Editor: Linh

Giờ phút này trong lòng Ôn Ngọc Lương trừ sốt ruột ra, nhiều hơn chính là hối hận. Vừa rồi rõ ràng chỉ xuống mười vạn lượng, nghĩ rằng bất luận thế nào mình cũng còn mấy chục vạn lượng, tuyệt sẽ không xảy ra đường rẽ gì. Vậy nên lại mượn của đổ phường mười vạn lượng, không nghỉ tới trong nháy mắt lại thua hết sạch.

"Ngươi chờ chút nữa, mẫu thân ta nhất định sẽ mang tiền đến chuộc ta, ta có tiền, ta thật sự có!" Ôn Ngọc Lương vội vàng cầu xin.

Hà Quan trợn mắt lên, lại đánh Ôn Ngọc Lương một cái, cười nói: "Mẫu thân ngươi? Mẫu thân ngươi thu dọn hành lý chạy mất người rồi, còn chuộc ngươi cái gì! Ôn công tử, ngươi không phải con ruột của bà ta hả!"

Ôn Ngọc Lương ăn đau, có ngốc cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì - Tô Thiên Lạc sợ là cuốn gói chạy trốn rồi! Trước mắt tính mạng gặp nguy, hắn không kịp oán hận Tô Thiên Lạc, chỉ phải cầu xin nói: "Đại ca ngài tin ta. Mẫu thân ta là đi bến tàu chờ thuyền đi Lưu Cầu, ngài đến bến tàu tìm người nhất định sẽ tìm được. Đừng nói 20 vạn lượng, dù là 30 vạn chúng ta cũng có! Van cầu huynh phái người đi xem đi!"

"Muộn rồi! Chúng ta không có thời gian chơi đùa với ngươi!" Hà Quan không thèm nghe hắn nói, gọi người khênh hắn đi ra ngoài, hành động này Ôn Ngọc Lương đã nhìn thấy nhiều ở sòng bạc, thật sự là quá mức quen mắt. Thiếu nợ thì trả tiền, không có tiền thì để thịt lại, nếu hắn bị tha ra ngoài, không chết cũng tàn, vội vàng xoay người đặt hi vọng cuối cùng lên trên người con mọt sách Chu Tử An.

Đã nhiều ngày đi theo Chu Tử An ăn chơi đàng điếm, quan hệ của hai người nghiễm nhiên trở nên thân mật như huynh đệ ruột. Ôn Ngọc Lương biết người này có chút của cải, hôm nay hắn cũng thiếu 10 vạn lượng bạc, nhưng người trong sòng bạc vẫn đối hắn khách khí có thừa, rượu tốt trà ngon chiêu đãi hắn.

Ôn Ngọc Lương vội ngẩng đầu cầu xin: "Chu huynh đệ, Chu huynh đệ, ngươi có thể cho ta mượn 20 vạn lượng không, chỉ cần ta tìm được mẫu thân ta, ta nhất định sẽ trả lại!"

Chu Tử An lúc này cũng là vẻ mặt mờ mịt: "Nhưng chúng ta cũng không quen lắm mà, ta làm sao dám cho ngươi mượn nhiều tiền như vậy? Chúng ta mới chỉ biết nhau ba ngày mà thôi."

"...." Trái tim Ôn Ngọc Lương lại trùng xuống, chặn lại nói: "Tử An hiền đệ, nếu ngươi có thể giúp ta qua cửa này, mười vạn lượng của ngươi ta cũng sẽ trả thay ngươi. Nếu không tuân theo lời thề lại, ta nhất định sẽ bị trời tru đất diệt!"

Nào biết Chu Tử An lại cười, tiện tay cầm xúc xắc lên, đứng ở trước mặt Ôn Ngọc Lương lắc lắc, tay vung lên, xúc xắc vừa chuyển, mở cốc, sáu con xúc sắc đồng loạt chụm vào chung một chỗ đúng là tiểu báo nhất phi trùng thiên.

Không đợi Ôn Ngọc Lương phản ứng, Chu Tử An lại thu xúc xắc lại, nhanh chóng xoay tròn cốc xúc xắc, dừng lại, là đồng loạt hai điểm, rồi sau đó hắn lại theo đó lắc thêm mấy lần, dù là nhóm dân cờ bạc nhìn thấy đều cùng kêu lên ủng hộ.

Chu Tử An vui vẻ nhận người ủng hộ, ngồi xuống hỏi Ôn Ngọc Lương: "Nếu ta muốn thắng lại 10 vạn lượng, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, cần gì chờ ngươi trả?"

Lúc này Ôn Ngọc Lương mới cảm thấy có chỗ nào không đúng, tỉ mỉ suy nghĩ lại chuyện trong mấy ngày qua, bừng tỉnh đại ngộ, đây không phải là 'mỹ nhân cục' nổi tiếng trên giang hồ hay sao! Dường như là từ ván bạc trên đường kia bắt đầu, từ đầu đến cuối hình tượng con mọt sách của Chu Tử An không một chút sơ hở, đến tận bây giờ mới lộ bộ mặt thật.

Đây thật sự là đánh Ôn Ngọc Lương một đòn đau, hắn mở to hai mắt nhìn Chu Tử An, Chu Tử An cũng lạnh nhạt nhìn hắn, Hà Quan ở bên cạnh cũng cười: "Chu công tử từ nhỏ đã cầm xúc xắc làm đồ chơi, sáu tuổi đã có thể tự nhiên khống chế điểm xúc xắc, tất cả các sòng bạc ở Kiến Châu thấy hắn đều phải nhường đường. Còn nữa, của cải của Chu công tử, đừng nói là 10 vạn lượng, dù có mua hết nửa thành Kiến Châu này cũng không hết!"

Chu Tử An cười không chút khiêm tốn, cầm xúc xắc trên tay thưởng thức, ý cười bên môi càng thêm ý vị thâm trường. Ôn Ngọc Lương muốn nói 'là ngươi lừa ta vào cục', tiếc rằng chưa nói ra khỏi miệng, Chu Tử An đã ngẩng đầu nói với người chia bài: "Còn chờ cái gì. Thiếu nợ trả tiền là thiên kinh địa nghĩa, không có tiền trở nợ thì lấy chân tay hắn, đây chính là sinh tử kế chính hắn kí! Các ngươi thành Bồ tát từ khi nào vậy hả?"

Hà Quan lên tiếng, đã có tay dưới đi đến, trước mặt nhóm dân cờ bạc, trực tiếp cởi quần áo Ôn Ngọc Lương, một trận đòn hiểm.

Tiếng kêu thảm thiết của Ôn Ngọc Lương trong sòng bạc vang đủ nửa canh giờ, đến cuối cùng ngay cả tiếng cũng mất, người liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Mơ mơ màng màng bị ném ra sòng bạc, đầu đường người đến người đi, dần dần có người xông tới nhìn hắn, một chậu nước lạnh dội xuống, Ôn Ngọc Lương hoảng hốt có chút ý thức mở mắt ra, hai mắt bị sương mù che mờ nhìn thấy chính là hai người quen thuộc - cặp mắt linh động ngày xưa bây giờ tràn đầy thù hận nhìn hắn. Bên cạnh nàng, người đã từng có thể làm hắn tỉnh lại từ trong mộng.

Ôn Ngọc Lương rùng mình một cái, lập tức sáng tỏ tất cả, hắn mở to hai mắt, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Các ngươi đôi tiện nhân này, nhất định sẽ không được chết tử tế!"

"Bây giờ tay ngươi đã tàn chân cũng đã gãy, mồm mép vẫn còn lưu loát vậy à?" Cái người khiến hắn bừng tỉnh dậy từ trong giấc mộng cười như không cười ngồi xuống nói: "À. Ta quên nói cho ngươi biết, ông chủ của sòng bạc Bình An này thật ra chính là ta! Ôn Ngọc Lương, ta đã sớm cảnh cáo ngươi một lần rồi, đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nữa, đây là ngươi tự làm tự chịu."

Bên cạnh Chu Tử An nhẹ nhàng đứng đó, nào có dáng vẻ ngốc nghếch như mấy ngày trước, trong miệng thì thào "trời làm bậy còn có thể ta thứ, người làm bậy, không thể sống', sau đó quay đầu lại hỏi Hướng Vân Cẩm: "Tẩu tử, tẩu tính xử lý người này thế nào?"

Hướng Vân Hoan tràn đầy chán ghét liếc Ôn Ngọc Lương một cái, cuối cùng phun ra mấy chữ: "Kệ hắn đi."

