Tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch ngồi bên cạnh Giản Thanh Vân, không ầm ỹ không quấy phá.
Giản Thanh Vân nhìn màn đêm xung quanh liền lắc mình vào trong không gian cầm đá đánh lửa ra, lại đi xung quanh tìm tí cành khô để đốt. Đốt lửa rồi không khí liền ấm hẳn lên, xung quanh cũng được chiếu sáng. Cô nhìn xung quanh, thấy ở đây cây cối vẫn thưa thớt nên đoán họ vẫn đang ở bìa rừng.
Bên cạnh có tiểu Bạch che chở, với lại còn ở bìa rừng cho nên cô cũng không sợ hãi, tựa vào thân cây một lát liền ngủ say. Lúc lâu sau cô bị âm thanh tí tách đánh thức. Mở mắt ra thì thấy Mạt Tư đã trở lại, hắn đang nướng hai con nhím trọc trên đống lửa, bề mặt da nhím thấm ra một lớp mỡ bóng loáng, nhỏ giọt xuống đống lửa vang lên tiếng tí tách.
"Anh về rồi." Giản Thanh Vân ngồi dậy, đi từ từ đến cạnh Mạt Tư.
Mạt Tư gật gật đầu, phủi sạch cành khô lá vụn bên cạnh rồi đỡ Giản Thanh Vân ngồi xuống, lúc này mới nói: "Tỉnh ngủ rồi hả? Em có muốn ngủ thêm chút nữa không, phải một lát nữa thịt mới chín."
Giản Thanh Vân lắc đầu, cũng không nói gì mà từ từ dựa vào vai Mạt Tư. Mạt Tư xoa xoa đầu cô rồi tiếp tục chăm chú nướng thịt.
Cô tựa vào vai hắn, cau mày, trong lòng trăm nghĩ vạn nghĩ, sau đó cũng ra được quyết định.
Thịt nướng chín rất nhanh, Mạt Tư rất chăm sóc mà xé thịt thành từng miếng nhỏ, dùng nhánh cây xâu lại rồi đưa cho Giản Thanh Vân bên cạnh: "Được rồi đây, em mau ăn đi."
Ăn xong hết con nhím, bụng của cô liền thoải mái không ít. Sau đó cô quay đầu nhìn Mạt Tư, nghiêm mặt nói: "Mạt Tư, em muốn dẫn anh đến một nơi."
Mạt Tư cười cười, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt cô: "Nơi nào?"
Giản Thanh Vân cũng không nói gì thêm, tai trái nắm tay Mạt Tư, tay phải để lên đầu tiểu Bạch, một ý niệm, cảnh sắc xung quanh liền biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Mạt Tư nhìn ánh sáng mờ ảo trong không gian, lại nhìn mặt đất màu đỏ phía dưới. Trên mặt đất trồng rau dại và cây có quả tròn tròn màu đỏ, còn có mấy cây ăn quả hắn thường xuyên nhìn thấy trong rừng, và cà một hồ nước không lớn không nhỏ, trong hồ nước có rất nhiều cá đang nhàn nhã bơi lội. Hắn giật mình, đây là đâu vậy? Quay đầu dùng ánh mắt hỏi Giản Thanh Vân bên cạnh, trong mắt hắn chỉ có tò mò.
Giản Thanh Vân nhìn thấy ánh mắt hắn mới nhẹ nhàng thở ra. Cô rất sợ hắn coi mình là yêu quái. Nhưng cô cũng không biết phải giải thích như thế nào, chỉ có thể nói: "Mạt Tư, em cũng không biết nên nói cái gì nữa, chỗ này là em ngẫu nhiên phát hiện, từ đó về sau có thể tùy ý ra vào." Giải thích với người tiền sử chuyện không gian tùy thân? căn bản là là giải thích không thông, nên cô đành nói đơn giản như vậy.
Mạt Tư gật gật đầu, cũng không hỏi gì nữa. Bỗng nhiên hắn nhớ tới thời điểm lần đầu tiên gặp cô, cô chính là tự nhiên xuất hiện. Lúc đó chắc là cô từ chỗ này đi ra.
Tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch đang ở trong không gian mà tung hô vui sướng. Tiểu Bạch thì chạy tới bên hồ nước, há miệng rộng uống nước trong hồ, tiểu tiểu Bạch lại vô cùng thích thú với mấy con cá, cứ chít chít kêu lên rồi vung móng vuốt khều khều.
Thu hồi tầm mắt từ trên người chúng, Giản Thanh Vân nhìn Mạt Tư, cười nói: "Mạt Tư, bên trong này có đầy đủ đồ ăn, không cần ngày nào cũng ra ngoài săn mồi, lương thực trong đây đủ cho chúng ta ăn trong thời gian rất lâu." Mặc dù có một nơi sống yên ổn là không gian tùy thân, nhưng không có khả năng sống cả đời ở đây, họ phải tìm một nơi cư trú.
Mạt Tư gật gật đầu, cũng không nói cái gì nữa. Hắn rất tò mò với chỗ này, nhưng cũng biết đây là bí mật của cô. Cô nói bí mật của mình cho hắn khiến hắn cực kì vui vẻ, hắn cũng sẽ thay cô bảo vệ tốt bí mật này.
Cả đêm này bọn họ ngủ lại trong không gian. Nhiệt độ torng không gian rất thích hợp, căn bản là không cần đắp cái gì cả. Mạt Tư lo lắng nằm như vậy sẽ cảm lạnh nên trải trên mặt đất một tấn thảm da thú, lúc này mới để cô nằm xuống ngủ.
Mấy ngày kế tiếp bọn họ cứ tiếp tục chạy đi, tiểu Bạch cõng Giản Thanh Vân và tiểu tiểu Bạch, Mạt Tư thì đi bộ.
Giản Thanh Vân vác cái bụng bầu năm tháng mà đi, đi còn không thể đi nhanh chứ nói gì là chạy. Cứ đi như vậy nửa tháng, mật độ cây cối từ thưa thớt đến dày hơn, cây cũng cao lớn, tráng kiện hơn.
Mỗi ngày đều ăn uống ngủ nghỉ torng không gian, nên Giản Thanh Vân cũng không biết tới cùng là nên tìm một bộ lạc ở lại hay là chọn một địa phương thích hợp tận hưởng thế giới hai người với Mạt Tư.
Mạt Tư cũng không để ý lắm cái chuyện phải rời khỏi bộ lạc. Vốn dĩ hắn và Giản Thanh Vân là di chuyển đến bộ lạc đó, trong bộ lạc hắn cũng không có người thân, cũng không lưu luyến nơi đó lắm. Nên tìm bộ lạc ở lại hay tìm một nơi tốt đẹp định cư, hắn cũng không suy xét nhiều vấn đề này, chỉ đi tiếp về phía trước. Nếu phía trước gặp bộ lạc thì bọn họ sẽ ở lại, nếu gặp được vị trí tốt thì hắn và Giản Thanh Vân trực tiếp dừng chân luôn. Nghe hắn nói như vậy, Giản Thanh Vân liền đồng ý.
Nửa tháng này trên mặt đất mọc lên các loại cỏ xanh và các loại thực vật cô không biết tên. Cây ăn quả cũng bắt đầu nhú ra chồi lá xanh nhạt rồi.
Ngồi trên lưng tiểu Bạch nhàm chán không có việc gì làm, tất nhiên là cô không thể ngủ ngồi trên lưng tiểu Bạch rồi, vì vậy cô đều quan sát động tĩnh xung quanh, nhìn cxem có rau gì mình quen biết không. Dù sao thì có cây cà chua làm ví dụ, cô tin chắc chắn mình còn có thể gặp được cây rau mình biết.
Thế mà thật sự tìm được! Trên một khối đất trống trong rừng, cô nhìn thấy một mảnh nhỏ cải thìa, chỉ có điều còn rất nhỏ, chỉ mới có hai ba lá non mà thôi. Cho dù là như vậy thì cô đã rất vui rồi, thật cần thận nhổ những cây cải non vào không gian trồng, trong không gian còn có quả dừa, nước dừa này chua loen loét vậy, hoàn toàn có thể thay thế giấm ăn. Nghĩ đến về sau cô có thể ăn cải thìa xào dấm, cô liền không nhịn được mà nuốt nước miếng. Không gian không có tác dụng gia tăng thời gian sinh trưởng của cây cối, vì vậy cô đành phải chờ một tháng nữa mới có thể ăn cải thìa xào dấm rồi.
Nhổ cải thìa xong lại tiếp tục đi về phía trước, nhưng sau đó không còn gặp loại rau quen thuộc nào cả.
Buổi tối Giản Thanh Vân vào không gian ăn cả nướng thơm ngào ngạt, sau đó cô thả tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch ra ngoài cho nó tự săn mồi. Lần đầu tiên tiểu Bạch muốn đi ra ngoài vào buổi tối, cô rất lo lắng tiểu Bạch không tìm thấy vị trí của không gian. Nhưng cô lại phải lo lắng vô ích rồi, tiểu Bạch ăn no liền dẫn tiểu tiểu Bạch trở về nơi đặt chân của bọn họ, tru lên hai tiếng, cô cũng biết nó đã trở lại.
Sau khi thả tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch ra ngoài, cô tưới nước cho cải thìa rồi ra bờ hồ tắm rửa. Trong không gian rất ấm áp, chỉ có cô và Mạt Tư nên cô không cần cố kị, cởi sạch đồ chỉ chừa lại quần lót và áo ngực.
Đang chà lau thân thể thì cô cảm nhận được sau lưng có một ánh mắt nóng bỏng. Vừa quay đầu liền nhìn thấy hai mắt Mạt Tư nóng rực nhìn chằm chằm cơ thể mình.
Giản Thanh Vân cười tươi rói với hắn, vội vàng tắm sạch sẽ rồi mặc quần áo, lên bờ. Trong khoảng thời gian này, Mạt Tư đều không đụng vào cô, chưa chắc lần này sẽ không đụng. Cô mang thai hơn năm tháng, cho dù có khi hắn ôm hôn cô thật lâu, cũng chưa từng chạm vào cô, hắn sợ làm đứa bé bị thương.
Quả nhiên, hai người vừa nằm xuống, cô liền cảm giác được phía sau có cái gì đó thô thô cứng cứng chạm vào mông mình.
Cứ đi liên tục như vậy hơn một tháng, trong lộ trình có gặp phải mấy con dã thú hung mãnh, nhưng đều bị tiểu Bạch cắn chết. Cũng gặp được mấy con suối nhưng lại không thích hợp để cư trú. Cục cưng trong bụng Giản Thanh Vân đã bảy tháng rồi. Mỗi ngày cô ăn nhiều hơn trước, trên cơ bản là có thể ăn từ bốn đến năm bữa cơm. Cũng ngủ rất nhiều, từ mười hai đến mười lăm tiếng.
Giản Thanh Vân ngồi trên lưng tiểu Bạch có chút buồn ngủ. Bọn họ đi trong rừng rậm tầm hai tháng rồi, ngoại trừ bọn họ ra thì chưa từng gặp con người nào khác chứ đừng nói gì là gặp được bộ lạc.
Rồi đột nhiên, trước mắt hiện lên một mảnh rộng rãi.
Giản Thanh Vân ngơ ngẩn nhìn về phía trước mặt, có chút thẫn thờ.
Trước mắt là một mảnh đất trống rộng rãi, mặt đất có cỏ dại mọc thưa thớt, ngoài ra không còn thực vật nào khác. Bãi đất trống xuất hiện trong rừng rậm dày đặc cổ thụ chọc trời như vậy thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Bãi đất trống rất lớn, còn lớn nhiều so với không gian của cô, phải rộng tầm một ngàn mét vuông. Chung quanh có cổ thụ chọc trời che chắn, bãi đất trống này có hình tam giác bất quy tắc.
Giản Thanh Vân bình tĩnh lại rồi vui vẻ nhìn Mạt Tư. Cô rất vừa ý với chỗ này, mà cách đây không xa còn có một dòng suối, lộ trình tầm nửa dặm[*] đường, còn nếu ngại đi xa thì bọn họ có thể đào một hồ nước trên bãi đất
trống.
[*]Dặm: đơn vị đo chiều dài, 1 dặm = 1/2km.
Mạt Tư cũng rất vừa ý, hắn nhìn Giản Thanh Vân tươi cười: "Nếu em thích thì về sau chúng ta ở lại nơi này."
Giản Thanh Vân tiếp tục đánh giá bãi đất trống trước mặt, trên mặt đất có cỏ dại mọc thưa thớt, địa thế có chút cao.
Hai người tiến vào trong không gian mang những thứ cần thiết ra ngoài: mấy tấm thảm da thú, cung tên, cả dao và xẻng các loại.
Tìm được nơi cư trú rồi, việc còn lại chính là dựng mà gõ.
Mạt Tư không chút chậm trễ, cầm lấy cốt dao đi vào rừng chặt cây. Hắn chỉ chặt mấy cây to cỡ chén ăn cơm, chứ những cây cổ thụ chọc trời thì cái dao bằng xương trong tay hắn căn bản bất lực.
Giản Thanh Vân ôm cái bụng bầu bảy tháng nằm trên thảm da thú nhìn Mạt Tư làm việc. Bây giờ cô không thể giúp bất cứ cái gì, đến cả việc nướng thịt cũng thấy phiền phức, ngồi xổm đã cực kỳ bất tiện rồi.
Nằm trên mặt thảm mềm mại, Giản Thanh Vân liền mơ màng ngủ thiếp đi.
Đến khi cô tỉnh lại, săc trời đã tối sầm rồi, bên cạnh đặt một đống cây, mỗi cây to như cái chén. Mạt Tư ngồi đánh lửa cách đó không xa. Tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch vẫn chưa trở về.
Tối nay ăn cá nướng. Hai tháng này đều ăn cá nướng khiến Giản Thanh Vân có chút nhớ nhung mùi vị của canh thịt, nhưng mà lúc rời đi mấy thứ như nồi đá cô đều để lại. Bây giờ đành chấp nhận một chút, ngày mai cô thử đi xung quanh xem có thể tìm được nồi đá mới hay không. Cải thìa trong không gian cũng đã lớn, bởi vì điều kiện hạn chế mà vẫn chưa kịp ăn.
Đến khi sắc trời hoàn toàn tối hẳn thì tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch trở về.
Đến khi đi ngủ, Mạt Tư đi xung quanh tìm thật nhiều cành khô trở về để duy trì đống lửa. Đêm nay mọi người đều ngủ bên ngoài, có tiểu Bạch ở đây, bọn họ không cần phải sợ dã thú gì cả.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô đã thấy Mạt Tư hì hục chặt cây, tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch thì vui đùa ở gần đó. Giản Thanh Vân ăn hết toàn bộ thịt nướng Mạt Tư chuẩn bị cho mình, lại đi tới thương lượng với Mạt Tư chuyện nồi đá. Vốn dĩ Mạt Tư không đồng ý chuyện cô đi tìm nồi đá, nhưng cuối cùng hắn không chịu nổi cô vừa mềm vừa cứng mài mòn, đành phải đồng ý, lại không quên dặn dò: "Em dẫn theo tiểu Bạch đi, chỉ được tìm gân đây thôi, nếu thấy không thoải mái thì lớn tiếng gọi anh. Nếu tìm được nồi đá thì bảo tiểu Bạch cõng về, em không được khiêng nặng, biết không?"
Giản Thanh Vân liên tục gật đầu, dẫn tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch xuất phát. Cô đi xung quanh rừng bên cạnh bãi đất trống để tìm, đá tảng thì thấy không ít, nhưng không có tảng nào có thể làm ra nồi đá được, khó khăn lắm mới tìm được một tảng đá hơi lõm một ít, khi về còn cần phải đào thêm.
Răng tiểu Bạch rất lợi hại, nó trực tiếp ngậm nồi đá vào miệng chạy về.
Mạt Tư rút chút thời gian ngồi làm nồi đá, có thể vừa vặn nấu đồ ăn cho hai người. Biết cô muốn ăn canh, hắn liền dựng sẵn một cái bếp lò.
Đến giữa trưa, Giản Thanh Vân liền không nhịn được mà nấu một nồi canh cá ăn. Tiểu tiểu Bạch cũng chạy tới ăn ké. Tiểu tiểu Bạch khác với tiểu Bạch, nó thích ăn đồ chín, còn tiểu Bạch lại ăn đồ sống.
Giản Thanh Vân không thể giúp gì được, chỉ có thể nấu nước ấm cho Mạt Tư uống khi hắn mệt mỏi.
Đến tối, Giản Thanh Vân dùng mỡ động vật xào cải thìa với giấm. Mạt Tư thích ăn thịt, vì vậy ăn vài miếng rồi thôi, còn lại cả tô Giản Thanh Vân đều ăn hết. Thật ra cô không chỉ thèm ăn chua mà còn thèm ăn cay nữa. Nhưng từ khi đến thế giới này, cô chưa từng ăn được loại thực vật nào có vị cay cả.
Cục cưng trong bụng cũng rất ngoan, không lộn xộn gì cả. Cô nghe Ni nói đến tháng thứ bảy là cục cưng có thể xoay người rồi, không lật người thì không thoải mái. Cục cưng của cô rất ngoan, mỗi ngày cũng không xoay người nhiều, chỉ ngoan ngoãn nằm im.
Giản Thanh Vân rất muốn biết cục cưng trong bụng là trai hay gái. Nhưng nơi này làm gì có mấy thứ hiện đại như siêu âm, vì vậy chỉ có thể đợi thêm ba tháng nữa. Mỗi khi nhàn rỗi, hai người sẽ nói chuyện với cục cưng, có đôi khi cục cưng sẽ đáp lại, loại cảm giác này thật sự là tuyệt mĩ.
Trước kia, khi Giản Thanh Vân chưa có thai, cô thường hay suy nghĩ: có cục cưng rồi có phải rất khó chịu hay không? Khi sinh cục cưng có phải rất đau không? Nhưng bây giờ khi đã mang thai rồi, cô thấy những thứ này căn bản không là vấn đề, mỗi ngày cô đều chờ mong con mình ra đời.
Một tháng sau, căn nhà của bọn họ đã xây xong, lớn hơn so với căn nhà trước kia trong bộ lạc. Bụng của cô cũng lớn hơn, mỗi lần Mạt Tư ghé vào bụng cô nói chuyện với cục cưng, cục cưng đều đáp lại. Mạt Tư thấy cục cưng đáp lại liền khoa tay múa chân vui vẻ cả buổi sáng.
Giản Thanh Vân nhìn màn đêm xung quanh liền lắc mình vào trong không gian cầm đá đánh lửa ra, lại đi xung quanh tìm tí cành khô để đốt. Đốt lửa rồi không khí liền ấm hẳn lên, xung quanh cũng được chiếu sáng. Cô nhìn xung quanh, thấy ở đây cây cối vẫn thưa thớt nên đoán họ vẫn đang ở bìa rừng.
Bên cạnh có tiểu Bạch che chở, với lại còn ở bìa rừng cho nên cô cũng không sợ hãi, tựa vào thân cây một lát liền ngủ say. Lúc lâu sau cô bị âm thanh tí tách đánh thức. Mở mắt ra thì thấy Mạt Tư đã trở lại, hắn đang nướng hai con nhím trọc trên đống lửa, bề mặt da nhím thấm ra một lớp mỡ bóng loáng, nhỏ giọt xuống đống lửa vang lên tiếng tí tách.
"Anh về rồi." Giản Thanh Vân ngồi dậy, đi từ từ đến cạnh Mạt Tư.
Mạt Tư gật gật đầu, phủi sạch cành khô lá vụn bên cạnh rồi đỡ Giản Thanh Vân ngồi xuống, lúc này mới nói: "Tỉnh ngủ rồi hả? Em có muốn ngủ thêm chút nữa không, phải một lát nữa thịt mới chín."
Giản Thanh Vân lắc đầu, cũng không nói gì mà từ từ dựa vào vai Mạt Tư. Mạt Tư xoa xoa đầu cô rồi tiếp tục chăm chú nướng thịt.
Cô tựa vào vai hắn, cau mày, trong lòng trăm nghĩ vạn nghĩ, sau đó cũng ra được quyết định.
Thịt nướng chín rất nhanh, Mạt Tư rất chăm sóc mà xé thịt thành từng miếng nhỏ, dùng nhánh cây xâu lại rồi đưa cho Giản Thanh Vân bên cạnh: "Được rồi đây, em mau ăn đi."
Ăn xong hết con nhím, bụng của cô liền thoải mái không ít. Sau đó cô quay đầu nhìn Mạt Tư, nghiêm mặt nói: "Mạt Tư, em muốn dẫn anh đến một nơi."
Mạt Tư cười cười, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt cô: "Nơi nào?"
Giản Thanh Vân cũng không nói gì thêm, tai trái nắm tay Mạt Tư, tay phải để lên đầu tiểu Bạch, một ý niệm, cảnh sắc xung quanh liền biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Mạt Tư nhìn ánh sáng mờ ảo trong không gian, lại nhìn mặt đất màu đỏ phía dưới. Trên mặt đất trồng rau dại và cây có quả tròn tròn màu đỏ, còn có mấy cây ăn quả hắn thường xuyên nhìn thấy trong rừng, và cà một hồ nước không lớn không nhỏ, trong hồ nước có rất nhiều cá đang nhàn nhã bơi lội. Hắn giật mình, đây là đâu vậy? Quay đầu dùng ánh mắt hỏi Giản Thanh Vân bên cạnh, trong mắt hắn chỉ có tò mò.
Giản Thanh Vân nhìn thấy ánh mắt hắn mới nhẹ nhàng thở ra. Cô rất sợ hắn coi mình là yêu quái. Nhưng cô cũng không biết phải giải thích như thế nào, chỉ có thể nói: "Mạt Tư, em cũng không biết nên nói cái gì nữa, chỗ này là em ngẫu nhiên phát hiện, từ đó về sau có thể tùy ý ra vào." Giải thích với người tiền sử chuyện không gian tùy thân? căn bản là là giải thích không thông, nên cô đành nói đơn giản như vậy.
Mạt Tư gật gật đầu, cũng không hỏi gì nữa. Bỗng nhiên hắn nhớ tới thời điểm lần đầu tiên gặp cô, cô chính là tự nhiên xuất hiện. Lúc đó chắc là cô từ chỗ này đi ra.
Tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch đang ở trong không gian mà tung hô vui sướng. Tiểu Bạch thì chạy tới bên hồ nước, há miệng rộng uống nước trong hồ, tiểu tiểu Bạch lại vô cùng thích thú với mấy con cá, cứ chít chít kêu lên rồi vung móng vuốt khều khều.
Thu hồi tầm mắt từ trên người chúng, Giản Thanh Vân nhìn Mạt Tư, cười nói: "Mạt Tư, bên trong này có đầy đủ đồ ăn, không cần ngày nào cũng ra ngoài săn mồi, lương thực trong đây đủ cho chúng ta ăn trong thời gian rất lâu." Mặc dù có một nơi sống yên ổn là không gian tùy thân, nhưng không có khả năng sống cả đời ở đây, họ phải tìm một nơi cư trú.
Mạt Tư gật gật đầu, cũng không nói cái gì nữa. Hắn rất tò mò với chỗ này, nhưng cũng biết đây là bí mật của cô. Cô nói bí mật của mình cho hắn khiến hắn cực kì vui vẻ, hắn cũng sẽ thay cô bảo vệ tốt bí mật này.
Cả đêm này bọn họ ngủ lại trong không gian. Nhiệt độ torng không gian rất thích hợp, căn bản là không cần đắp cái gì cả. Mạt Tư lo lắng nằm như vậy sẽ cảm lạnh nên trải trên mặt đất một tấn thảm da thú, lúc này mới để cô nằm xuống ngủ.
Mấy ngày kế tiếp bọn họ cứ tiếp tục chạy đi, tiểu Bạch cõng Giản Thanh Vân và tiểu tiểu Bạch, Mạt Tư thì đi bộ.
Giản Thanh Vân vác cái bụng bầu năm tháng mà đi, đi còn không thể đi nhanh chứ nói gì là chạy. Cứ đi như vậy nửa tháng, mật độ cây cối từ thưa thớt đến dày hơn, cây cũng cao lớn, tráng kiện hơn.
Mỗi ngày đều ăn uống ngủ nghỉ torng không gian, nên Giản Thanh Vân cũng không biết tới cùng là nên tìm một bộ lạc ở lại hay là chọn một địa phương thích hợp tận hưởng thế giới hai người với Mạt Tư.
Mạt Tư cũng không để ý lắm cái chuyện phải rời khỏi bộ lạc. Vốn dĩ hắn và Giản Thanh Vân là di chuyển đến bộ lạc đó, trong bộ lạc hắn cũng không có người thân, cũng không lưu luyến nơi đó lắm. Nên tìm bộ lạc ở lại hay tìm một nơi tốt đẹp định cư, hắn cũng không suy xét nhiều vấn đề này, chỉ đi tiếp về phía trước. Nếu phía trước gặp bộ lạc thì bọn họ sẽ ở lại, nếu gặp được vị trí tốt thì hắn và Giản Thanh Vân trực tiếp dừng chân luôn. Nghe hắn nói như vậy, Giản Thanh Vân liền đồng ý.
Nửa tháng này trên mặt đất mọc lên các loại cỏ xanh và các loại thực vật cô không biết tên. Cây ăn quả cũng bắt đầu nhú ra chồi lá xanh nhạt rồi.
Ngồi trên lưng tiểu Bạch nhàm chán không có việc gì làm, tất nhiên là cô không thể ngủ ngồi trên lưng tiểu Bạch rồi, vì vậy cô đều quan sát động tĩnh xung quanh, nhìn cxem có rau gì mình quen biết không. Dù sao thì có cây cà chua làm ví dụ, cô tin chắc chắn mình còn có thể gặp được cây rau mình biết.
Thế mà thật sự tìm được! Trên một khối đất trống trong rừng, cô nhìn thấy một mảnh nhỏ cải thìa, chỉ có điều còn rất nhỏ, chỉ mới có hai ba lá non mà thôi. Cho dù là như vậy thì cô đã rất vui rồi, thật cần thận nhổ những cây cải non vào không gian trồng, trong không gian còn có quả dừa, nước dừa này chua loen loét vậy, hoàn toàn có thể thay thế giấm ăn. Nghĩ đến về sau cô có thể ăn cải thìa xào dấm, cô liền không nhịn được mà nuốt nước miếng. Không gian không có tác dụng gia tăng thời gian sinh trưởng của cây cối, vì vậy cô đành phải chờ một tháng nữa mới có thể ăn cải thìa xào dấm rồi.
Nhổ cải thìa xong lại tiếp tục đi về phía trước, nhưng sau đó không còn gặp loại rau quen thuộc nào cả.
Buổi tối Giản Thanh Vân vào không gian ăn cả nướng thơm ngào ngạt, sau đó cô thả tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch ra ngoài cho nó tự săn mồi. Lần đầu tiên tiểu Bạch muốn đi ra ngoài vào buổi tối, cô rất lo lắng tiểu Bạch không tìm thấy vị trí của không gian. Nhưng cô lại phải lo lắng vô ích rồi, tiểu Bạch ăn no liền dẫn tiểu tiểu Bạch trở về nơi đặt chân của bọn họ, tru lên hai tiếng, cô cũng biết nó đã trở lại.
Sau khi thả tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch ra ngoài, cô tưới nước cho cải thìa rồi ra bờ hồ tắm rửa. Trong không gian rất ấm áp, chỉ có cô và Mạt Tư nên cô không cần cố kị, cởi sạch đồ chỉ chừa lại quần lót và áo ngực.
Đang chà lau thân thể thì cô cảm nhận được sau lưng có một ánh mắt nóng bỏng. Vừa quay đầu liền nhìn thấy hai mắt Mạt Tư nóng rực nhìn chằm chằm cơ thể mình.
Giản Thanh Vân cười tươi rói với hắn, vội vàng tắm sạch sẽ rồi mặc quần áo, lên bờ. Trong khoảng thời gian này, Mạt Tư đều không đụng vào cô, chưa chắc lần này sẽ không đụng. Cô mang thai hơn năm tháng, cho dù có khi hắn ôm hôn cô thật lâu, cũng chưa từng chạm vào cô, hắn sợ làm đứa bé bị thương.
Quả nhiên, hai người vừa nằm xuống, cô liền cảm giác được phía sau có cái gì đó thô thô cứng cứng chạm vào mông mình.
Cứ đi liên tục như vậy hơn một tháng, trong lộ trình có gặp phải mấy con dã thú hung mãnh, nhưng đều bị tiểu Bạch cắn chết. Cũng gặp được mấy con suối nhưng lại không thích hợp để cư trú. Cục cưng trong bụng Giản Thanh Vân đã bảy tháng rồi. Mỗi ngày cô ăn nhiều hơn trước, trên cơ bản là có thể ăn từ bốn đến năm bữa cơm. Cũng ngủ rất nhiều, từ mười hai đến mười lăm tiếng.
Giản Thanh Vân ngồi trên lưng tiểu Bạch có chút buồn ngủ. Bọn họ đi trong rừng rậm tầm hai tháng rồi, ngoại trừ bọn họ ra thì chưa từng gặp con người nào khác chứ đừng nói gì là gặp được bộ lạc.
Rồi đột nhiên, trước mắt hiện lên một mảnh rộng rãi.
Giản Thanh Vân ngơ ngẩn nhìn về phía trước mặt, có chút thẫn thờ.
Trước mắt là một mảnh đất trống rộng rãi, mặt đất có cỏ dại mọc thưa thớt, ngoài ra không còn thực vật nào khác. Bãi đất trống xuất hiện trong rừng rậm dày đặc cổ thụ chọc trời như vậy thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Bãi đất trống rất lớn, còn lớn nhiều so với không gian của cô, phải rộng tầm một ngàn mét vuông. Chung quanh có cổ thụ chọc trời che chắn, bãi đất trống này có hình tam giác bất quy tắc.
Giản Thanh Vân bình tĩnh lại rồi vui vẻ nhìn Mạt Tư. Cô rất vừa ý với chỗ này, mà cách đây không xa còn có một dòng suối, lộ trình tầm nửa dặm[*] đường, còn nếu ngại đi xa thì bọn họ có thể đào một hồ nước trên bãi đất
trống.
[*]Dặm: đơn vị đo chiều dài, 1 dặm = 1/2km.
Mạt Tư cũng rất vừa ý, hắn nhìn Giản Thanh Vân tươi cười: "Nếu em thích thì về sau chúng ta ở lại nơi này."
Giản Thanh Vân tiếp tục đánh giá bãi đất trống trước mặt, trên mặt đất có cỏ dại mọc thưa thớt, địa thế có chút cao.
Hai người tiến vào trong không gian mang những thứ cần thiết ra ngoài: mấy tấm thảm da thú, cung tên, cả dao và xẻng các loại.
Tìm được nơi cư trú rồi, việc còn lại chính là dựng mà gõ.
Mạt Tư không chút chậm trễ, cầm lấy cốt dao đi vào rừng chặt cây. Hắn chỉ chặt mấy cây to cỡ chén ăn cơm, chứ những cây cổ thụ chọc trời thì cái dao bằng xương trong tay hắn căn bản bất lực.
Giản Thanh Vân ôm cái bụng bầu bảy tháng nằm trên thảm da thú nhìn Mạt Tư làm việc. Bây giờ cô không thể giúp bất cứ cái gì, đến cả việc nướng thịt cũng thấy phiền phức, ngồi xổm đã cực kỳ bất tiện rồi.
Nằm trên mặt thảm mềm mại, Giản Thanh Vân liền mơ màng ngủ thiếp đi.
Đến khi cô tỉnh lại, săc trời đã tối sầm rồi, bên cạnh đặt một đống cây, mỗi cây to như cái chén. Mạt Tư ngồi đánh lửa cách đó không xa. Tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch vẫn chưa trở về.
Tối nay ăn cá nướng. Hai tháng này đều ăn cá nướng khiến Giản Thanh Vân có chút nhớ nhung mùi vị của canh thịt, nhưng mà lúc rời đi mấy thứ như nồi đá cô đều để lại. Bây giờ đành chấp nhận một chút, ngày mai cô thử đi xung quanh xem có thể tìm được nồi đá mới hay không. Cải thìa trong không gian cũng đã lớn, bởi vì điều kiện hạn chế mà vẫn chưa kịp ăn.
Đến khi sắc trời hoàn toàn tối hẳn thì tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch trở về.
Đến khi đi ngủ, Mạt Tư đi xung quanh tìm thật nhiều cành khô trở về để duy trì đống lửa. Đêm nay mọi người đều ngủ bên ngoài, có tiểu Bạch ở đây, bọn họ không cần phải sợ dã thú gì cả.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô đã thấy Mạt Tư hì hục chặt cây, tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch thì vui đùa ở gần đó. Giản Thanh Vân ăn hết toàn bộ thịt nướng Mạt Tư chuẩn bị cho mình, lại đi tới thương lượng với Mạt Tư chuyện nồi đá. Vốn dĩ Mạt Tư không đồng ý chuyện cô đi tìm nồi đá, nhưng cuối cùng hắn không chịu nổi cô vừa mềm vừa cứng mài mòn, đành phải đồng ý, lại không quên dặn dò: "Em dẫn theo tiểu Bạch đi, chỉ được tìm gân đây thôi, nếu thấy không thoải mái thì lớn tiếng gọi anh. Nếu tìm được nồi đá thì bảo tiểu Bạch cõng về, em không được khiêng nặng, biết không?"
Giản Thanh Vân liên tục gật đầu, dẫn tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch xuất phát. Cô đi xung quanh rừng bên cạnh bãi đất trống để tìm, đá tảng thì thấy không ít, nhưng không có tảng nào có thể làm ra nồi đá được, khó khăn lắm mới tìm được một tảng đá hơi lõm một ít, khi về còn cần phải đào thêm.
Răng tiểu Bạch rất lợi hại, nó trực tiếp ngậm nồi đá vào miệng chạy về.
Mạt Tư rút chút thời gian ngồi làm nồi đá, có thể vừa vặn nấu đồ ăn cho hai người. Biết cô muốn ăn canh, hắn liền dựng sẵn một cái bếp lò.
Đến giữa trưa, Giản Thanh Vân liền không nhịn được mà nấu một nồi canh cá ăn. Tiểu tiểu Bạch cũng chạy tới ăn ké. Tiểu tiểu Bạch khác với tiểu Bạch, nó thích ăn đồ chín, còn tiểu Bạch lại ăn đồ sống.
Giản Thanh Vân không thể giúp gì được, chỉ có thể nấu nước ấm cho Mạt Tư uống khi hắn mệt mỏi.
Đến tối, Giản Thanh Vân dùng mỡ động vật xào cải thìa với giấm. Mạt Tư thích ăn thịt, vì vậy ăn vài miếng rồi thôi, còn lại cả tô Giản Thanh Vân đều ăn hết. Thật ra cô không chỉ thèm ăn chua mà còn thèm ăn cay nữa. Nhưng từ khi đến thế giới này, cô chưa từng ăn được loại thực vật nào có vị cay cả.
Cục cưng trong bụng cũng rất ngoan, không lộn xộn gì cả. Cô nghe Ni nói đến tháng thứ bảy là cục cưng có thể xoay người rồi, không lật người thì không thoải mái. Cục cưng của cô rất ngoan, mỗi ngày cũng không xoay người nhiều, chỉ ngoan ngoãn nằm im.
Giản Thanh Vân rất muốn biết cục cưng trong bụng là trai hay gái. Nhưng nơi này làm gì có mấy thứ hiện đại như siêu âm, vì vậy chỉ có thể đợi thêm ba tháng nữa. Mỗi khi nhàn rỗi, hai người sẽ nói chuyện với cục cưng, có đôi khi cục cưng sẽ đáp lại, loại cảm giác này thật sự là tuyệt mĩ.
Trước kia, khi Giản Thanh Vân chưa có thai, cô thường hay suy nghĩ: có cục cưng rồi có phải rất khó chịu hay không? Khi sinh cục cưng có phải rất đau không? Nhưng bây giờ khi đã mang thai rồi, cô thấy những thứ này căn bản không là vấn đề, mỗi ngày cô đều chờ mong con mình ra đời.
Một tháng sau, căn nhà của bọn họ đã xây xong, lớn hơn so với căn nhà trước kia trong bộ lạc. Bụng của cô cũng lớn hơn, mỗi lần Mạt Tư ghé vào bụng cô nói chuyện với cục cưng, cục cưng đều đáp lại. Mạt Tư thấy cục cưng đáp lại liền khoa tay múa chân vui vẻ cả buổi sáng.
Danh sách chương