Editor: Linh
Trong viện có một người vội vàng lao ra, người chưa dừng đã quát: “Lục Sam!”
Lục Sam sững sờ một chút, người nọ đã vượt tới trước mặt Trường Bình và Vân Hoan, đối Vân Hoan làm lễ nói: “Tiểu nhân tên gọi Tống Lỗi, nãi nãi có thể gọi tiểu nhân là Thạch đầu. Nha hoàn vừa rồi không tốt, va chạm đại gia và nãi nãi. Tiểu nhân lập tức mang nàng xuống.”
Vân Hoan thấy Lục Sam vẫn túm lấy ống quần mình như cũ, nắm tay nắm chặt, làm như không cam lòng. Ánh mắt vẫn đang do dự giữa nàng và Tống Trường Bình, đáy lòng nàng càng tò mò: nhìn thế nào cũng cảm thấy nha đầu này dường như cùng Tống Trường Bình có liên quan. Nhưng Tống Trường Bình lại vô cùng lạnh nhạt, cũng không thể là nha đầu này có vấn đề? Nhưng là cứ tiếp tục kéo ống quần nàng như vậy, nàng sắp không chịu được rồi... Vân Hoan ai thán một tiếng, mắt nhìn Tống Trường Bình. Đã là hắn chọc phiền toái, liền từ hắn giải quyết, nàng không nói chuyện.
“Tỷ tỷ ngươi lại làm sao?”
Từ ‘lại’ này thật ý vị sâu xa, cố tình lúc này mặt Tống Trường Bình đen kịt giống như người khác thiếu hắn mấy trăm vạn lượng.
Vân Hoan hỡi ôi một tiếng, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống hơn nửa.
Thạch đầu bồi cười nói: “Không có chuyện gì lớn, Lục La cô nương bệnh cũ lại tái phát. Vừa khéo Lâm đại phu qua phủ, thuận đường khai cho Lục La cô nương hai thang thuốc, chỉ cần nghỉ ngơi tốt liền không có trở ngại gì.”
Hắn vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Lục Sam, thấy Lục Sam không chịu động, vươn tay liền muốn túm áo nàng. Lục Sam giãy giụa hai lần, khi đứng dậy ánh mắt nhìn về phía Vân Hoan, thật sự là vô cùng oán độc, làm cho người ta không khỏi rùng mình.
“Đại nãi nãi hỏi chính là Lục Sam hỗ trợ ở phòng bếp kia?” Khi đại phu bắt mạch cho Tống Trường Bình, Vân Hoan nhàm chán ngồi trong phòng nghỉ ngơi, vừa vặn Tư Hoa mang nước trà đến, nàng thuận miệng liền hỏi về Lục Sam.
Nàng hỏi đúng người rồi. Tư Hoa người thông minh, lại biết cùng người đánh quan hệ, thời gian đến đây chưa quá một ngày, cũng đã hỏi thăm được tất cả mọi chuyện từ viện trong ra viện ngoài.
“Mô tì cũng chỉ nghe Vương ma ma trong viện nói.” Tư Hoa suy nghĩ nên nói như thế nào, “Người tên Lục Sam kia còn có một vị tỷ tỷ tên Lục La, nghe nói bằng tuổi với đại gia. Khi đại gia còn nhỏ có lòng tốt, trên đường thấy hai tỷ muội bọn họ đói hấp hối, bộ dáng sắp chết, liền xin lão thái thái dẫn bọn họ về phủ. Hai tỷ muội đều là người chịu khó, lại được đại gia cứu, ở bên cạnh đại gia hầu hạ cũng coi như tận tâm tận lực. Lúc đại gia ở ngoài an dưỡng, cũng là vị Lục La tỷ tỷ bồi bên cạnh đại gia hầu hạ. Nghe nói năm đó đại gia bị sơn tặc bắt, chính là vị Lục La tỷ tỷ phấn đấu quên mình che chở phía trước đại gia...”
“Một cái là ân nhân cứu mạng, một cái là trung tâm hộ chủ, hai người này cũng là xứng!” Vân Hoan thấp giọng nói.
“Phi phi phi!” Tư Hoa phi ba tiếng, bất mãn nói: “Đó là nha hoàn lai lịch không rõ, sao có thể xứng với đại gia. Muốn ta nói, Nhị tiểu thư và đại gia mới là trời sinh một đôi, đất tạo một cặp!”
“Được rồi! Ta cũng chỉ nói vậy thôi!” Vân Hoan cười nói: “Nghe nói vị cô nương kia bệnh thật sự nặng?”
“Tiện nhân kiểu cách thôi.” Tư Hoa thốt ra.
Thấy Vân Hoan cười như không cười liếc nàng một cái, nàng mới ảo não bản thân ăn nói lỗ mãng, vội vàng sửa chữa nói: “Đây chính là Vương ma ma nói. Vị Lục La cô nương này muốn không khỏi cũng quá nhiều. Cũng bởi vì cứu đại gia một mạng liền nghĩ có thể gả cho đại gia. Sau khi đại gia hồi phủ, thân mình liền lại không được tốt. Năm trước suýt nữa phải đi, lão thái thái muốn nạp một tiểu thiếp cho đại gia xung hỉ, nàng ta nghe được tiếng gió, quỳ gối trước cửa phòng lão thái thái khóc rất nhiều ngày, khóc nói muốn báo đáp ơn cứu mạng của đại gia.”
“Thật sự là nha hoàn tốt. Đại ân khó báo, lấy thân báo đáp.” Vân Hoan nhớ tới lời Tống Trường Bình nói lúc sáng, không biết vì sao, dường như có chút chua.”
“Còn có quá đáng hơn!” Tư Hoa lại nói, “Đúng dịp khi đó có một lang băm nói đại gia không tốt, sợ là không qua khỏi tối hôm đó, cô nương này vừa nghe thấy, ngẩng đầu liền lao về phía cây cột đập đầu, may mắn bị người cản lại. Nàng ta vừa khóc vừa nói, nếu đại gia chết nàng ta cũng không sống nổi. Cô nương còn chưa xuất giá đã diễn xuất như vậy, rõ là.... chậc chậc.”
Vân Hoan nghe chuyện xưa này, càng nghe càng cảm thấy đó là một chuyện xưa trên thoại bản, không lấy đi kể chuyện (kể chuyện ở quán trà đấy) thật đáng tiếc. Dứt khoát chống cằm nghe Tư Hoa nói tiếp.
“Tiểu thư cũng đừng trách ta lắm miệng, ta đây chính là giúp ngài thăm dò rõ ràng kẻ địch trước!” Tư Hoa thấy nàng không chút buồn bực, cảm thấy rất kinh ngạc, ngoan tâm nói: “Lão thái thái thấy Lục La này quyết tuyệt như vạy, trong lòng cũng mềm xuống. Khi đó đại gia hôn mê không tỉnh, lão thái thái liền làm chủ, muốn thay Lục La se mặt. Cũng may đại gia của chúng ta phúc lớn mệnh lớn, ngày đó tỉnh lại, nghe lão thái thái nói lên chuyện này, vội vàng cự tuyệt.”
“Cho nên, hiện nay nàng ta rốt cuộc có phải di nương hay không?” Vân Hoan dứt khoát cầm hạt dưa lên cắn.
“Tiểu thư, sao người lại không có chút sốt ruột nào vậy!” Tư Hoa giận, làm bộ phủi tay muốn đi, Vân Hoan vội vàng kéo nàng, “Sao lại giận rồi. Nói mau, rốt cuộc có phải di nương hay không. Ta sốt ruột, sốt ruột sắp chết!”
“Thế này mới đúng!” Tư hoa gật đầu, thanh cổ họng nói: “Đương nhiên không phải di nương! Tuy rằng lão thái thái nói ra, nhưng đại gia sống chết không cần, cũng không còn cách nào khác. Chỉ có thể nuôi như nha hoàn không giống nha hoàn, di nương không giống di nương. Nửa tháng trước, nghe nói đại gia muốn thành thân, nàng liền ngã bệnh. Không phải kiểu cách thì là cái gì!”
“Nhưng sao ta lại nghe nói là bệnh cũ?”
“Ai biết có phải bệnh cũ hay không!” Tư Hoa lại nói: “Vương ma ma nói nàng ta từ nửa tháng trước liền cả ngày ôm ngực kêu đau, sợ người khác không biết nàng ta thay thiếu gia chắn một đao, bây giờ nói đau liền đau. Ngay cả người muội muội kia của nàng ta cũng không phải kẻ dễ bắt nạt. Nghe nói vừa rồi còn đi chặn tiểu thư, muốn kéo thiếu gia đi gặp vị cô nương kia?”
“Tin tức của ngươi thật là linh thông.” Vân Hoan điểm điểm đầu Tư Hoa, nói: “Ngươi ngàn vạn lần phải nhớ, ngươi đang ở Tống phủ, chính là Tỳ Hưu* chỉ có tiến vào chứ không có xuất ra. Nên nghe phải nghe, không thể lộ ra, một chút cũng không thể lộ ra, nghe chưa!”
Tỳ Hưu (Tu Lỳ): Tỳ Hưu đầu như Kỳ Lân, có một sừng, thân của gấu, có cánh trên lưng. Tỳ Hưu một sừng là giống cực kỳ hung dữ, chuyên cắn hút tinh huyết của các loài yêu quái, ma quỷ nên còn gọi là con Tịch Tà. Loại Tỳ Hưu hai sừng là loài chuyên hút vàng bạc, châu báu trong trời đất nên được cho là con vật giữ tài lộc hay còn gọi là Thiên Lộc. Khi đó Tỳ Hưu có đặc điểm miệng to, ngực to, mông to nhưng không có hậu môn (chỉ để hút vào mà không làm mất đi cái gì). Nếu thỉnh một cặp Tỳ Hưu thì con cái là Tỳ, con đực là Hưu.
“Hiểu được!” Tư Hoa sảng khoái đáp, thấp đầu thần bí lẩm bẩm nói: “Tiểu thư, hay là ta đổi tên thành Tỳ Hưu, nhiều may mắn!”
“Vậy không bằng gọi ngươi là may mắn được không?” Vân Hoan ánh mắt hơi trầm xuống.
Tư Hoa vội giương lên khuôn mặt tươi cười nói: “Tiểu thư hôm nay đại cát đại lợi, cung hỉ phát tài!”
Viện cớ muốn đi tìm hiểu tin tức, Tư Hoa vội vàng trốn, vừa đi vừa mắng: vừa rồi nàng nói chuyện để lại một nửa. Người tên Lục La kia hôm nay thật đúng không phải là bệnh cũ tái phát, nghe nói tối qua tiểu thư đại hôn, nàng ta đứng ngay ở cửa viện suốt một đêm, đêm khuya canh dài, nàng ta vốn mang bệnh, sao có thể không bệnh?
Nghe nói ban đêm liền nổi cơn sốt, mơ mơ màng màng còn hô tục danh của đại gia.
“Thật sự là trúng ma chướng!” Tư Hoa nói thầm.
Vân Hoan đụng đến hạt dưa, đưa đến bên miệng cũng không còn khẩu vị. Chuyện này tốt rồi, vừa vào cửa đã đụng phải kiểu người như vậy. Nếu thực sự là di nương cũng dễ làm, đáng tiếc lại là người có thiên ti vạn lũ quan hệ.
Xem thái độ này của Tống Trường Bình, dường như là không có tình cảm gì với Lục La. Nhưng Lục Sam lại ba ngày hai bữa đi lại mời người, gặp nạn chính là nàng.
Nàng ngược lại nghĩ muốn gặp cô nương đó, nhưng trái lo phải nghĩ, nàng tốt xấu gì cũng là chủ mẫu, đi gặp nha hoàn, dường như rất không giống dạng? Nếu cô nương này thật sự có lòng, sợ là mấy ngày nữa lại muốn đi qua tìm nàng thôi?
Chuyện này để sang một bên không nói, hiện nay nàng lo lắng nhất chính là bệnh của Trường Bình. Nàng nhớ đời trước nàng gả cho hắn cũng chính là ngày hôm qua.
Chính là ngày hôm qua của đời trước, Trường Bình vừa đạp chân, hắn chân trước đi Tây Thiên gặp Phật Tổ, chân sau Vân Hoan liền bị xách về nhà mẹ đẻ, rồi sau đó bị đuổi ra khỏi nhà.
Nhưng đời này, hôm qua thuận lợi trôi qua, nàng và Trường Bình thuận lợi làm phu thê. Nàng sống lại làm rất nhiều chuyện thay đổi theo, nhưng nàng vẫn như trước lo lắng, có phải trở nên không đủ triệt để hay không.
Đại phu ở ngay kia bắt mạch, nàng làm thê tử, nàng có nên đi nghe một chút hay không?
Vân Hoan nghĩ nghĩ, thẳng tắp đi về hướng thư phòng của Trường Bình. Thạch đầu thấy nàng, vội gọi: “Đại nãi nãi dừng bước. Khi đại gia mời mạch, luôn luôn không thích có người khác ở đây...”
“Mời đại nãi nãi tiến vào.” Trong phòng truyền đến thanh âm trầm thấp của Tống Trường Bình, Thạch đầu chần chờ vén mành lên, thấp giọng nói: “Đại nãi nãi mời!”
“Thanh âm này giống như thúc giục.”
Vân Hoan vội vàng đi vào trong, bên ngoài mành soạt một tiếng rơi xuống, Thạch đầu cách mành lại thấp giọng nói: “Đại nãi nãi đi thẳng vào trong, lát nữa nếu nhìn thấy cái gì, ngàn vạn lần đừng bị dọa.”
Cũng chỉ xem mạch thôi mà, có cái gì có thể làm sợ... Vân Hoan nói thầm.
Trong phòng cũng không sáng, Vân Hoan thẳng tắp đi vào trong, hoàn toàn không nhìn thấy có người ở. Thẳng đến khi nghe thấy phòng bên cạnh Tống Trường Bình thấp giọng gọi “Vân Hoan”, nàng mới đi theo hướng thanh âm. Trong phòng lại có một phòng, kẹt một tiếng mở ra, một người trung niên hai bên tóc mai nhiễm tóc bạch cung kính thở dài, gọi câu: “Đại nãi nãi”.
“Ngài là?” Vân Hoan sửng sốt.
“Tại hạ Lâm Nguyên Tu.” Người trung niên như cũ cung kính trả lời, nhưng mắt nhìn Vân Hoan cũng mang theo đánh giá và tìm tòi nghiền ngẫm.
“Nghe danh Lâm đại phu đã lâu. Phụ thân từng cùng ta nhắc đến ngài nhiều lần.” Vân Hoan vội vàng hành lễ.
Lâm Nguyên Tu, nghe nói là cậu của đương triều Thừa tướng Phạm Tử Chính, y thuật cao minh, y đức rất cao. Vài năm trước luôn du tẩu nhân gian, làm nghề y cứu tế, lấy cái đó nâng cao y thuật của bản thân.
Nàng luôn chỉ nghe kỳ danh, vài ngày trước mới biết ông là đại phu chuyên xem bệnh cho Trường Bình, nàng còn lắp bắp kinh hãi.
Có điều lần này nhìn thấy ông, trong lòng Vân Hoan lại sinh ra ảo giác khác thường – bắt mạch, vì sao còn muốn xây một cái phòng bên trong nữa?
Nàng dò xét thò đầu vào trong, Lâm Nguyên Tu cũng cười ngăn cản nàng, “Cũng là đại gia mời nãi nãi tiến vào, ta cũng không ngăn cản. Chính là tại hạ vẫn muốn dặn dò mấy câu, lát nữa bất luận thiếu nãi nãi nhìn thấy cái gì, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Ra khỏi cánh cửa này, nãi nãi cần phải sắc mặt như thường. Nếu như làm không được, tại hạ liền không thể để ngài đi vào.”
Ông nghiêm túc nói như vậy, Vân Hoan không khỏi trầm xuống.
Cánh cửa kia dường như che dấu rất nhiều bí mật, làm người ta sợ hãi hoặc thần bí, dường như chỉ cần nàng bước vào, liền triệt để rơi vào thế giới của Tống Trường Bình.
Vào không? Tống Trường Bình cho nàng đi vào, là hi vọng nàng đi về phía trước? Nếu nàng lui ra phía sau, có phải liền vĩnh viễn bị nhốt ở cánh cửa bên ngoài kia hay không?
Sồn cả đời, nàng sống nhiều hơn người khác mấy chục năm, còn có cái gì đáng sợ?
Vân Hoan âm thầm đoán, cuối cùng khẽ cắn môi: “Ta nhớ kỹ.”
Dứt lời nháy mắt Lâm Nguyên Tu tránh thân mình sang bên. Vân Hoan đánh bạo vén rèm lên, nhìn vào bên trong, cả người cũng sững sờ tại chỗ.
Vốn là cực độ kinh hãi, nhưng vào giờ khắc này, nàng muốn thét chói tai đều không phát ra tiếng, thân mình không tự chủ được liền lui về phía sau một bước...
# Đố mọi người, bên trong là cái gì lại khiến nữ chủ của chúng ta khiếp sợ?
Trong viện có một người vội vàng lao ra, người chưa dừng đã quát: “Lục Sam!”
Lục Sam sững sờ một chút, người nọ đã vượt tới trước mặt Trường Bình và Vân Hoan, đối Vân Hoan làm lễ nói: “Tiểu nhân tên gọi Tống Lỗi, nãi nãi có thể gọi tiểu nhân là Thạch đầu. Nha hoàn vừa rồi không tốt, va chạm đại gia và nãi nãi. Tiểu nhân lập tức mang nàng xuống.”
Vân Hoan thấy Lục Sam vẫn túm lấy ống quần mình như cũ, nắm tay nắm chặt, làm như không cam lòng. Ánh mắt vẫn đang do dự giữa nàng và Tống Trường Bình, đáy lòng nàng càng tò mò: nhìn thế nào cũng cảm thấy nha đầu này dường như cùng Tống Trường Bình có liên quan. Nhưng Tống Trường Bình lại vô cùng lạnh nhạt, cũng không thể là nha đầu này có vấn đề? Nhưng là cứ tiếp tục kéo ống quần nàng như vậy, nàng sắp không chịu được rồi... Vân Hoan ai thán một tiếng, mắt nhìn Tống Trường Bình. Đã là hắn chọc phiền toái, liền từ hắn giải quyết, nàng không nói chuyện.
“Tỷ tỷ ngươi lại làm sao?”
Từ ‘lại’ này thật ý vị sâu xa, cố tình lúc này mặt Tống Trường Bình đen kịt giống như người khác thiếu hắn mấy trăm vạn lượng.
Vân Hoan hỡi ôi một tiếng, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống hơn nửa.
Thạch đầu bồi cười nói: “Không có chuyện gì lớn, Lục La cô nương bệnh cũ lại tái phát. Vừa khéo Lâm đại phu qua phủ, thuận đường khai cho Lục La cô nương hai thang thuốc, chỉ cần nghỉ ngơi tốt liền không có trở ngại gì.”
Hắn vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Lục Sam, thấy Lục Sam không chịu động, vươn tay liền muốn túm áo nàng. Lục Sam giãy giụa hai lần, khi đứng dậy ánh mắt nhìn về phía Vân Hoan, thật sự là vô cùng oán độc, làm cho người ta không khỏi rùng mình.
“Đại nãi nãi hỏi chính là Lục Sam hỗ trợ ở phòng bếp kia?” Khi đại phu bắt mạch cho Tống Trường Bình, Vân Hoan nhàm chán ngồi trong phòng nghỉ ngơi, vừa vặn Tư Hoa mang nước trà đến, nàng thuận miệng liền hỏi về Lục Sam.
Nàng hỏi đúng người rồi. Tư Hoa người thông minh, lại biết cùng người đánh quan hệ, thời gian đến đây chưa quá một ngày, cũng đã hỏi thăm được tất cả mọi chuyện từ viện trong ra viện ngoài.
“Mô tì cũng chỉ nghe Vương ma ma trong viện nói.” Tư Hoa suy nghĩ nên nói như thế nào, “Người tên Lục Sam kia còn có một vị tỷ tỷ tên Lục La, nghe nói bằng tuổi với đại gia. Khi đại gia còn nhỏ có lòng tốt, trên đường thấy hai tỷ muội bọn họ đói hấp hối, bộ dáng sắp chết, liền xin lão thái thái dẫn bọn họ về phủ. Hai tỷ muội đều là người chịu khó, lại được đại gia cứu, ở bên cạnh đại gia hầu hạ cũng coi như tận tâm tận lực. Lúc đại gia ở ngoài an dưỡng, cũng là vị Lục La tỷ tỷ bồi bên cạnh đại gia hầu hạ. Nghe nói năm đó đại gia bị sơn tặc bắt, chính là vị Lục La tỷ tỷ phấn đấu quên mình che chở phía trước đại gia...”
“Một cái là ân nhân cứu mạng, một cái là trung tâm hộ chủ, hai người này cũng là xứng!” Vân Hoan thấp giọng nói.
“Phi phi phi!” Tư Hoa phi ba tiếng, bất mãn nói: “Đó là nha hoàn lai lịch không rõ, sao có thể xứng với đại gia. Muốn ta nói, Nhị tiểu thư và đại gia mới là trời sinh một đôi, đất tạo một cặp!”
“Được rồi! Ta cũng chỉ nói vậy thôi!” Vân Hoan cười nói: “Nghe nói vị cô nương kia bệnh thật sự nặng?”
“Tiện nhân kiểu cách thôi.” Tư Hoa thốt ra.
Thấy Vân Hoan cười như không cười liếc nàng một cái, nàng mới ảo não bản thân ăn nói lỗ mãng, vội vàng sửa chữa nói: “Đây chính là Vương ma ma nói. Vị Lục La cô nương này muốn không khỏi cũng quá nhiều. Cũng bởi vì cứu đại gia một mạng liền nghĩ có thể gả cho đại gia. Sau khi đại gia hồi phủ, thân mình liền lại không được tốt. Năm trước suýt nữa phải đi, lão thái thái muốn nạp một tiểu thiếp cho đại gia xung hỉ, nàng ta nghe được tiếng gió, quỳ gối trước cửa phòng lão thái thái khóc rất nhiều ngày, khóc nói muốn báo đáp ơn cứu mạng của đại gia.”
“Thật sự là nha hoàn tốt. Đại ân khó báo, lấy thân báo đáp.” Vân Hoan nhớ tới lời Tống Trường Bình nói lúc sáng, không biết vì sao, dường như có chút chua.”
“Còn có quá đáng hơn!” Tư Hoa lại nói, “Đúng dịp khi đó có một lang băm nói đại gia không tốt, sợ là không qua khỏi tối hôm đó, cô nương này vừa nghe thấy, ngẩng đầu liền lao về phía cây cột đập đầu, may mắn bị người cản lại. Nàng ta vừa khóc vừa nói, nếu đại gia chết nàng ta cũng không sống nổi. Cô nương còn chưa xuất giá đã diễn xuất như vậy, rõ là.... chậc chậc.”
Vân Hoan nghe chuyện xưa này, càng nghe càng cảm thấy đó là một chuyện xưa trên thoại bản, không lấy đi kể chuyện (kể chuyện ở quán trà đấy) thật đáng tiếc. Dứt khoát chống cằm nghe Tư Hoa nói tiếp.
“Tiểu thư cũng đừng trách ta lắm miệng, ta đây chính là giúp ngài thăm dò rõ ràng kẻ địch trước!” Tư Hoa thấy nàng không chút buồn bực, cảm thấy rất kinh ngạc, ngoan tâm nói: “Lão thái thái thấy Lục La này quyết tuyệt như vạy, trong lòng cũng mềm xuống. Khi đó đại gia hôn mê không tỉnh, lão thái thái liền làm chủ, muốn thay Lục La se mặt. Cũng may đại gia của chúng ta phúc lớn mệnh lớn, ngày đó tỉnh lại, nghe lão thái thái nói lên chuyện này, vội vàng cự tuyệt.”
“Cho nên, hiện nay nàng ta rốt cuộc có phải di nương hay không?” Vân Hoan dứt khoát cầm hạt dưa lên cắn.
“Tiểu thư, sao người lại không có chút sốt ruột nào vậy!” Tư Hoa giận, làm bộ phủi tay muốn đi, Vân Hoan vội vàng kéo nàng, “Sao lại giận rồi. Nói mau, rốt cuộc có phải di nương hay không. Ta sốt ruột, sốt ruột sắp chết!”
“Thế này mới đúng!” Tư hoa gật đầu, thanh cổ họng nói: “Đương nhiên không phải di nương! Tuy rằng lão thái thái nói ra, nhưng đại gia sống chết không cần, cũng không còn cách nào khác. Chỉ có thể nuôi như nha hoàn không giống nha hoàn, di nương không giống di nương. Nửa tháng trước, nghe nói đại gia muốn thành thân, nàng liền ngã bệnh. Không phải kiểu cách thì là cái gì!”
“Nhưng sao ta lại nghe nói là bệnh cũ?”
“Ai biết có phải bệnh cũ hay không!” Tư Hoa lại nói: “Vương ma ma nói nàng ta từ nửa tháng trước liền cả ngày ôm ngực kêu đau, sợ người khác không biết nàng ta thay thiếu gia chắn một đao, bây giờ nói đau liền đau. Ngay cả người muội muội kia của nàng ta cũng không phải kẻ dễ bắt nạt. Nghe nói vừa rồi còn đi chặn tiểu thư, muốn kéo thiếu gia đi gặp vị cô nương kia?”
“Tin tức của ngươi thật là linh thông.” Vân Hoan điểm điểm đầu Tư Hoa, nói: “Ngươi ngàn vạn lần phải nhớ, ngươi đang ở Tống phủ, chính là Tỳ Hưu* chỉ có tiến vào chứ không có xuất ra. Nên nghe phải nghe, không thể lộ ra, một chút cũng không thể lộ ra, nghe chưa!”
Tỳ Hưu (Tu Lỳ): Tỳ Hưu đầu như Kỳ Lân, có một sừng, thân của gấu, có cánh trên lưng. Tỳ Hưu một sừng là giống cực kỳ hung dữ, chuyên cắn hút tinh huyết của các loài yêu quái, ma quỷ nên còn gọi là con Tịch Tà. Loại Tỳ Hưu hai sừng là loài chuyên hút vàng bạc, châu báu trong trời đất nên được cho là con vật giữ tài lộc hay còn gọi là Thiên Lộc. Khi đó Tỳ Hưu có đặc điểm miệng to, ngực to, mông to nhưng không có hậu môn (chỉ để hút vào mà không làm mất đi cái gì). Nếu thỉnh một cặp Tỳ Hưu thì con cái là Tỳ, con đực là Hưu.
“Hiểu được!” Tư Hoa sảng khoái đáp, thấp đầu thần bí lẩm bẩm nói: “Tiểu thư, hay là ta đổi tên thành Tỳ Hưu, nhiều may mắn!”
“Vậy không bằng gọi ngươi là may mắn được không?” Vân Hoan ánh mắt hơi trầm xuống.
Tư Hoa vội giương lên khuôn mặt tươi cười nói: “Tiểu thư hôm nay đại cát đại lợi, cung hỉ phát tài!”
Viện cớ muốn đi tìm hiểu tin tức, Tư Hoa vội vàng trốn, vừa đi vừa mắng: vừa rồi nàng nói chuyện để lại một nửa. Người tên Lục La kia hôm nay thật đúng không phải là bệnh cũ tái phát, nghe nói tối qua tiểu thư đại hôn, nàng ta đứng ngay ở cửa viện suốt một đêm, đêm khuya canh dài, nàng ta vốn mang bệnh, sao có thể không bệnh?
Nghe nói ban đêm liền nổi cơn sốt, mơ mơ màng màng còn hô tục danh của đại gia.
“Thật sự là trúng ma chướng!” Tư Hoa nói thầm.
Vân Hoan đụng đến hạt dưa, đưa đến bên miệng cũng không còn khẩu vị. Chuyện này tốt rồi, vừa vào cửa đã đụng phải kiểu người như vậy. Nếu thực sự là di nương cũng dễ làm, đáng tiếc lại là người có thiên ti vạn lũ quan hệ.
Xem thái độ này của Tống Trường Bình, dường như là không có tình cảm gì với Lục La. Nhưng Lục Sam lại ba ngày hai bữa đi lại mời người, gặp nạn chính là nàng.
Nàng ngược lại nghĩ muốn gặp cô nương đó, nhưng trái lo phải nghĩ, nàng tốt xấu gì cũng là chủ mẫu, đi gặp nha hoàn, dường như rất không giống dạng? Nếu cô nương này thật sự có lòng, sợ là mấy ngày nữa lại muốn đi qua tìm nàng thôi?
Chuyện này để sang một bên không nói, hiện nay nàng lo lắng nhất chính là bệnh của Trường Bình. Nàng nhớ đời trước nàng gả cho hắn cũng chính là ngày hôm qua.
Chính là ngày hôm qua của đời trước, Trường Bình vừa đạp chân, hắn chân trước đi Tây Thiên gặp Phật Tổ, chân sau Vân Hoan liền bị xách về nhà mẹ đẻ, rồi sau đó bị đuổi ra khỏi nhà.
Nhưng đời này, hôm qua thuận lợi trôi qua, nàng và Trường Bình thuận lợi làm phu thê. Nàng sống lại làm rất nhiều chuyện thay đổi theo, nhưng nàng vẫn như trước lo lắng, có phải trở nên không đủ triệt để hay không.
Đại phu ở ngay kia bắt mạch, nàng làm thê tử, nàng có nên đi nghe một chút hay không?
Vân Hoan nghĩ nghĩ, thẳng tắp đi về hướng thư phòng của Trường Bình. Thạch đầu thấy nàng, vội gọi: “Đại nãi nãi dừng bước. Khi đại gia mời mạch, luôn luôn không thích có người khác ở đây...”
“Mời đại nãi nãi tiến vào.” Trong phòng truyền đến thanh âm trầm thấp của Tống Trường Bình, Thạch đầu chần chờ vén mành lên, thấp giọng nói: “Đại nãi nãi mời!”
“Thanh âm này giống như thúc giục.”
Vân Hoan vội vàng đi vào trong, bên ngoài mành soạt một tiếng rơi xuống, Thạch đầu cách mành lại thấp giọng nói: “Đại nãi nãi đi thẳng vào trong, lát nữa nếu nhìn thấy cái gì, ngàn vạn lần đừng bị dọa.”
Cũng chỉ xem mạch thôi mà, có cái gì có thể làm sợ... Vân Hoan nói thầm.
Trong phòng cũng không sáng, Vân Hoan thẳng tắp đi vào trong, hoàn toàn không nhìn thấy có người ở. Thẳng đến khi nghe thấy phòng bên cạnh Tống Trường Bình thấp giọng gọi “Vân Hoan”, nàng mới đi theo hướng thanh âm. Trong phòng lại có một phòng, kẹt một tiếng mở ra, một người trung niên hai bên tóc mai nhiễm tóc bạch cung kính thở dài, gọi câu: “Đại nãi nãi”.
“Ngài là?” Vân Hoan sửng sốt.
“Tại hạ Lâm Nguyên Tu.” Người trung niên như cũ cung kính trả lời, nhưng mắt nhìn Vân Hoan cũng mang theo đánh giá và tìm tòi nghiền ngẫm.
“Nghe danh Lâm đại phu đã lâu. Phụ thân từng cùng ta nhắc đến ngài nhiều lần.” Vân Hoan vội vàng hành lễ.
Lâm Nguyên Tu, nghe nói là cậu của đương triều Thừa tướng Phạm Tử Chính, y thuật cao minh, y đức rất cao. Vài năm trước luôn du tẩu nhân gian, làm nghề y cứu tế, lấy cái đó nâng cao y thuật của bản thân.
Nàng luôn chỉ nghe kỳ danh, vài ngày trước mới biết ông là đại phu chuyên xem bệnh cho Trường Bình, nàng còn lắp bắp kinh hãi.
Có điều lần này nhìn thấy ông, trong lòng Vân Hoan lại sinh ra ảo giác khác thường – bắt mạch, vì sao còn muốn xây một cái phòng bên trong nữa?
Nàng dò xét thò đầu vào trong, Lâm Nguyên Tu cũng cười ngăn cản nàng, “Cũng là đại gia mời nãi nãi tiến vào, ta cũng không ngăn cản. Chính là tại hạ vẫn muốn dặn dò mấy câu, lát nữa bất luận thiếu nãi nãi nhìn thấy cái gì, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Ra khỏi cánh cửa này, nãi nãi cần phải sắc mặt như thường. Nếu như làm không được, tại hạ liền không thể để ngài đi vào.”
Ông nghiêm túc nói như vậy, Vân Hoan không khỏi trầm xuống.
Cánh cửa kia dường như che dấu rất nhiều bí mật, làm người ta sợ hãi hoặc thần bí, dường như chỉ cần nàng bước vào, liền triệt để rơi vào thế giới của Tống Trường Bình.
Vào không? Tống Trường Bình cho nàng đi vào, là hi vọng nàng đi về phía trước? Nếu nàng lui ra phía sau, có phải liền vĩnh viễn bị nhốt ở cánh cửa bên ngoài kia hay không?
Sồn cả đời, nàng sống nhiều hơn người khác mấy chục năm, còn có cái gì đáng sợ?
Vân Hoan âm thầm đoán, cuối cùng khẽ cắn môi: “Ta nhớ kỹ.”
Dứt lời nháy mắt Lâm Nguyên Tu tránh thân mình sang bên. Vân Hoan đánh bạo vén rèm lên, nhìn vào bên trong, cả người cũng sững sờ tại chỗ.
Vốn là cực độ kinh hãi, nhưng vào giờ khắc này, nàng muốn thét chói tai đều không phát ra tiếng, thân mình không tự chủ được liền lui về phía sau một bước...
# Đố mọi người, bên trong là cái gì lại khiến nữ chủ của chúng ta khiếp sợ?
Danh sách chương