Một người chân tay đã tàn phế, muốn chết cũng chết không được, muốn sống cũng sống không lâu. Chu Tử An rùng mình một cái, cái tự sinh tự giệt này thật sự là giày vò, rốt cuộc phải có bao nhiêu thù hận?"

Dù là như thế hắn cũng vẫn đồng ý, lại nói: "Vừa rồi người này nói, nữ nhân cùng hắn đến đây là muốn đi thuyền đường dài đến Lưu Cầu. Sợ là bây giờ đã ở ngay bến tàu rồi."

Tống Trường Bình nhếch miệng nói: "Bà ta chạy không được."

Xe áp tiêu đã bị hắn cản lại, nhà thuyền đã liên hệ cũng bị hắn đuổi đi, Tô Thiên Lạc dù có đợi cả năm cũng không đợi được thuyền này.

"Vậy được rồi, chuyện của ngươi đã xong rồi, ta cũng nên rời khỏi sàn diễn thôi!" Chu Tử An lắc lắc tay, "Phế nhân này ở Kiến Châu dưới mí mắt ta nhất định sẽ không chết được, tẩu tử ngươi yên tâm đi!"

"Hắn này miệng tiện, để ý chút." Tống Trường Bình thuận miệng nói, Chu Tử An chặn lại nói: "Yên tâm đi, nếu hắn dám nói bậy, ta có 100 phương pháp khiến hắn nói không nên lời."

Ôn Ngọc Lương dưới đất tâm như tro tàn rùng mình một cái, chết ngất.

Hướng Vân Hoan vội vàng muốn tạ, Chu Tử An khoát tay nói: "Ta và Tống đại ca là sinh tử chi giao, tẩu tử đừng khác khí."

Khi nói chuyện người đã bước đi xa, Hướng Vân Hoan cảm thấy người này thần bí khó lường, Tống Trường Bình cười nói: "Người này á, là mau đầu đệ nhất Kiến Châu - Quỷ Kiến Sầu, cũng không biết người nào sẽ đánh bại được hắn!"

Người nọ đưa lưng về phía bọn họ, giơ tay lên lắc lắc, hoàn toàn là dáng vẻ tiêu sái không kiềm chế được, Vân Hoan nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng cười thầm. Cũng chỉ một lát sau, Triệu Du Hoán cưỡi ngựa đi đến, vẻ mặt vui mừng: "Tìm được Tô Thiên Lạc rồi!"

Tô Thiên Lạc ôm một khoản tiền lớn thật ra vẫn chưa chạy được bao xa, dọc theo đường đi bà ta cảm thấy có người đi theo mình, thẳng đến khi bà ta đến bến tàu trông ngóng con thuyền cứu mình, bà ta cũng không phát hiện được ra là ai đi theo mình. Tô Thiên Lạc cảm thấy mình đa nghi, hiện giờ bà ta mặc bình thường, khuôn mặt tiều tụy, mặc cho ai cũng nhìn không ra trên người bà ta giấu số tiền mà người nhà bình thường tiêu xài cả đời cũng không hết.

Nhưng ngày hôm đó, bà ta đợi đến khi trời tối cũng vẫn không đợi được thuyền đến. Chờ đến khi bà ta quay người đi về Kiến Châu, lại nghe thấy người khác nghị luận rầm rộ, nói hôm nay sòng bạc Bình An phá lệ xuống tay nặng với một con bạc. Tô Thiên Lạc thừa dịp trời tối tránh ở trong góc nhìn Ôn Ngọc Lương, lúc đó Ôn Ngọc Lương đã hấp hối nằm trên mặt đất, bỗng mở to miệng, hình như là khát muốn uống nước, chung quanh người qua người lại, lại coi hắn như không khí.

Tay chân đều bị gãy, chính là người lợn.... Quả nhiên là sống không bằng chết.

Nhưng trong lòng Tô Thiên Lạc chỉ còn lại có chết lặng, xoay người đi không quản Ôn Ngọc Lương. Trong lòng bà ta nghĩ: Khách điếm thì không thể quay lại nữa. Bà ta phải tìm một nơi tin cậy để ẩn mình, đợi tiêu cục mang tài vật của bà ta đến, lại lên con thuyền đi Lưu Cầu, bà ta liền được giải thoát.

Tô Thiên Lạc nghĩ xong, lại mặc vào bộ quần áo khất cái của mình, trốn vào trong ngôi miếu đổ nát ngoài thành.

