Editor: Linh
“Hắn vẫn như vậy?” Trường Bình uống một ngụm canh gà, nhíu mày nói: “Một đại nam... Cô nương, sao gặp chuyện đều thích rống to. Cả một ngày, bên tai ta toàn là tiếng nàng gào thét!”
Trường Bình thật sự không có biện pháp tưởng tượng, thế gian này có một vị cô nương, cao hơn hắn hẳn nửa cái đầu, công phu không kém hắn, động không động là thích dùng cổ độc, duy nhất làm cho người ta không thể chịu đựng được chính là, cô nương này rõ ràng lớn lên một khuôn mặt nam tử - gương mặt vuông vức, hơi có chút cương nghị.
Nếu không phải Vân Hoan nói nàng là cô nương, dù là đánh chết bản thân Trường Bình cũng không nghĩ đến.
“Trong lòng nàng có chuyện, hét được ra là tốt rồi!” Vân Hoan cười hắc hắc, nói: “Huynh trưởng nàng và ta là chỗ quen biết cũ, đã từng nhờ ta, nếu nhìn thấy nàng, phải chăm sóc tốt cho nàng. Chàng hãy tha thứ nhiều hơn chút.”
Vừa rồi khi nàng đưa ngọc bội của Miêu Ngọc Thường cho Miêu Ngọc Tủy, phản ứng của nàng cùng một đời trước gần như là giống nhau như đúc, đầu tiên là tự mình một người ngồi trầm mặc một lúc lâu, rồi sau đó, bắt đầu lấy các loại cổ gây hại khắp nơi.... Bay trên trời chạy dưới đất, chỉ cần muốn động, đều có thể sẽ bị nàng hạ cổ.
Vừa rồi khi nàng ở bên ngoài trầm mặc, Vân Hoan cũng không để ý nàng, chờ nàng phát tiết xong, tự nàng chuyển bước chân vào trong phòng Tống Trường Bình, chỉ tùy tay khua hai cái, Trường Bình cuối cùng có thể nói chuyện.
Nàng lại ấp úng nhìn Vân Hoan một lúc lâu, muốn hỏi lại không dám hỏi, một lát sau lại lao ra ngoài sân, ngồi đối diện với cây buồn bã không hé răng.
“Âm xà cổ của chàng còn phải dựa vào nàng ấy giải đấy.” Vân Hoan thấp giọng giải thích nói.
Một đời trước quen biết Miêu Ngọc Tủy là cơ duyên xảo hợp, một đời này nếu muốn rút nhanh cự ly với nàng, Vân Hoan chỉ có thể lấy ra pháp bảo là Miêu Ngọc Thường trước.
Hai huynh muội này từ nhỏ là đối thủ một mất một còn, nhưng trong lòng đều vướng bận nhau. Lấy hiểu biết của Vân Hoan đời trước về Miêu Ngọc Tủy, chỉ cần một ngày nàng chưa nói về hướng đi của Miêu Ngọc Thường, Miêu Ngọc Tủy nhất định sẽ không đi.
“Nàng ấy thật sự lợi hại như vậy?” Trường Bình thong thả bước chân ra ngoài nhìn, sau một lúc lâu trở về lại liên tục lắc đầu: “Sau này ai muốn cưới nữ tử như vậy... chậc chậc...”
Vân Hoan chỉ cười, bảo hạ nhân thu thập phòng ở, giữ Miêu Ngọc Tủy ở lại.
Chờ sau khi hết bận, nàng lại bắt đầu suy nghĩ bữa tối. Mấy ngày trước, nàng thấy lão thái thái tinh thần không tốt lắm, âm thầm hỏi bà tử bên người bà, cũng nói đã nhiều ngày nay khẩu vị bà không được tốt, chỉ muốn ăn cháo.
Trong lòng nàng nghĩ có lẽ là mấy ngày trước bà bị kinh sợ, cháu dâu mới vào cửa, chung quy có chút tỏ vẻ mới đúng, vậy nên cố ý làm cháo thịt nạc trứng bắc thảo, lại tự mình đưa đến cho lão thái thái.
Sân của nàng cách sân của lão thái thái tương đối xa, khi đi qua trước sân của Tôn di nương, nàng không khỏi bước nhanh hơn.
Đinh Sơn mặc dù đi rồi, nhưng là mỗi lần Vân Hoan nhớ tới Tôn di nương vì một chuyện nhỏ mà bức chết một nha hoàn, tóc gáy trên người đều không khỏi dựng đứng lên.
Nàng nghĩ như vậy, dưới chân bước càng thêm nhanh, nhưng khi đến ngã rẽ qua hoa viên, phía sau lại đột nhiên có một đứa nhỏ, ở sau lưng nàng hét lên một tiếng, làm nàng giật nảy mình. Tống Tử Nhan vừa vặn đi tới từ trước mặt, cũng bị cả kinh, liên tục nói vài lần A Di Đà Phật.
Vân Hoan nhìn đứa nhỏ này chỉ cảm thấy rất quen mắt, Tống Tử Nhan đã vừa vuốt ngực vừa quát: “Nhị đệ làm cái gì vậy! Nếu làm tẩu tử bị kinh sợ thì sao?”
Vân Hoan thế này mới nhớ tới đây là thứ đệ của Tống Trường Bình, tên là Tống Trường Minh.
“Trong tay tẩu tử cầm cái gì vậy? Thơm quá đi!” Tống Trường Minh thè lưỡi, không chút để ý lời nói của Tống Tử Nhan.
Hắn có một gương mặt trắng nõn nà, nhìn đáng yêu, Vân Hoan nhất thời cũng không thể trách cứ hắn vừa mới lỗ mãng, cười nói: “Đây là cháo cho tổ mẫu, nếu ngươi muốn ăn, ngày khác tẩu tử làm cho ngươi.”
“Tổ mẫu?” Tống Trường Minh thân mình run lẩy bẩy, nói: “Tổ mẫu không thích ta nhất.... Nếu bà nhìn thấy ta, nhất định lại muốn nói ta. Lát nữa tẩu tử thấy bà, ngàn vạn lần đừng nhắc tới ta nhá!”
Hắn nói xong lập tức trốn, một lời chào tạm biệt cũng không có.
Tống Tử Nhan nhìn hắn liên tục lắc đầu, “Nhị đệ thật sự là càng ngày càng quá kỳ quái.”
“Sao vậy?” Vân Hoan hiếu kỳ hỏi.
Tống Tử Nhan khinh thường lắc đầu nói: “Còn có thể làm sao, bị người nuông chiều! Trong nhà tổng cộng cũng chỉ có hai nam đinh, đại ca luôn luôn bị ốm, không quản chuyện gì, trong phòng kia...” Tống Tử Nhan hướng phòng Tôn di nương bĩu bĩu môi, “Bà ta chắc chắn rằng tương lai cơ nghiệp của phủ chúng ta đều phải giao cho nhị đệ, càng nuông chiều hắn đến vô pháp vô thiên. Hắn bộ dáng đáng yêu, cũng hiểu được ở trước mặt lão thái thái và phụ thân gặp may, nhưng càng lớn lại càng kỳ quái. Nghe nói mấy ngày trước đây thấy mẫu thân, ngay cả lễ nghi cơ bản đều đã quên, cà lăm nửa ngày, hô câu phu nhân.”
“Vậy làm sao được?” Vân Hoan vừa đi vừa hỏi, “Mẫu thân không nói gì à?”
“Cũng may mẫu thân là người tốt tính, nửa câu cũng không mang ra nói trước mặt phụ thân. Vẫn là ta nghe thấy được chuyện này, nói với lão thái thái. Mấy ngày nay lão thái thái còn cùng phụ thân nhắc tới, muốn đưa nhị đệ đến để mẫu thân dạy.”
“Vốn cũng nên như vậy.” Vân Hoan trả lời.
Tống Tử Nhan lắc đầu nói: “Trong nhà kia đâu chịu, cũng không biết nói gì với phụ thân, phụ thân cũng khuyên lão thái thái từ từ. Tự bà ta cũng đến trước mặt lão thái thái khóc, nói là thân mình không được tốt, không quản được chuyện trong phủ...”
“Vậy không phải là mẫu thân vừa vặn thu hồi quyền quản gia à? Đỡ bà ta phải càn rỡ.” Vân Hoan không hiểu hỏi.
“Đã nhiều ngày nay mẫu thân cũng bệnh nằm trên giường. Lúc Tôn di nương đi khóc ồn ào bà không được thanh tịnh, dứt khoát thu chìa khóa của bà ta. Vốn là một chiêu lấy lui làm tiến, lần này thật sự bị lấy về, bà ta ngược lại trợn tròn mắt.” Tống Tử Nhan cười nói.
“Tượng đất còn có ba phần tính cách mà, mẫu thân lần này sợ là thật sự tức giận.” Vân Hoan thấp giọng nói. Trong đầu lại nghĩ, Vương thị làm chủ mẫu thật sự là đủ uất ức. Mặc dù có danh vọng chủ mẫu, nhưng lại có sủng thiếp đè trên đỉnh đầu. Từ trước đến nay đều là mẫu bằng tử quý, Vương thị kế mẫu này lại không thể sinh ra nhi tử của mình, con trai trưởng lớn như vậy, thứ tử cũng không phải kẻ dễ bắt nạt. Nếu như muốn đứng vững, chỉ có thể ôm chặt một cây cột. Nhưng cây cột Tống Trường Bình này, lại thật sự ôm không ổn...”
Nghĩ như vậy, Vân Hoan không khỏi có chút đồng tình Vương thị.
Trước khi sắp đến phòng lão thái thái, Tống Tử Nhan lấy cớ có việc tránh ra, nàng mang cháo đến trước mặt lão thái thái, bà tử vốn trong phòng ra vén mành nói: “Lão thái thái, đại nãi nãi đến xem ngài này.”
Nàng vào nhà thì nhìn thấy lão thái đang nằm dựa trên ghế quý phi, trong phòng đốt hương an thần, nhưng lão thái thái mày vẫn cau chặt, nhìn chính là một bộ dáng ưu sầu.
“Nghe Tú Bình nói nhiều ngày nay tổ mẫu ăn không vào, ta hầm chút cháo thịt nạc trứng bắc thảo, cũng không biết tổ mẫu có thích hay không.” Vân Hoan cười đặt cháo xuống, bên kia nha đầu đã chuẩn bị một bộ đồ ăn đến.
Tống lão phu nhân nheo mắt cười nói: “Chỉ bằng phần hiếu tâm này của ngươi, ta cũng phải nếm thử rồi.”
Tức thời bà uống một ngụm, híp mắt cảm thán cháo ngon, lại kéo tay Vân Hoan nói: “Đầu bếp trong phòng ta, không một ai có tay nghề tốt hơn ngươi, sau này để bọn họ đến chỗ ngươi học, chỉ cháo này thôi, nấu cũng ngon hơn bọn họ rồi!”
“Đúng vậy,” Tú Bình trả lời: “Sáng nay lão thái thái vẫn còn nhớ đến đồ ăn đại nãi nãi làm, vừa khéo, đại nãi nãi đến đây. Đại nãi nãi mau dạy chúng ta bí phương hầm cháo đi!”
“Có bí phương gì đâu. Chỉ là trước khi nấu cháo, lấy hai thìa dầu và nửa thìa nhỏ muối bỏ vào trong nước ngâm gạo ngâm một canh giờ. Như vậy cháo nấu ra vừa nhừ, mang theo mùi thơm, còn không béo ngậy. Lửa cũng chú ý một chút là được rồi.” Vân Hoan nói.
Tú Bình chậc lưỡi nói: “Ngay cả nấu cháo cũng là một môn học vấn, nô tì ngốc, trong đầu tuy rằng nhớ những cái này, nhưng làm ra món ăn, hương vị cũng vẫn không đúng!”
“Nếu như lại học không được, để ngươi đi theo bên người đại nãi nãi học một năm.” Lão thái thái cười nói.
“Có thể ở bên cạnh đại nãi nãi hầu hạ là tạo hóa của ta, nhưng ta không bỏ được lão thái thái. Lão thái thái không đuổi ta đi, ta sẽ hầu hạ lão thái thái cả đời.” Tú Bình cãi lại nói...
Lão thái thái chỉ chỉ trán nàng, phì nàng một ngụm, nàng cười thu dọn này nọ lui xuống.
Vân Hoan thấy lão thái thái ăn xong, vội vàng vắt khối vải hầu hạ bà lau sạch, lại dùng khăn nóng xoa mặt, mới tính xong việc.
Lão thái thái thế này mới cùng nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, Vân Hoan thấy bà thần sắc ngưng trọng, đoán được bà có chuyện gì muốn nói với mình.
Quả nhiên, một lát sau, bà cũng mở miệng nói: “Phủ chúng ta mấy ngày trước bị trộm, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Chuyện này.... Chẳng lẽ vẫn còn chưa xong? Vân Hoan cân nhắc không ra thái độ của lão thái thái, chỉ phải ấp úng nói: “Người nọ quả thật đáng giận, nhưng cũng là chuyện xảy ra có nguyên nhân, hơn nữa người cũng đã chết, chỉ cho là của đi thay người thôi...”
“Của đi thay người?” Lão thái thái híp mắt nhìn Vân Hoan một hồi, tiếp: “Nói đúng, cũng không đúng.”
“... .......” Cái gì gọi là đúng cũng không đúng.
Lão thái thái thật sự là cao thâm.
Vân Hoan cúi đầu, chặn lại nói: “Hoan nhi không rõ.”
Ở trước mặt người cao thâm, ngàn vạn lần đừng không hiểu lại giả hiểu.
Lão thái thái vừa lòng gật đầu nói: “Chuyện này ngươi không hiểu cũng bình thường. Ta nói của đi thay người đúng, là vì, không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương, hắn trộm một lần, từ trong tối chuyển thành ngoài sáng, ít nhất chúng ta biết nên đề phòng ai. Dù sao cũng tốt hơn ngày ngày phải lo lắng hãi hùng.”
“Ta nói không đúng...” Lão thái thái có chút mệt mỏi thở dài, cầm tập giấy đặt trước mặt Vân Hoan nói: “Đây là danh sách mấy ngày trước quản gia phủ ta đưa cho ta, phía trên tất cả đều là những thứ bị trộm. Ngươi xem, có thể nhìn ra thứ gì hay không?”
“Vâng.” Vân Hoan nhận lấy.
Những vật bị mất đi ở phía trên, thật ra lần trước lúc quản gia đến báo, nàng đã ở một bên nghe được. Lúc đó quản gia cũng chỉ báo những vật quan trọng, giờ khắc này liệt kê danh sách, thoạt nhìn lại thấy có chút ghê người.
Một hàng đồ vật được liệt kê ra, phía sau còn có định giá.
Vân Hoan nhìn một cái, trong lòng hơi chút kinh ngạc, lại nhìn thêm một cái, lại càng thêm kinh ngạc, khi nhìn đến cuối cùng, lại có chút không thể tin được.
Ngươi nói nếu Đinh Sơn muốn trộm này nọ, tự nhiên là càng bí mật càng tốt, đến một chỗ trộm xong, chuồn mất, mới là an toàn nhất. Nhưng nhìn phía trên này, đại bộ phận đều tập trung ở khố phòng phía tây, nhưng bên trên lại có ba bốn thứ rõ ràng là đặt ở trong khố phòng khác, có mấy khố phòng còn cách cực xa.
Mấy thứ đó nếu không ghi rõ, người khác thật đúng là không nhìn ra được. Nhưng giờ khắc này lão thái thái đột nhiên ghi rõ ra, liền có vẻ đột ngột.
Tên trộm nào có thể trộm xong một khố phòng, còn thuận tiện đi bộ sang khố phòng khác tiện tay lấy đi mấy vật này nọ?
Chuyện này nghĩ ra là có chút không hợp với lẽ thường.
Vân Hoan không khỏi trầm mặc: hoặc là Đinh Sơn thật sự rảnh rỗi, làm tên trộm thảnh thơi. Hoặc là, chính là trong phủ xuất hiện một con chuột, thừa cơ hội này, hắt tất cả nước bẩn lên người Đinh Sơn.
Có điều, lão thái thái cho nàng xem cái này là muốn làm gì?
Vân Hoan hồ nghi liếc mắt nhìn lão thái thái, lão thái thái vỗ mu bàn tay nàng, mặt mũi cười đến hiền lành.
“Mẫu thân ngươi thân mình không dùng được, Tôn di nương dù có lại quen thuộc chuyện trong phủ, nàng cũng chỉ là một di nương. Hiện nay ngươi vào cửa, chuyện trong phủ này, ngươi cũng nên học quản lý. Sau này gia nghiệp to như vậy, còn không phải đều là của Bình ca nhi? Ta và mẫu thân ngươi thương lượng qua, khoảng thời gian tới ngươi bắt đầu quen thuộc với mọi chuyện trong phủ chúng ta, sau này gánh nặng quản gia, sẽ dừng ở trên người ngươi rồi.”
Lão thái thái nói xong, tùy thân lấy ra một chùm chìa khóa to, đặt tại trước mặt Vân Hoan.
Một tiếng ‘loảng xoảng’ hạ xuống, tất cả tóc gáy trên người Vân Hoan đều dựng đứng: phía trước còn cảm thấy chung quanh viện đều là con chuột lớn, cắn khố phòng này một ngụm, lại cắn khố phòng kia một chút, cái động này còn chưa được bổ sung đâu, nhà đã giao đến trên tay nàng?
Chùm chìa khóa ánh đồng rực rỡ, giờ khắc này chính là khoai lang nóng bỏng tay, ai cầm, ai sẽ làm chuyện xấu phí sức lại chẳng có kết quả tốt này!
Nàng nào dám muốn!? Ai muốn người đó là đồ ngốc!
Tác giả có chuyện muốn nói: Miêu Ngọc Tủy cao lớn uy mãnh như thế, gả cho ai mới tốt đây, xoa cằm... [cười âm hiểm]....
“Hắn vẫn như vậy?” Trường Bình uống một ngụm canh gà, nhíu mày nói: “Một đại nam... Cô nương, sao gặp chuyện đều thích rống to. Cả một ngày, bên tai ta toàn là tiếng nàng gào thét!”
Trường Bình thật sự không có biện pháp tưởng tượng, thế gian này có một vị cô nương, cao hơn hắn hẳn nửa cái đầu, công phu không kém hắn, động không động là thích dùng cổ độc, duy nhất làm cho người ta không thể chịu đựng được chính là, cô nương này rõ ràng lớn lên một khuôn mặt nam tử - gương mặt vuông vức, hơi có chút cương nghị.
Nếu không phải Vân Hoan nói nàng là cô nương, dù là đánh chết bản thân Trường Bình cũng không nghĩ đến.
“Trong lòng nàng có chuyện, hét được ra là tốt rồi!” Vân Hoan cười hắc hắc, nói: “Huynh trưởng nàng và ta là chỗ quen biết cũ, đã từng nhờ ta, nếu nhìn thấy nàng, phải chăm sóc tốt cho nàng. Chàng hãy tha thứ nhiều hơn chút.”
Vừa rồi khi nàng đưa ngọc bội của Miêu Ngọc Thường cho Miêu Ngọc Tủy, phản ứng của nàng cùng một đời trước gần như là giống nhau như đúc, đầu tiên là tự mình một người ngồi trầm mặc một lúc lâu, rồi sau đó, bắt đầu lấy các loại cổ gây hại khắp nơi.... Bay trên trời chạy dưới đất, chỉ cần muốn động, đều có thể sẽ bị nàng hạ cổ.
Vừa rồi khi nàng ở bên ngoài trầm mặc, Vân Hoan cũng không để ý nàng, chờ nàng phát tiết xong, tự nàng chuyển bước chân vào trong phòng Tống Trường Bình, chỉ tùy tay khua hai cái, Trường Bình cuối cùng có thể nói chuyện.
Nàng lại ấp úng nhìn Vân Hoan một lúc lâu, muốn hỏi lại không dám hỏi, một lát sau lại lao ra ngoài sân, ngồi đối diện với cây buồn bã không hé răng.
“Âm xà cổ của chàng còn phải dựa vào nàng ấy giải đấy.” Vân Hoan thấp giọng giải thích nói.
Một đời trước quen biết Miêu Ngọc Tủy là cơ duyên xảo hợp, một đời này nếu muốn rút nhanh cự ly với nàng, Vân Hoan chỉ có thể lấy ra pháp bảo là Miêu Ngọc Thường trước.
Hai huynh muội này từ nhỏ là đối thủ một mất một còn, nhưng trong lòng đều vướng bận nhau. Lấy hiểu biết của Vân Hoan đời trước về Miêu Ngọc Tủy, chỉ cần một ngày nàng chưa nói về hướng đi của Miêu Ngọc Thường, Miêu Ngọc Tủy nhất định sẽ không đi.
“Nàng ấy thật sự lợi hại như vậy?” Trường Bình thong thả bước chân ra ngoài nhìn, sau một lúc lâu trở về lại liên tục lắc đầu: “Sau này ai muốn cưới nữ tử như vậy... chậc chậc...”
Vân Hoan chỉ cười, bảo hạ nhân thu thập phòng ở, giữ Miêu Ngọc Tủy ở lại.
Chờ sau khi hết bận, nàng lại bắt đầu suy nghĩ bữa tối. Mấy ngày trước, nàng thấy lão thái thái tinh thần không tốt lắm, âm thầm hỏi bà tử bên người bà, cũng nói đã nhiều ngày nay khẩu vị bà không được tốt, chỉ muốn ăn cháo.
Trong lòng nàng nghĩ có lẽ là mấy ngày trước bà bị kinh sợ, cháu dâu mới vào cửa, chung quy có chút tỏ vẻ mới đúng, vậy nên cố ý làm cháo thịt nạc trứng bắc thảo, lại tự mình đưa đến cho lão thái thái.
Sân của nàng cách sân của lão thái thái tương đối xa, khi đi qua trước sân của Tôn di nương, nàng không khỏi bước nhanh hơn.
Đinh Sơn mặc dù đi rồi, nhưng là mỗi lần Vân Hoan nhớ tới Tôn di nương vì một chuyện nhỏ mà bức chết một nha hoàn, tóc gáy trên người đều không khỏi dựng đứng lên.
Nàng nghĩ như vậy, dưới chân bước càng thêm nhanh, nhưng khi đến ngã rẽ qua hoa viên, phía sau lại đột nhiên có một đứa nhỏ, ở sau lưng nàng hét lên một tiếng, làm nàng giật nảy mình. Tống Tử Nhan vừa vặn đi tới từ trước mặt, cũng bị cả kinh, liên tục nói vài lần A Di Đà Phật.
Vân Hoan nhìn đứa nhỏ này chỉ cảm thấy rất quen mắt, Tống Tử Nhan đã vừa vuốt ngực vừa quát: “Nhị đệ làm cái gì vậy! Nếu làm tẩu tử bị kinh sợ thì sao?”
Vân Hoan thế này mới nhớ tới đây là thứ đệ của Tống Trường Bình, tên là Tống Trường Minh.
“Trong tay tẩu tử cầm cái gì vậy? Thơm quá đi!” Tống Trường Minh thè lưỡi, không chút để ý lời nói của Tống Tử Nhan.
Hắn có một gương mặt trắng nõn nà, nhìn đáng yêu, Vân Hoan nhất thời cũng không thể trách cứ hắn vừa mới lỗ mãng, cười nói: “Đây là cháo cho tổ mẫu, nếu ngươi muốn ăn, ngày khác tẩu tử làm cho ngươi.”
“Tổ mẫu?” Tống Trường Minh thân mình run lẩy bẩy, nói: “Tổ mẫu không thích ta nhất.... Nếu bà nhìn thấy ta, nhất định lại muốn nói ta. Lát nữa tẩu tử thấy bà, ngàn vạn lần đừng nhắc tới ta nhá!”
Hắn nói xong lập tức trốn, một lời chào tạm biệt cũng không có.
Tống Tử Nhan nhìn hắn liên tục lắc đầu, “Nhị đệ thật sự là càng ngày càng quá kỳ quái.”
“Sao vậy?” Vân Hoan hiếu kỳ hỏi.
Tống Tử Nhan khinh thường lắc đầu nói: “Còn có thể làm sao, bị người nuông chiều! Trong nhà tổng cộng cũng chỉ có hai nam đinh, đại ca luôn luôn bị ốm, không quản chuyện gì, trong phòng kia...” Tống Tử Nhan hướng phòng Tôn di nương bĩu bĩu môi, “Bà ta chắc chắn rằng tương lai cơ nghiệp của phủ chúng ta đều phải giao cho nhị đệ, càng nuông chiều hắn đến vô pháp vô thiên. Hắn bộ dáng đáng yêu, cũng hiểu được ở trước mặt lão thái thái và phụ thân gặp may, nhưng càng lớn lại càng kỳ quái. Nghe nói mấy ngày trước đây thấy mẫu thân, ngay cả lễ nghi cơ bản đều đã quên, cà lăm nửa ngày, hô câu phu nhân.”
“Vậy làm sao được?” Vân Hoan vừa đi vừa hỏi, “Mẫu thân không nói gì à?”
“Cũng may mẫu thân là người tốt tính, nửa câu cũng không mang ra nói trước mặt phụ thân. Vẫn là ta nghe thấy được chuyện này, nói với lão thái thái. Mấy ngày nay lão thái thái còn cùng phụ thân nhắc tới, muốn đưa nhị đệ đến để mẫu thân dạy.”
“Vốn cũng nên như vậy.” Vân Hoan trả lời.
Tống Tử Nhan lắc đầu nói: “Trong nhà kia đâu chịu, cũng không biết nói gì với phụ thân, phụ thân cũng khuyên lão thái thái từ từ. Tự bà ta cũng đến trước mặt lão thái thái khóc, nói là thân mình không được tốt, không quản được chuyện trong phủ...”
“Vậy không phải là mẫu thân vừa vặn thu hồi quyền quản gia à? Đỡ bà ta phải càn rỡ.” Vân Hoan không hiểu hỏi.
“Đã nhiều ngày nay mẫu thân cũng bệnh nằm trên giường. Lúc Tôn di nương đi khóc ồn ào bà không được thanh tịnh, dứt khoát thu chìa khóa của bà ta. Vốn là một chiêu lấy lui làm tiến, lần này thật sự bị lấy về, bà ta ngược lại trợn tròn mắt.” Tống Tử Nhan cười nói.
“Tượng đất còn có ba phần tính cách mà, mẫu thân lần này sợ là thật sự tức giận.” Vân Hoan thấp giọng nói. Trong đầu lại nghĩ, Vương thị làm chủ mẫu thật sự là đủ uất ức. Mặc dù có danh vọng chủ mẫu, nhưng lại có sủng thiếp đè trên đỉnh đầu. Từ trước đến nay đều là mẫu bằng tử quý, Vương thị kế mẫu này lại không thể sinh ra nhi tử của mình, con trai trưởng lớn như vậy, thứ tử cũng không phải kẻ dễ bắt nạt. Nếu như muốn đứng vững, chỉ có thể ôm chặt một cây cột. Nhưng cây cột Tống Trường Bình này, lại thật sự ôm không ổn...”
Nghĩ như vậy, Vân Hoan không khỏi có chút đồng tình Vương thị.
Trước khi sắp đến phòng lão thái thái, Tống Tử Nhan lấy cớ có việc tránh ra, nàng mang cháo đến trước mặt lão thái thái, bà tử vốn trong phòng ra vén mành nói: “Lão thái thái, đại nãi nãi đến xem ngài này.”
Nàng vào nhà thì nhìn thấy lão thái đang nằm dựa trên ghế quý phi, trong phòng đốt hương an thần, nhưng lão thái thái mày vẫn cau chặt, nhìn chính là một bộ dáng ưu sầu.
“Nghe Tú Bình nói nhiều ngày nay tổ mẫu ăn không vào, ta hầm chút cháo thịt nạc trứng bắc thảo, cũng không biết tổ mẫu có thích hay không.” Vân Hoan cười đặt cháo xuống, bên kia nha đầu đã chuẩn bị một bộ đồ ăn đến.
Tống lão phu nhân nheo mắt cười nói: “Chỉ bằng phần hiếu tâm này của ngươi, ta cũng phải nếm thử rồi.”
Tức thời bà uống một ngụm, híp mắt cảm thán cháo ngon, lại kéo tay Vân Hoan nói: “Đầu bếp trong phòng ta, không một ai có tay nghề tốt hơn ngươi, sau này để bọn họ đến chỗ ngươi học, chỉ cháo này thôi, nấu cũng ngon hơn bọn họ rồi!”
“Đúng vậy,” Tú Bình trả lời: “Sáng nay lão thái thái vẫn còn nhớ đến đồ ăn đại nãi nãi làm, vừa khéo, đại nãi nãi đến đây. Đại nãi nãi mau dạy chúng ta bí phương hầm cháo đi!”
“Có bí phương gì đâu. Chỉ là trước khi nấu cháo, lấy hai thìa dầu và nửa thìa nhỏ muối bỏ vào trong nước ngâm gạo ngâm một canh giờ. Như vậy cháo nấu ra vừa nhừ, mang theo mùi thơm, còn không béo ngậy. Lửa cũng chú ý một chút là được rồi.” Vân Hoan nói.
Tú Bình chậc lưỡi nói: “Ngay cả nấu cháo cũng là một môn học vấn, nô tì ngốc, trong đầu tuy rằng nhớ những cái này, nhưng làm ra món ăn, hương vị cũng vẫn không đúng!”
“Nếu như lại học không được, để ngươi đi theo bên người đại nãi nãi học một năm.” Lão thái thái cười nói.
“Có thể ở bên cạnh đại nãi nãi hầu hạ là tạo hóa của ta, nhưng ta không bỏ được lão thái thái. Lão thái thái không đuổi ta đi, ta sẽ hầu hạ lão thái thái cả đời.” Tú Bình cãi lại nói...
Lão thái thái chỉ chỉ trán nàng, phì nàng một ngụm, nàng cười thu dọn này nọ lui xuống.
Vân Hoan thấy lão thái thái ăn xong, vội vàng vắt khối vải hầu hạ bà lau sạch, lại dùng khăn nóng xoa mặt, mới tính xong việc.
Lão thái thái thế này mới cùng nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, Vân Hoan thấy bà thần sắc ngưng trọng, đoán được bà có chuyện gì muốn nói với mình.
Quả nhiên, một lát sau, bà cũng mở miệng nói: “Phủ chúng ta mấy ngày trước bị trộm, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Chuyện này.... Chẳng lẽ vẫn còn chưa xong? Vân Hoan cân nhắc không ra thái độ của lão thái thái, chỉ phải ấp úng nói: “Người nọ quả thật đáng giận, nhưng cũng là chuyện xảy ra có nguyên nhân, hơn nữa người cũng đã chết, chỉ cho là của đi thay người thôi...”
“Của đi thay người?” Lão thái thái híp mắt nhìn Vân Hoan một hồi, tiếp: “Nói đúng, cũng không đúng.”
“... .......” Cái gì gọi là đúng cũng không đúng.
Lão thái thái thật sự là cao thâm.
Vân Hoan cúi đầu, chặn lại nói: “Hoan nhi không rõ.”
Ở trước mặt người cao thâm, ngàn vạn lần đừng không hiểu lại giả hiểu.
Lão thái thái vừa lòng gật đầu nói: “Chuyện này ngươi không hiểu cũng bình thường. Ta nói của đi thay người đúng, là vì, không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương, hắn trộm một lần, từ trong tối chuyển thành ngoài sáng, ít nhất chúng ta biết nên đề phòng ai. Dù sao cũng tốt hơn ngày ngày phải lo lắng hãi hùng.”
“Ta nói không đúng...” Lão thái thái có chút mệt mỏi thở dài, cầm tập giấy đặt trước mặt Vân Hoan nói: “Đây là danh sách mấy ngày trước quản gia phủ ta đưa cho ta, phía trên tất cả đều là những thứ bị trộm. Ngươi xem, có thể nhìn ra thứ gì hay không?”
“Vâng.” Vân Hoan nhận lấy.
Những vật bị mất đi ở phía trên, thật ra lần trước lúc quản gia đến báo, nàng đã ở một bên nghe được. Lúc đó quản gia cũng chỉ báo những vật quan trọng, giờ khắc này liệt kê danh sách, thoạt nhìn lại thấy có chút ghê người.
Một hàng đồ vật được liệt kê ra, phía sau còn có định giá.
Vân Hoan nhìn một cái, trong lòng hơi chút kinh ngạc, lại nhìn thêm một cái, lại càng thêm kinh ngạc, khi nhìn đến cuối cùng, lại có chút không thể tin được.
Ngươi nói nếu Đinh Sơn muốn trộm này nọ, tự nhiên là càng bí mật càng tốt, đến một chỗ trộm xong, chuồn mất, mới là an toàn nhất. Nhưng nhìn phía trên này, đại bộ phận đều tập trung ở khố phòng phía tây, nhưng bên trên lại có ba bốn thứ rõ ràng là đặt ở trong khố phòng khác, có mấy khố phòng còn cách cực xa.
Mấy thứ đó nếu không ghi rõ, người khác thật đúng là không nhìn ra được. Nhưng giờ khắc này lão thái thái đột nhiên ghi rõ ra, liền có vẻ đột ngột.
Tên trộm nào có thể trộm xong một khố phòng, còn thuận tiện đi bộ sang khố phòng khác tiện tay lấy đi mấy vật này nọ?
Chuyện này nghĩ ra là có chút không hợp với lẽ thường.
Vân Hoan không khỏi trầm mặc: hoặc là Đinh Sơn thật sự rảnh rỗi, làm tên trộm thảnh thơi. Hoặc là, chính là trong phủ xuất hiện một con chuột, thừa cơ hội này, hắt tất cả nước bẩn lên người Đinh Sơn.
Có điều, lão thái thái cho nàng xem cái này là muốn làm gì?
Vân Hoan hồ nghi liếc mắt nhìn lão thái thái, lão thái thái vỗ mu bàn tay nàng, mặt mũi cười đến hiền lành.
“Mẫu thân ngươi thân mình không dùng được, Tôn di nương dù có lại quen thuộc chuyện trong phủ, nàng cũng chỉ là một di nương. Hiện nay ngươi vào cửa, chuyện trong phủ này, ngươi cũng nên học quản lý. Sau này gia nghiệp to như vậy, còn không phải đều là của Bình ca nhi? Ta và mẫu thân ngươi thương lượng qua, khoảng thời gian tới ngươi bắt đầu quen thuộc với mọi chuyện trong phủ chúng ta, sau này gánh nặng quản gia, sẽ dừng ở trên người ngươi rồi.”
Lão thái thái nói xong, tùy thân lấy ra một chùm chìa khóa to, đặt tại trước mặt Vân Hoan.
Một tiếng ‘loảng xoảng’ hạ xuống, tất cả tóc gáy trên người Vân Hoan đều dựng đứng: phía trước còn cảm thấy chung quanh viện đều là con chuột lớn, cắn khố phòng này một ngụm, lại cắn khố phòng kia một chút, cái động này còn chưa được bổ sung đâu, nhà đã giao đến trên tay nàng?
Chùm chìa khóa ánh đồng rực rỡ, giờ khắc này chính là khoai lang nóng bỏng tay, ai cầm, ai sẽ làm chuyện xấu phí sức lại chẳng có kết quả tốt này!
Nàng nào dám muốn!? Ai muốn người đó là đồ ngốc!
Tác giả có chuyện muốn nói: Miêu Ngọc Tủy cao lớn uy mãnh như thế, gả cho ai mới tốt đây, xoa cằm... [cười âm hiểm]....
Danh sách chương