Editor: Linh

Ngày hôm sau lúc Hướng Vân Hoan từ trên giường tỉnh lại liền lập tức phát hoảng, quần áo trên người nàng chỉ còn một cái áo lót, dù là cái áo này cũng không phải của nàng, cũng may Tống Tử Nhan kịp thời xuất hiện, nói cho nàng đây là ở Tống phủ.

“Tối hôm qua lúc Đại ca sắc mặt xanh lét đưa ngươi đến đây, ta cũng phát hoảng, cho rằng tỷ tỷ ngươi xảy ra chuyện gì đấy. Lúc sau mới biết là tỷ tỷ say rượu, liền mang tỷ đến đây ở. Tỷ tỷ, ngươi và Đại ca không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” Ánh mắt Tống Tử Nhan nhìn Hướng Vân Hoan tất cả đều là tò mò.

Hướng Vân Hoan lắc lắc đầu, chuyện hôm qua nàng thật sự không nhớ ra. Say thế nào, đến phòng Tống Tử Nhan thế nào, nàng không nhớ gì cả. Chính là lúc cảm thấy mơ mơ màng màng, chóp mũi phiêu đãng một mùi thuốc dễ ngửi.

Chẳng lẽ là mình say rượi, ói lên người Tống Trường Bình? Hướng Vân Hoan quyết đoán loại bỏ khả năng này, tuy rằng tửu lượng của nàng kém, nhưng là phẩm chất sau khi uống rượu rất tốt! Ừ, chắc là tốt nhỉ...?”

Thấy mặt trời đều đã lên cao, Vân Hoan đổi về quần áo của mình, rửa mặt xong liền muốn cáo biệt. Tử Nhan kéo nàng cười nói: “Tỷ tỷ ngươi đừng đi. Hôm qua sau khi lão thái thái gặp tỷ, còn cố ý đến nhà tỷ chào hỏi, muốn tỷ tỷ nán lại đây mấy ngày...”

“Lại nói, Đại ca còn chưa nhìn thấy tỷ, ta nào dám thả ngươi đi.” Tống Tử Nhan lại nhẹ giọng nói thầm hai câu, nhưng Vân Hoan cũng không nghr thấy, đứng dậy nhíu mày nói: “Nhưng ta còn muốn về Phong Niên...” love■of□the▀world◆◇○◎

Tống Tử Nhan thấy sắp không giữ được người, bên ngoài lại có nha hoàn cao giọng hô Đại thiếu gia đến đây, Tống Tử Nhan giống như gặp được cứu tinh kéo Vân Hoan ra ngoài, “Đại ca đến đây!”

Vân Hoan vốn không muốn động, nhưng Tống Tử Nhan dùng sức kéo nàng ra ngoài, vừa thấy người, liền giương giọng nói: “Đại ca ngươi đến thì tốt rồi. Hoan nhi tỷ tỷ vừa tỉnh đã muốn về, ta khuyên không được! Chút nữa lão thái thái trách tội, ta chịu không nổi...”

Tống Trường Bình đứng dưới tàng cây trong sân, hôm nay hắn mặc bạch y, trắng trong thuần khiết mang theo nho nhã vô cùng. Vân Hoan hơi chột dạ đứng trước mặt Tống Trường Bình, ngẩng đầu, trong đầu đột nhiên xẹt qua một cảnh tượng.

Nàng lấy tay nắm cằm Tống Trường Bình, giống kẻ vô lại gọi hắn “Tống đại mỹ nhân”, khi đó ánh trăng tuyệt đẹp mang theo chút ái muội mông lung, hình như nàng còn... đoạt một nụ hôn của hắn?

Lúc thanh tỉnh nàng tự nhận mình có sắc tâm nhưng không có sắc đảm đó, không phải là uống rượu say, gan lớn, sắc đảm cũng theo đó mà to lên đấy chứ?

Ách! Nàng sẽ không thật sự cường Tống đại thiếu gia đấy chứ? Cho nên hắn sắc mặt xanh lét?

Đây nhất định là giấc mơ, Vân Hoan âm thầm thở dài.