Nhưng chuyện khó hiểu vẫn đang xảy ra.

Từ buổi tối hôm đó, bạc của bà ta ngày nào cũng bị mất, bất kể bà ta giấu ở trên người hay trên bàn thờ Phật, bất kể giấu kín cỡ nào, bạc của bà ta vẫn biến mất. Không nhiều lắm, mỗi ngày một tờ ngân phiếu, nhưng bà ta vẫn phát hiện ra - chỉ cần bà ta vừa mở mắt, bọc đồ của bà ta sẽ hoàn hảo không hao tổn gì xuất hiện trước mặt bà ta, trừ thiếu đi một tờ ngân phiếu.

Tô Thiên Lạc cảm thấy mình sắp điên rồi, nhưng mỗi ngày khi đếm tiền ngân phiếu vẫn biến mất như cũ. Cho dù bà ta trợn to mắt canh giữ bọc đồ của mình thì bạc vẫn bị mất.

Mà bà ta thủy chung không đợi được vàng bạc châu báu và thuyền đi Lưu Cầu. Đến theo nó chính là bức họa truy nã bà ta lại vẽ vô cùng rõ ràng, Tô Thiên Lạc không thể không khắp nơi tránh né đám đông, mà cái loại cảm giác bị người giám thị càng ngày càng mãnh liệt, nhưng bà ta lại không tìm thấy người theo dõi mình. Cho dù bà ta chạy đến nơi trống trải, nhìn rõ không sót một cái gì, nhưng cảm giác vẫn còn ở, bà ta lại không nhìn thấy người.

Liên tục đến ngày thứ mười, khi bọc đồ của bà ta xuất hiện hiện trước mắt bà ta, bà ta lại mở bọc đồ của mình ra, tiền bên trong chỉ còn lại một nửa ban đầu, mà bà ta vì tránh né đám người đã ba ngày chưa ăn gì. Tô Thiên Lạc rốt cuộc điên rồi, trực tiếp ném bọc đồ của mình xuống đất, hung hăng mắng: "Con chó kia, ngươi đi ra cho ta! Ngươi có bản lĩnh trốn tránh ta, ngươi có bản lĩnh thì ra cho ta! Con chó kia!"

Đáp lại bà ta chỉ có tiếng gió thổi qua ngôi miếu đổ nát, mang theo chút hơi lạnh và quỷ dị. Tô Thiên Lạc mắng mệt, vô lực ngồi xổm trên đất, nhưng cuối cùng khiến bà ta điên mất chính là, bọc đồ của bà ta, tiền bà ta hao hết tâm lực mới lấy được, ngay dưới mí mắt bà ta, biến mất....

"Ngươi không phải Phật sao! Ngươi không phải phổ độ chúng sinh sao! Ngươi đã dung cho đám chó đó bắt nạt ta, ta cần ngươi để làm gì!"

Nhiều ngày mệt mỏi không ngủ không nghỉ cùng áp lực tâm lý cực lớn dưới một cọng rơm cuối cùng là tiền tài biến mất, hoàn toàn bùng nổ, Tô Thiên Lạc dùng hết sức lực ném tảng đá trong tay vào không trung, vừa vặn ném trúng pho tượng Phật duy nhất trong ngôi miếu đổ nát, tượng phật ầm

một tiếng ngã xuống. Cái bàn lâu ngày không sửa chữa làm sao có thể thừa nhận áp lực lớn như vậy, thẳng tắp đổ xuống người Tô Thiên Lac. Khi pho tượng nện trúng thái dương Tô Thiên Lạc, Tô Thiên Lạc bỗng nhiên nhớ đến năm ấy lão hòa thượng ngăn bà ta lại, từng câu đã niệm cho bà ta nghe....

"Làm việc không tốt vô lượng vô biên, Phật quy làm mười ác nghiệp, thân nghiệp có ba, sát sinh, trộm cướp, tà dâm; ngữ nghiệp có bốn, nói bậy, ác miệng, hai lưỡi, khinh ngữ; ý nghiệp có ba, lòng tham, thù hận, ngu si, thí chủ phải tránh phạm nghiệp, bằng không...."

Bằng không cái gì đâu.... Tô Thiên Lạc nhắm mắt lại, cho dù phạm vào mười ác nghiệp bà ta vẫn có thể ôm mười vạn lượng, sắp đạt được tự do.

Ha ha....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện