giọng phân phó Tôn thị “Ngươi dẫn thân thích đến phòng khách trước đi, ta vào trong nhà một chút”
Tôn thị đáp một tiếng, chào mọi người đi ra ngoài, Cố Hải đang muốn đi ra ngoài nhìn thấy Mỹ Ngọc đứng trước mặt Lý thị nàng tiến lên một hơi nắm lấy Mỹ Ngọc “Sao ngươi vẫn còn ở đây? Còn không nhanh đi ra ngoài”
Cố Hải sức lực mạnh, cầm sơ là cổ tay Mỹ Ngọc đã có dấu đỏ, Mỹ Ngọc nhất thời đỏ mắt lên. Nàng bị Cố Hải tha đi ra muốn thoát mà thoát không ra đành quay đầu nhìn Lý thị rơi lệ. Lý thị thấy bộ dáng Mỹ Ngọc, rốt cuộc không hạ được quyết tâm, không nhịn được mở miệng nói “Cố Hải dẫn nàng đến phòng bếp đi, lấy thêm vài món điểm tâm ngon bỏ vào hộp sau đó đưa nàng ra ngoài”
Cố Hải nghe vội thả tay, Mỹ Ngọc nhìn Lý thị nhỏ giọng nói “Cám ơn đại bá mẫu” Lý thị khoát tay nói “Chúng ta đã không còn là thân thích, ngươi nhanh đi tìm mẫu thân ngươi mà về nhà đi, sau này không cần đến nữa” Mắt Mỹ Ngọc đỏ lên, cúi đầu bước nhanh ra ngoài sân. Lý thị ước chừng đại phu sắp đến vội về trong phòng nhìn bọn nha đầu buông màn mình đến sau bình phong ngồi.
Hai nha đầu giữ cửa dẫn đại phu đi vào vội tới chuẩn mạch cho Tử Yên, bọn nha đầu cũng nín thở cúi đầu đứng một bên. Lý thị ngồi sau bình phong đợi đến nóng nảy đang muốn hỏi tình huống Tử Yên một chút, rồi lại lo lắng tình hình bên ngoài. Đang lúc lo lắng chỉ nghe nha hoàn nói “Đại thiếu gia về”
Cố Sơn đi vào trùng hợp đại phu đã chuẩn mạch xong, Cố Sơn cũng không để ý đến lễ tiết, vội chắp tay hỏi “Xin hỏi thê tử ta bệnh chứng như thế nào?”
Đại phu chắp tay cười nói “Chúc mừng đại gia, đại nãi nãi có hỉ. Từ mạch tượng có thể nhìn ra ước chừng đã có thai khoảng hai tháng ” Cố Sơn nghe vậy mừng rỡ, tâm treo lúc lâu cũng đã thả xuống. Hắn muốn nhìn Tử Yên lại ngại có đại phu trong phòng, nếu không xem quả thật không yên lòng.
Đại phu thấy Cố Sơn xoa xoa tay một hồi mừng một hồi lo vội trấn an nói “Mấy ngày gần đây đại nãi nãi có chút mệt nhọc, vừa bị đụng nên thai nhi có chút không ổn. Cũng may thân thể nãi nãi luôn tốt không có gì quá đáng lo. Lát nữa có phương thuốc, uống hai thang điều trị là tốt rồi”
Cố Sơn luôn miệng nói tạ, tự mình tiễn đại phu ra ngoài, sai nha đầu dẫn đại phu đến phòng thu chi lấy thêm một lượng bạc làm tạ lễ. Lý thị nghe đại phu đi, sắc mặt vui mừng đi ra, cho người đi tìm thân thích báo tin mừng lại phân phó phòng bếp hầm cháo gà cho Tử Yên ăn.
Vì hôm nay là ngày lại mặt của Nguyên Thu, Lý thị và Cố Sơn không tốt nán lại trong phòng, dặn dò tiểu Đào nha đầu hồi môn của Tử Yên cẩn thận hầu hạ, Lý thị và Cố Sơn vào tiệc. Nữ quyến trong phòng khách nghe Tử Yên có tin vui cũng rối rít chúc mừng Lý thị. Tôn thị cười nói “Tam tiểu thư nhà chúng ta phúc khí đầy người, lại mặt cũng mang đến phúc khí cho nhà mẹ đẻ” Mọi người nghe vậy gật đầu phụ họa.
Đợi giải tán tiệc, Lý thị gọi Trương mama và hai mama (hai người mama thái phi cho Nguyên Thu) dùng trà, mình dẫn theo Nguyên Thu đi nhìn Tử Yên. Lúc này Tử Yên đã tỉnh lại, đang từng miếng từng miếng ăn cháo gà. Nghe nha đầu báo Lý thị và Nguyên Thu tới vội để chén xuống chuẩn bị xuống giường. Nguyên Thu thấy vậy vội ngăn nàng lại “Tẩu đừng động, cứ nằm đi” Lý thị ngồi trên ghế bên giường cẩn thận dò xét vẻ mặt Tử Yên khẽ cau mày nói “Nhìn có chút tái nhợt. Mấy ngày nay vội việc hôn sự của muội muội ngươi, mấy chuyện này ta cũng không chú ý. Mấy hôm nay ta thấy vẻ mặt ngươi không tốt, chỉ coi là muội muội ngươi xuất giá ngươi quá mức mệt nhọc là ta sơ sót”
Tử Yên cười nói “Con cũng nghĩ mấy hôm nay mệt nhọc, cũng không nghĩ đến chuyện này” Nguyên Thu bên giường có cái bàn nhỏ trên đó còn có nửa bát cháo gà còn nóng, liền bưng lên cho Tử Yên nói “Tẩu ăn cháo gà trước đi, mệt mỏi đến trưa cơm nước cũng chưa được ăn. Tẩu ăn đi chúng ta dễ nói chuyện” Lý thị cũng nói “Ngươi muốn ăn gì cứ nói cho ta biết phân phó đầu bếp đi làm.” Tử Yên cười nói “Không muốn ăn gì cả, huống chi canh gà này cũng đủ no rồi”
Danh sách chương