Nhưng dù là mơ, nàng vẫn cứ chột dạ. Trên mặt làm bộ trấn định, nàng quy củ hành lễ, hô một tiếng “Tống đại thiếu gia!”

Tống Trường Bình không trả lời, cười cười nói: “Mấy ngày nay Vương gia và Vương phi đều sẽ ở Ung Châu, hôm qua ngài ấy đã chỉ đích danh muốn Nhị tiểu thư xử lí thức ăn của ngài. Nhị tiểu thư muốn đi cũng được, chính là Tống mỗ lo lắng Nhị tiểu thư tới tới lui lui không tiện, không bằng ở tại trong phủ, đỡ phải phiền toái.”

“Vĩnh Bình vương?” Vân Hoan sững sờ một chút.

Tống Trường Bình gật gật đầu, nói: “Mấy ngày nay ngài ấy đều ở đây, Vương phi cũng muốn nhân cơ hội này ngắm phong cảnh Ung Châu. Mấy người muội muội của ta đều còn nhỏ, làm việc lớn không thỏa đáng, nếu có Nhị tiểu thư đi cùng, Tống mỗ sẽ càng thêm yên tâm chút. Còn nữa, Nhị tiểu thư hợp mắt tổ mẫu, bà thích nàng, nếu biết nàng sẽ ở lại đây, bà càng thêm vui vẻ. Nếu Nhị tiểu thư có thể làm mấy món ăn Lương Châu, phân giải nỗi nhớ quê của Tổ mẫu, đây tự nhiên rất tốt. Chúng ta được ăn nhiều món ngon, cũng coi như dính phúc của Tổ mẫu. Đương nhiên, vất vả Nhị tiểu thư như vậy, tư phí trong đó, tự nhiên cũng có tính toán khác. Chờ Nhị tiểu thư trở lại Phong Niên, nhất định sẽ đưa lên lễ nặng.”

Trong giọng điệu cả hắn, hoàn toàn là bộ dáng giải quyết việc chung, không có một cút ái muội nào. Vân Hoan thầm nghĩ trong đầu cảnh tượng này sợ là thật sự chỉ là một giấc mơ... Mùa xuân đến, mơ mấy giấc mơ kỳ lạ cũng chẳng có gì lạ, Vân Hoan yên tâm. d♪ d♩ l♬q ♭d

Lại nghe một đống lý do của hắn khiến nàng không thể nào cự tuyệt. Nàng cũng không có lý do cự tuyệt, người khác muốn trèo lên quyền quý lại khổ vì không có đường, nàng đã có cơ hội có thể tiếp xúc với Vương gia và Vương phi, chuyện tốt như vậy, sao nàng phải cự tuyệt?

Nàng suy nghĩ một lát liền đồng ý, nghĩ chút nữa lại nhờ người gửi lời nhắn cho Đại bá để ông đỡ phải lo lắng. Bên này cũng là cám ơn thịnh tình của Tống Trường Bình, hai người nói chuyện phiếm hai câu, lúc nàng đang muốn cáo từ Tống Trường Bình lại kéo nàng lại.

Vân Hoan sững sờ nhìn Tống Trường Bình dần dần tới gần, trong lòng không khỏi căng thẳng, vội quay đầu tìm Tống Tử Nhan, nhưng cả sân đều vắng tanh, nào còn có bóng dáng của Tống Tử Nhan.

“Nhị tiểu thư tửu lượng không tốt, sau này vẫn đừng nên động vào rượu thì hơn.”

“Sao, sao vậy?” Vân Hoan cảnh giác lui về phía sau.

Tống Trường Bình nhàn nhạt cười nói: “Tống mỗ quen biết bao người, người khác uống say, hoặc khóc hoặc làm loạn, hoặc yên lặng hoặc nháo loạn, Tống mỗ đều không cảm thấy lỳ lạ. Chỉ riêng Nhị tiểu thư sau khi say rượu, lại sống chết túm lấy Tống mỗ la hét muốn cùng Tống mỗ ngủ chung. Tống mỗ không theo, Nhị tiểu thư liền động tay động chân với Tống mỗ, điểm ấy, Tống mỗ thật sự cảm thấy ngạc nhiên. Nếu không phải Tống mỗ kịp thời thoát thân, chỉ sợ Nhị tiểu thư thật sự muốn bá vương ngạnh thượng cung Tống mỗ rồi!”

“Không có khả năng!” Cả người Vân Hoan cứng đờ, kém chút nhảy lên. Làm sao có thể, mặc dù nàng dựa vào rượu đảm để sắc đảm, nhưng nhiều lắm chỉ khinh bạc hắn hai lần, làm sao có thể còn muốn bá vương ngạnh thượng cung?

“Tống, Tống Trường Bình ngươi đừng vu oán người!” Vân Hoan rốt cục nổi giận.

“Vu oan?” Tống Trường Bình cười lạnh, mang Vân Hoan đến một gian phòng. Lúc Vân Hoan tràn đầy đề phòng, hắn lại cởi áo mình xuống đến bả vai, thấp giọng chỉ chỉ bả vai của mình, “Nhị tiểu thư, dấu răng này, nàng thấy có quen mắt không?”

“Ha ha...” A dì đà Phật.

Hình dạng dấu răng này, lớn nhỏ, hơi hơi lộ ra dấu vết của hai cái răng khểnh, nàng rốt cuộc là có bao nhiêu đói khát mới có thể lưu lại hai dấu răng như vậy, cả đêm chưa biến mất?

Hướng Vân Hoan xấu hổ cúi đầu... Ô Ô!

Hậu quả của đoạn đối thoại trực tiếp đó chính là Hướng Vân Hoan nhìn thấy Tống Trường Bình đều trốn đi giống như chuột thấy mèo. Thậm chí trong một đoạn thời gian rất dài, mỗi khi Vân Hoan ngửi thấy mùi rượu, đều mang tâm tình xấu hổ tránh đi.

Ngày nào đó, Tống Tử Nhan đã rất quen thân với nàng bưng thịt viên ủ rượu mà nàng ấy thích nhất đến cho nàng, đều bị nàng nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt. Tống Tử Nhan trên dưới đánh giá nàng một phen, trảm đinh chặt thiết nói: “Hướng Vân Hoan, tỷ và Đại ca ta có chuyện!”

Nàng trợn trừng mắt, trong lòng nghĩ: có chuyện, quả thật có chuyện! Ta khinh bạc Đại ca ngươi, có tính chuyện lớn không! love☼of ☀the ☁world ☂ ☃

Hai vợ chồng Vĩnh Bình vương ở Tống phủ tổng cộng bảy ngày, đại bộ phận thời gian Vân Hoan đều cùng Vương phi du ngoạn chung quanh. Đồng hành còn có Tống tam tiểu thư Tống Tử Nhan, Tống tứ tiểu thư Tống Lam Sanh, ngày nào cũng là hoàng hôn mới về, Vân Hoan liền vội vội vàng vàng đi làm đồ ăn cho Vĩnh Bình vương, ngày hầu như là nhanh chóng trôi qua.

Hai vị tiểu thư đều cùng một phủ lớn lên, nhưng tính cách lại khác nhau rất lớn. Tống Lam Sanh luôn một bộ dáng cao ngạo, gần như là nhìn ai cũng không vừa mắt, càng không vừa mắt Hướng Vân Hoan nữ nhi của thương nhân.

Tống Tử Nhan là người ôn hòa, thường thường vờ ngớ ngẩn, khi nàng ngớ ngẩn có thể khiến Vân Hoan tức giận đến giơ chân. Có lẽ là vì Tống Trường Bình nên Tống Tử Nhan cũng thích cùng Vân Hoan nói chuyện, thường xuyên qua lại, Vân Hoan lại cùng Tống Tử Nhan thân cận chút.

Vĩnh Bình Vương phi cũng là người ôn hòa, chính là không hiểu, dường như vô cùng thích Vân Hoan. Sau mấy ngày ở chung, Vĩnh Bình vương phi cùng nàng nói khá nhiều chuyện. Ngày đó, mấy người đi du hồ, Vĩnh Bình vương phi nắm tay nàng nói: “Nhà mẹ đẻ ta trước đây cũng kinh doanh quán ăn, ta gặp ngươi, giống như là nhìn thấy bản thân trước đây.”

Vân Hoan chỉ nói ‘thật khéo’, âm thầm hỏi thăm một phen, mới biết được Vương phi cao cao tại thượng bây giờ trước đây chính là thiên kim của ông chủ một quán cơm nhỏ. Khi Vĩnh Bình vương lén mặc thường phục đi tuần, thấy nàng liền giật mình, hai người cũng trải qua bao nhiêu đau khổ mới đến được với nhau. Đoạn chuyện xưa này giống như một thoại bản* truyền kì, nữ nhi bình dân gả vào quan gia, lại có thể độc sủng nhiều năm như vậy, Vĩnh Bình vương vẫn như cũ không thay đổi, chỉ phần bản lĩnh này cũng đủ khiến Vân Hoan cảm thán rồi.

(*) Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.

Ngày Vương phi rời đi, cùng nữ quyến Tống phủ nói rất nhiều lời riêng tư. Khi đó Vân Hoan vừa vặn làm xong món bánh ngọt mã đề đưa đến đình nhỏ trong hoa viên Tống phủ cho Vương phi. Vương phi trước mặt mọi người nắm tay nàng, khích lệ một hồi, xong rồi lại chuyển lời nói với Tống lão phu nhân: “Trường Bình năm nay cũng sắp

20 tuổi nhỉ? Hôn sự sao còn chưa có động tĩnh gì? Hay là lão thái quân chọn tới chọn lui, hoa mắt rồi?”

“Đứa nhỏ này mấy năm trước ở bên ngoài dưỡng thân mình, không muốn nói chuyện hôn sự, bây giờ đã trở lại, lại cô nương nào cũng không nhìn vừa mắt, ta cũng sắp gấp chết rồi!” Lão thái thái đau khổ nói.

“Chọn tới chọn lui, cũng không phải không mất công! Nếu ta nói, trước mắt ta đã tuyển được người thích hợp. Tướng mạo cũng thích hợp, nhân phẩm, ta để ý mấy ngày nay, cũng là không còn gì để nói…” Vương phi nói lời này, ánh mắt cũng lướt qua Vân Hoan.

Vân Hoan trong lòng kêu khổ, bên này Tôn di nương lại lên tiếng trước: “Đây là lão thái thái muốn chọn cho Đại thiếu gia một cô nương môn đăng hậu đối…”

“Cần ngươi nói nhiều! Phu nhân nhà ngươi còn chưa nói chuyện, ngươi chen miệng cái gì!” Lão thái thái trả lời một câu, vẻ mặt lãnh liệt, làm Tôn di nương một trận khó xử.

Thật ra trong lòng Vân Hoan cũng hiểu rõ. Nếu dựa vào quang cảnh của Tống phủ bây giờ, mặc dù Tống Trường Bình là người bệnh, muốn bàn một mối hôn nhân tốt cũng không khó. Có lẽ tùy tiện chọn một cửa, đều tốt hơn so với thương gia như Hướng phủ. Nhưng cố tình, Tống Trường Bình lại cùng Hướng phủ định hôn rồi.

Đời trước, nếu không phải Tống Trường Bình bị bệnh sắp chết, nói vậy Tống phủ cũng không muốn nhắc lên mối hôn nhân này. Hai nhà hòa thuận vui vẻ, tạm thời không nói đến chuyện này, theo tính tình của Hướng Hằng Ninh, cũng sẽ không làm ầm lên.

Lúc này Hướng phủ không nhắc tới, Vân Hoan cũng chỉ coi như không biết chuyện này. Vương phi đột nhiên muốn làm bà mối, muốn thay nàng nói tới mối hôn nhân này, nàng thật sự cảm thấy kì quái.

Trong lòng nàng nghĩ Tống phủ ghét bỏ xuất thân của nàng cũng rất tốt. Mặc dù Tống phủ không ghét bỏ nàng, thời khắc mấu chốt, nàng cũng vẫn muốn quẳng hôn ước này đi.

Chuyện Tống Trường Bình và Hướng Vân Cẩm có hôn ước, nàng thủy chung không quên – quả thật, nàng đối với Tống Trường Bình có chút động tâm. Nhưng động tâm, cùng đưa mình tiến vào Tống phủ làm quả phụ, đây chắc chắn là hai chuyện khác nhau.

Vân Hoan một mực giả làm kẻ ngốc, làm như nghe không hiểu đối thoại của bọn họ, chỉ mỉm cười.

Bên này, Vương phi chỉ nhẹ nhàng cười, nhấc muôi lên cẩn thận hớt bọt trà, vừa hớt vừa nói: “Chọn môn đăng hậu đối làm gì. Nhớ ngày đó ta cũng chỉ là nữ nhi nhà bình dân, có bao nhiêu người ở sau lưng đâm cột sống của ta, nói ta không xứng với Vương gia. Mà vẫn đi ngay làm được thẳng, quản lý Vương phủ đến nay chưa từng có một chút sai lầm! Cửa nhỏ nhà nghèo thì sao? Theo ý ta, thiên kim xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo, cũng không kém tiểu thư danh môn!”

Nói xong, bà nhìn cũng không thèm nhìn Tôn di nương một cái.

Trong đình thoàng yên tĩnh một lát, ngay cả Tống lão phu nhân cũng không biết vì sao hôm nay Vương phi lại đột nhiên nhắc tới chuyện này. Vương phi vẫn luôn là một người đặc biệt nhiệt tình, nhưng hôm nay lại phá lệ trước hôn sự của Tống Trường Bình.

Lời nói vừa rồi của Vương phi là chặn miệng Tôn di nương, nhưng cũng cha85nnli5 tâm tư trong lòng Tống lão phu nhân.

Vân Hoan chỉ nhìn mũi chân của mình, làm nhu chuyện này cùng bản thân không có quan hệ. Ngay lập tức không khí ngưng trệ, trong hoa viên truyền đến tiếng cười sang sảng của Vĩnh Bình vương, bên cạnh ông là Tống lão gia Tống Nguyên Khánh đã nhiều ngày không thấy.

Vĩnh Bình vương thấy mọi người cười nói: “Đang tán gẫu gì vậy? Sao thấy ta lại không nói tiếp?”

Vương phi cười nói: “Hôm qua thiếp cùng Vương gia nói đứa nhỏ Vân Hoan này hợp mắt thiếp. Vốn tưởng đứa nhỏ này cùng Trường Bình cũng xứng, nghĩ muốn làm bà mối, nói việc hôn nhân. Chỉ tiếc…”

“Đáng tiếc cái gì?” Vĩnh Bình vương thấy hứng thú, đánh giá Vân Hoan một phen, cười nói: “Nha đầu, món canh thịt cua ngươi nấu cho ta hôm qua hương vị không tệ!”

“Vương gia thích là được.” Vân Hoan kinh sợ đáp lời, từ đầu đến cuối, nàng vẫn cảm giác được Tống Nguyên Khánh vẫn luôn nhìn nàng. Nàng lơ đãng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tống Nguyên Khánh cau mày, bộ dáng trăm mối không thể giải.

Ánh mắt ông thực sự khiến người ta hoảng hốt. Nhưng một lát sau, ông tiếp nhận đề tài, giống như thở dài nhẹ nhõm, cười nói: “Thừa ý tốt của Vương phi. Nhưng chuyện này thật sự là khéo, khuyển tử Trường Bình cùng Hướng nhị tiểu thư vốn có hôn ước, cón là hôn sự chỉ phúc vi hôn!”

Chỉ phúc…vi hôn?

Bốn chữ giống như xét đánh xuống đầu Vân Hoan – nàng khi nào thì cùng Tống Trường Bình có chỉ phúc vi hôn rồi ha?!

*Tác giả có lới muốn nói:

Ngư Mông: Khụ khụ, đồng chí Trường Bình, dấu răng này thật sự là tiểu đồng chí Vân Hoan cắn sao?

Trường Bình: [xem thường] Đây là chuyện của ta!

Ngư Mông: Đứa nhỏ chết tiệt, ta là nương ngươi!

Trường Bình: [tiếp tục xem thường] nếu ngươi là nương ta, sao lại không biết là ai cắn!?

Ngư Mông: [nghiến răng nghiến lợi] Được, ta là mẹ kế, ngươi chờ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện