Nguyên Thu biết những chuyện này không phải chuyện nữ quyến nên đàm luận, chỉ ngồi đó mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm làm như cái gì cũng không nghe. Cũng may hoàng thượng không nói nhiều việc công hỏi vài câu là nói chút chuyện vặt với Sĩ Hành, lại ban thưởng phu thê Sĩ Hành một chút đồ vật. Sĩ Hành thấy trước mặt hoàng thượng bày thật dày hai chồng tấu chương cũng không dám quấy nhiễu nhiều ngồi một chút lại dẫn Nguyên Thu cáo lui.

Nguyên Thu từ thư phòng đi ra một đoạn xa mới nhỏ giọng cười nói với Sĩ Hành “Vừa rồi dọa muội sao ” Sĩ Hành thấy trừ thái giám dẫn đường ra cũng không có ai để ý liền lặng lẽ kéo tay Nguyên Thu an ủi “Sau này muội vào cung nhiều chút, thành thói quen là tốt rồi. Ngày nào rãnh nói Thái phi dẫn vào cung thỉnh an Thái Hậu. Thái Hậu rất hiền từ lại thích náo nhiệt, muội đi nhiều lần thì không khẩn trương nữa”

Nguyên Thu nghe chỉ cười không nói gì nữa, thái giám dẫn hai người tới cung hoàng hậu. Hoàng hậu và Nam Bình Quận Vương phi là tỉ muội ruột thịt, hoàng hậu đối với Sĩ Hành cũng không giống như những người khác, gặp Nguyên Thu và Sĩ Hành cũng rất thân thiện. Lôi kéo Nguyên Thu trước quan sát một lần mới quay đầu cười nói với Sĩ Hành “Ngươi thật ra có phúc khí, cưới được thê tử xinh như thế. Ngày phụ thân ngươi trình tấu chương nhờ cưới thê tử cho ngươi ta còn lấy làm kinh hãi, sau lại gặp mẫu thân ngươi mới biết rõ đầu đuôi. Các ngươi là thanh mai trúc mã mà lớn lên tình cảm đương nhiên không cần phải nói, tương lai phải sống chung cho tốt, không thể cãi vả thường xuyên tránh cho trưởng bối lo lắng cho các ngươi”

Sĩ Hành và Nguyên Thu nghe vội cùng đứng lên đáp ứng, hoàng hậu cười kéo Nguyên Thu đến ngồi bên cạnh nói với Nguyên Thu “Về sau ngươi nên thường vào cung, làm gì cần thận trọng như vậy, không có người ngoài cứ kêu ta một tiếng dì là được” Nguyên Thu làm gì dám càn rỡ như thế, luôn miệng nói không dám. Hoàng hậu lần đầu tiên gặp Nguyên Thu sợ nàng gò bó chỉ cười hỏi vài câu lại dặn dò Sĩ Hành “Hôm nay người đã thành thân, về sau tính tình nên thu liễm chút không thể chạy chung quanh hồ đồ như vậy nữa. Đợi sang năm hoàng thượng giao việc cho ngươi”

Sĩ Hành không tự nhiên xoay xoay vặn vặn đáp ứng, hoàng hậu lại dặn dò “Giờ cũng không có người ngoài, không thể không dặn dò ngươi vài câu. Đây là thê tử do ngươi chọn, về sau phải đối tốt với nàng, không được giống phụ thân ngươi phong lưu thành tính. Huyên náo trong nhà không yên mà người ngoài nhìn vô cũng không còn thể diện”

Sĩ Hành đáp sảng khoái lại cười nói “Sĩ Hành biết nương nương yên tâm”

Hoàng hậu gật đầu cười nói “Vậy mới ngoan, giờ cũng nhanh đến giờ cơm trưa, Nam Bình Quận Vương và vương phi đang ở nhà chờ các ngươi, ta cũng không giữ lại dùng cơm. Các ngươi về đi sau này lại tiến cung”

Sĩ Hành và Nguyên Thu đứng lên nhất nhất đáp, hoàng hậu sai người mang đồ ban thưởng lên, phu thê Sĩ Hành dập đầu tạ ơn rồi lui ra ngoài.

Đi một vòng đã đến buổi trưa, thần kinh căng thẳng của Nguyên Thu rốt cuộc đã được buông lỏng, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi như tan ra miễn cưỡng đi đến cửa cung, lên ngựa tựa vào trên đệm nhắm mắt nghỉ ngơi. Sĩ Hành đau lòng Nguyên Thu cũng lên xe ngựa ngồi để Nguyên Thu nằm trên chân mình, mình thì xoa huyệt thái dương giúp nàng.

Đến cửa phủ, Sĩ Hành kêu Nguyên Thu dậy, Nguyên Thu để Sĩ Hành cầm gương sửa sang lại tóc và xiêm áo. Lại đẩy Sĩ Hành nói “Đi đoạn nữa là đến cửa chính, huynh đi xuống nhanh đi” Sĩ Hành ngồi xe ngựa thế tử phi thật không ra dạng gì, liền gọi xe ngừng mình xuống cởi ngựa.

Liêm Thân Vương thái phi đã sớm dẫn theo Liêm Vương phi, Liêm Vương trắc phi và Liêm Vương thế tử phi đến Nam Bình Quận Vương phủ. Sĩ Hành và Nguyên Thu sau khi về phủ đi bái tế tổ tiên trước liền vội vàng chạy đến phòng lớn. Nguyên Thu dập đầu cho Thái phi trước, Thái phi cười híp mắt gật đầu nói “Nhanh đứng lên” tiếp theo giương mắt ý bảo người bên cạnh bưng một mâm đồ vật cho Nguyên Thu. Nguyên Thu cảm tạ rồi khấu đầu thỉnh an cho Quận Vương và Quận Vương phi.

Ấn tượng của Quận Vương phi đối với Nguyên Thu cũng rất tốt, hơn nữa lão thái phi ngồi bên cạnh cũng không làm khó nàng cười nhận lấy trà uống liền đưa quà tặng nàng. Nam Bình Quận Vương thị thiếp đông đảo, chỉ có Sĩ Hành là con trai ngoại trừ Mạn Đình là nữ nhi ruột của Vương phi hai nữ nhi khác đều là thứ xuất. Mấy năm trước Nguyên Thu cũng gặp hai người này vài lần, mặc dù không quá thân thuộc nhưng cũng coi như quen biết, ba tỉ muội đối với Nguyên Thu vẫn xem như là khách khí. Nguyên Thu lấy đồ may vá ra tặng cho nữ quyến đang ngồi đây, tất cả mọi người cười nhận lấy cũng có quà đáp lễ cho Nguyên Thu.

Lão thái phi thấy Nguyên Thu đã gặp từng người liền nói với Quận Vương phi “Hai người bọn họ đã mệt mỏi đến trưa chắc hẳn đã đói bụng. Hôm nay lễ tiết cũng đã xong cho người dọn đồ ăn lên đi” Quận Vương phi vội cười nói “Đã sớm chuẩn bị, con thấy hôm nay trời đẹp liền sai người đặt ở tiền sảnh”

Trong tiền sảnh có sẵn bốn bàn tiệc rượu, lão thái phi ngồi ở bàn trên, Liêm Thân Vương phi và Quận Vương phi một bàn phía dưới, các cô nương trong hai vương phủ một bàn. Sĩ Hành, Liêm Thân vương, Nam Bình Quận Vương và các đường huynh đường đệ thiết bàn tiệc khác ở tiền thính, nơi này không có người ngoài nào nữa.

Nguyên Thu và Liêm Thân Vương thế tử phi không dám trực tiếp ngồi bàn, đều đứng chờ đợi, giúp thái phi, hai vị vương phi và các cô nương chia thức ăn. Nguyên Thu là nàng dâu mới không thể không biểu hiện một chút, bày món ăn trước cho mọi người lại đứng sau lưng thái phi rót rượu. Lão thái phi đợi nàng châm rượu xong cười nói “Giờ cũng không có người ngoài ngươi cũng mệt cho tới trưa không cần giữ lễ tiết nữa ngồi cùng một chỗ với chị dâu ngươi mà ăn”

Nguyên Thu cười đáp lại châm rượu lần nữa cho mọi người mới ngồi vào chỗ của mình cùng với các nàng dâu trẻ của Liêm Thân vương phủ chung quanh là nha hoàn bà tử hầu hạ.

Lão thái phi thấy Nguyên Thu ăn mặc đồ cô dâu mới càng nhìn càng vui vẻ liền cười nói với Liêm Thân Vương phi “Đứa bé này lúc nhỏ dáng dấp rất vừa ý người lúc đó ta nhìn thật thích giờ lớn lên càng thêm tốt, không nói xinh đẹp lễ số đối với trưởng bối trục lí thỏa đáng rất trầm ổn”

Liêm Vương phi cười nói “Con nói xưa nay lão thái phi rất giỏi nhìn người thật là làm cho con nói đúng rồi” Mọi người nghe không khỏi cười.

Lão thái phi cười nói “Chỉ có ngươi là đùa giỡn, ngươi thường xuyên nói trong nhà buồn bực. Hôm nay thời tiết tốt, cả vườn cúc đã ra hoa, ngươi ở đây uống vài chén giải sầu, đừng có nói ta luôn giữ ngươi trong nhà”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện