Giản Thanh Vân nhìn cây ăn quả trước mặt, trừ bỏ ngọn cây không thể với tới, còn lại toàn bộ trái đều bị cô hái xuống ném vào trong không gian, khoảng chừng hơn bốn mươi trái, đủ cho cô ăn trong một thời gian.
Bao tử no căng lại không có phản ứng bất thường gì, vì thế cô lại tiếp tục đi.
Tuy nhiên đi năm ngày trong khu rừng rậm xa lạ này, đến một nửa bóng người cũng không nhìn thấy. Nói không sợ hãi thì quá giả dối, nhưng sợ hãi thì cũng đã qua năm ngày rồi, cô chỉ có thể cố gắng áp chế nỗi hoảng sợ xuống, cố gắng tìm đường ra. Không có gì quan trọng hơn so với sống sót.
Cô cũng không có la bàn, vốn đã không thể xác định rõ đông tây nam bắc, chỉ có thể theo cảm giác mà đi lung tung, hi vọng có thể đi ra khỏi khu rừng rậm giống như mê cung này.
Ăn no, tất cả mọi thứ cũng đã ở trong không gian, toàn thân Giản Thanh Vân ngược lại vô cùng nhẹ nhõm. Nhưng cô cũng không dám thả lỏng, rất sợ đột nhiên có con thú hung mãnh nào đó nhảy ra.
Thoáng một cái lại qua ba ngày, ba ngày này Giản Thanh Vân chỉ ăn loại trái cây to lớn màu tím kia. Tuy không có mùi vị gì nhưng ít ra có thể lấp đầy bụng. Dọc theo đường đi cô cũng thấy vài loại quả dại khác, tuy nhiên cô lại không dám ăn, sợ ăn nhầm phải quả độc.
Vốn là cô còn muốn bắt thỏ hoang hay gà rừng để nướng ăn, nhưng kết quả là mấy con thỏ hoang hay gà rừng nhìn thấy cô đều chạy mất xác, còn chạy nhanh hơn so với mấy con thỏ cô từng thấy.
...............
Cả người Giản Thanh Vân bẫn thỉu dơ dáy trừng mắt nhìn con thỏ hoang đang vùng vẫy trong hố, hố sâu tầm một mét, bên trong cắm vài cây gỗ nhỏ nhọn hoắt.
Cái bẫy đơn giản này đã khiến Giản Thanh Vân mất một ngày để đào bới, sau đó lại chờ thêm một ngày mới chờ được con thỏ hoang xui xẻo này sập bẫy.
Giản Thanh Vân đã không còn biết mình ở trong khu rừng rậm này bao lâu, đại khái cũng gần một tháng rồi. Bây giờ đối với cô mà nói, thời gian đã không còn quan trọng, quan trọng là... Làm sao sống sót được trong khu rừng rậm này.
Một tháng này cô chỉ ăn mỗi trái cây màu tím kia, mấy ngày thật sự là ăn không nổi nữa mới tìm biện pháp ngu ngốc để bắt con mồi.
Giản Thanh Vân nhanh nhẹn xách con thỏ hoang ra khỏi hố, mổ bụng, lột da, nhóm lửa.
Xung quanh không có bất kì nguồn nước nào, cô cứ như vậy mà đem con thỏ còn máu chảy đầm đìa nướng trên lửa.
Một lát sau liền thấy ngoài da thỏ chảy ra một lớp mỡ, Giản Thanh Vân nuốt nuốt nước miếng, lại lật mặt khác nướng tiếp.
Chờ đến khi con thỏ nướng tỏa ra mùi thơm, Giản Thanh Vân nhanh chóng cầm con dao găm cắt một khối thịt nướng bắt đầu ăn. Thịt thỏ nướng cực kì tươi ngon, tuy không có bất cứ gia vị gì nhưng cô vẫn ăn như sói như hổ.
Vừa nướng vừa ăn, toàn bộ con thỏ nhanh chóng lấp đầy bao tử Giản Thanh Vân. Nhìn cả con thỏ nướng giờ chỉ còn lại khung xương, Giản Thanh Vân thở ra, ợ một cái đầy thỏa mãn. Ăn trái cây lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể ăn thịt rồi.
Giản Thanh Vân nhìn cái bẫy đơn giản của mình, dự tính dừng chân ở đây hai ngày, nhìn xem có thể bắt thêm con mồi khác hay không.
Nghĩ như vậy, Giản Thanh Vân liền đi vào trong không gian, quyết định nghỉ ngơi hai ngày.
Giản Thanh Vân ngủ một giấc ngon lành trong không gian, khi thức dậy việc đầu tiên nghĩ đến chính là ra ngoài xem có con mồi nào rơi vào bẫy của cô không.
Vừa mới lắc mình ra ngoài, Giản Thanh Vân liền ngơ ngẩn cả người.
Phía trước là một người đàn ông râu tóc rối nùi, trên người mặc một tấm da thú, đang ngồi xổm trước cái bẫy của cô. Người đàn ông này lộ ra cánh tay và đùi cuồn cuộn cơ bắp, cả người đen thui.
Giản Thanh Vân ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, đầu óc đột nhiên đơ rồi.
Người đàn ông kia hình như cũng bị sự xuất hiện của Giản Thanh Vân hù sợ, hắn nhìn chằm chằm cô hai giây, sau đó mở miệng bật lên một chuỗi những âm tiết kì lạ.
Giản Thanh Vân sửng sốt, chớp chớp mắt, người đàn ông này nói gì vậy? Hơn nữa sao người đàn ông này lại mặc da thú? Chẳng lẽ là người hoang dã? Cô do dự không biết có nên lui vào trong không gian không, dù sao người đàn ông này cũng kì quái như vậy. Nhưng mà nếu bỏ lỡ người đàn ông này, sợ là không biết đến khi nào mới gặp được người nữa.
Trong lúc Giản Thanh Vân còn đang do dự thì người đàn ông này đột nhiên hành động.
Người đàn ông này đột nhiên đứng lên, lúc này Giản Thanh Vân mới phát hiện hắn rất cao, cô phải ngẩng đầu mới có thể thấy rõ diện mạo của hắn. Gương mặt người đàn ông này bị tóc và râu che mất nên không thấy rõ lắm, chỉ thấy một đôi mắt sáng ngời có thần, ánh mắt này đang tò mò đánh gái Giản Thanh Vân.
Người đàn ông bước lên trước hai bước, đến trước mặt Giản Thanh Vân, lại nói ra một chuỗi lời nói mà cô nghe không hiểu.
"Anh nói cái gì? Tôi nghe không hiểu.." Giản Thanh Vân ngửa đầu nhìn ánh mắt của người đàn ông.
Người đàn ông nghe thấy giọng nói của Giản Thanh Vân, nghi hoặc cau mày lại, sau đó hắn ngồi xổm xuống ôm Giản Thanh Vân vác lên vai.
Giản Thanh Vân hét lên một tiếng, lại cảm giác người đàn ông này khiêng cô bắt đầu chạy thật nhanh.
Đây là tình huống gì vậy trời? Giản Thanh Vân chỉ cảm thấy lục phũ ngũ tạng đều bị đảo lộn, kịch liệt quay cuồng, sau đó ói ra toàn bộ thịt thỏ hồi sáng ăn còn chưa kịp tiêu hóa.
Người đàn ông này thấy Giản Thanh Vân ói ra thì ngừng lại, sau đó để Giản Thanh Vân xuống rồi ngồi xuống đưa lưng về phía Giản Thanh Vân.
Giản Thanh Vân tùy tiện lấy ống tay áo lau miệng, chớp mắt nhìn người đàn ông phía trước. Hắn đây là có ý gì? Là để mình ngồi lên lưng hắn sao? Giản Thanh Vân do dự nhìn tấm lưng rộng lớn của người đàn ông. Mình nên nằm úp sấp lên, hay là bây giờ lui vào trong không gian? nhưng nếu cứ lui vào trong không gian thì đến bao giờ mới ra khỏi khu rừng này? Còn người đàn ông này, tuy nhìn giống như người hoang dã nhưng cũng không giống người xấu.
Nghĩ như vậy, Giản Thanh Vân đành nằm úp sấp lên tấm lưng rộng lớn của người đàn ông.
Lúc này người đàn ông mới đứng thẳng lên, tiếp tục chạy nhanh.
Mặc dù cực kì xóc nảy nhưng đã thoải mái hơn nhiều so với vừa nãy rồi.
Giản Thanh Vân nằm trên lưng người đàn ông, ánh mắ sững sờ nhìn chằm chằm đỉnh đầu cảu hắn. Mãi đến lúc này, trong lòng cô mới dâng lên một cỗ bất an. Rốt cuộc thì đây là đâu? Trong lòng cô có một dự cảm không tốt, dường như đây không phải là địa phương trước đây.
Người đàn ông cõng Giản Thanh Vân chạy cả một buổi chiều, mãi cho đến lúc mặt trời hạ xuống phía tây hắn mới thả Giản Thanh Vân xuống.
Giản Thanh Vân bắt đầu có chút bội phục thể lực của người đàn ông này, cõng cô chạy lâu như vậy mà không hề thở dốc.
Người đàn ông nhìn thoáng qua Giản Thanh Vân, sau đó lấy một con dao đá từ bên thắt lưng xuống.
Giản Thanh Vân nhìn con dao đá trong tay người đàn ông, đầu óc trống rỗng. Dao đá? Khối đá mài thành dao găm?
Tới cùng thì đây là thời đại nào? Vì sao lại có dao đá? Ma người đàn ông này lấy dao đá để làm gì?
Người đàn ông lấy dao đá ra, không nhìn Giản Thanh Vân đang đứng bên cạnh, chỉ vung dao đá trong tay chém lên một nhánh cây thô to của một cây cổ thụ.
Bao tử no căng lại không có phản ứng bất thường gì, vì thế cô lại tiếp tục đi.
Tuy nhiên đi năm ngày trong khu rừng rậm xa lạ này, đến một nửa bóng người cũng không nhìn thấy. Nói không sợ hãi thì quá giả dối, nhưng sợ hãi thì cũng đã qua năm ngày rồi, cô chỉ có thể cố gắng áp chế nỗi hoảng sợ xuống, cố gắng tìm đường ra. Không có gì quan trọng hơn so với sống sót.
Cô cũng không có la bàn, vốn đã không thể xác định rõ đông tây nam bắc, chỉ có thể theo cảm giác mà đi lung tung, hi vọng có thể đi ra khỏi khu rừng rậm giống như mê cung này.
Ăn no, tất cả mọi thứ cũng đã ở trong không gian, toàn thân Giản Thanh Vân ngược lại vô cùng nhẹ nhõm. Nhưng cô cũng không dám thả lỏng, rất sợ đột nhiên có con thú hung mãnh nào đó nhảy ra.
Thoáng một cái lại qua ba ngày, ba ngày này Giản Thanh Vân chỉ ăn loại trái cây to lớn màu tím kia. Tuy không có mùi vị gì nhưng ít ra có thể lấp đầy bụng. Dọc theo đường đi cô cũng thấy vài loại quả dại khác, tuy nhiên cô lại không dám ăn, sợ ăn nhầm phải quả độc.
Vốn là cô còn muốn bắt thỏ hoang hay gà rừng để nướng ăn, nhưng kết quả là mấy con thỏ hoang hay gà rừng nhìn thấy cô đều chạy mất xác, còn chạy nhanh hơn so với mấy con thỏ cô từng thấy.
...............
Cả người Giản Thanh Vân bẫn thỉu dơ dáy trừng mắt nhìn con thỏ hoang đang vùng vẫy trong hố, hố sâu tầm một mét, bên trong cắm vài cây gỗ nhỏ nhọn hoắt.
Cái bẫy đơn giản này đã khiến Giản Thanh Vân mất một ngày để đào bới, sau đó lại chờ thêm một ngày mới chờ được con thỏ hoang xui xẻo này sập bẫy.
Giản Thanh Vân đã không còn biết mình ở trong khu rừng rậm này bao lâu, đại khái cũng gần một tháng rồi. Bây giờ đối với cô mà nói, thời gian đã không còn quan trọng, quan trọng là... Làm sao sống sót được trong khu rừng rậm này.
Một tháng này cô chỉ ăn mỗi trái cây màu tím kia, mấy ngày thật sự là ăn không nổi nữa mới tìm biện pháp ngu ngốc để bắt con mồi.
Giản Thanh Vân nhanh nhẹn xách con thỏ hoang ra khỏi hố, mổ bụng, lột da, nhóm lửa.
Xung quanh không có bất kì nguồn nước nào, cô cứ như vậy mà đem con thỏ còn máu chảy đầm đìa nướng trên lửa.
Một lát sau liền thấy ngoài da thỏ chảy ra một lớp mỡ, Giản Thanh Vân nuốt nuốt nước miếng, lại lật mặt khác nướng tiếp.
Chờ đến khi con thỏ nướng tỏa ra mùi thơm, Giản Thanh Vân nhanh chóng cầm con dao găm cắt một khối thịt nướng bắt đầu ăn. Thịt thỏ nướng cực kì tươi ngon, tuy không có bất cứ gia vị gì nhưng cô vẫn ăn như sói như hổ.
Vừa nướng vừa ăn, toàn bộ con thỏ nhanh chóng lấp đầy bao tử Giản Thanh Vân. Nhìn cả con thỏ nướng giờ chỉ còn lại khung xương, Giản Thanh Vân thở ra, ợ một cái đầy thỏa mãn. Ăn trái cây lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể ăn thịt rồi.
Giản Thanh Vân nhìn cái bẫy đơn giản của mình, dự tính dừng chân ở đây hai ngày, nhìn xem có thể bắt thêm con mồi khác hay không.
Nghĩ như vậy, Giản Thanh Vân liền đi vào trong không gian, quyết định nghỉ ngơi hai ngày.
Giản Thanh Vân ngủ một giấc ngon lành trong không gian, khi thức dậy việc đầu tiên nghĩ đến chính là ra ngoài xem có con mồi nào rơi vào bẫy của cô không.
Vừa mới lắc mình ra ngoài, Giản Thanh Vân liền ngơ ngẩn cả người.
Phía trước là một người đàn ông râu tóc rối nùi, trên người mặc một tấm da thú, đang ngồi xổm trước cái bẫy của cô. Người đàn ông này lộ ra cánh tay và đùi cuồn cuộn cơ bắp, cả người đen thui.
Giản Thanh Vân ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, đầu óc đột nhiên đơ rồi.
Người đàn ông kia hình như cũng bị sự xuất hiện của Giản Thanh Vân hù sợ, hắn nhìn chằm chằm cô hai giây, sau đó mở miệng bật lên một chuỗi những âm tiết kì lạ.
Giản Thanh Vân sửng sốt, chớp chớp mắt, người đàn ông này nói gì vậy? Hơn nữa sao người đàn ông này lại mặc da thú? Chẳng lẽ là người hoang dã? Cô do dự không biết có nên lui vào trong không gian không, dù sao người đàn ông này cũng kì quái như vậy. Nhưng mà nếu bỏ lỡ người đàn ông này, sợ là không biết đến khi nào mới gặp được người nữa.
Trong lúc Giản Thanh Vân còn đang do dự thì người đàn ông này đột nhiên hành động.
Người đàn ông này đột nhiên đứng lên, lúc này Giản Thanh Vân mới phát hiện hắn rất cao, cô phải ngẩng đầu mới có thể thấy rõ diện mạo của hắn. Gương mặt người đàn ông này bị tóc và râu che mất nên không thấy rõ lắm, chỉ thấy một đôi mắt sáng ngời có thần, ánh mắt này đang tò mò đánh gái Giản Thanh Vân.
Người đàn ông bước lên trước hai bước, đến trước mặt Giản Thanh Vân, lại nói ra một chuỗi lời nói mà cô nghe không hiểu.
"Anh nói cái gì? Tôi nghe không hiểu.." Giản Thanh Vân ngửa đầu nhìn ánh mắt của người đàn ông.
Người đàn ông nghe thấy giọng nói của Giản Thanh Vân, nghi hoặc cau mày lại, sau đó hắn ngồi xổm xuống ôm Giản Thanh Vân vác lên vai.
Giản Thanh Vân hét lên một tiếng, lại cảm giác người đàn ông này khiêng cô bắt đầu chạy thật nhanh.
Đây là tình huống gì vậy trời? Giản Thanh Vân chỉ cảm thấy lục phũ ngũ tạng đều bị đảo lộn, kịch liệt quay cuồng, sau đó ói ra toàn bộ thịt thỏ hồi sáng ăn còn chưa kịp tiêu hóa.
Người đàn ông này thấy Giản Thanh Vân ói ra thì ngừng lại, sau đó để Giản Thanh Vân xuống rồi ngồi xuống đưa lưng về phía Giản Thanh Vân.
Giản Thanh Vân tùy tiện lấy ống tay áo lau miệng, chớp mắt nhìn người đàn ông phía trước. Hắn đây là có ý gì? Là để mình ngồi lên lưng hắn sao? Giản Thanh Vân do dự nhìn tấm lưng rộng lớn của người đàn ông. Mình nên nằm úp sấp lên, hay là bây giờ lui vào trong không gian? nhưng nếu cứ lui vào trong không gian thì đến bao giờ mới ra khỏi khu rừng này? Còn người đàn ông này, tuy nhìn giống như người hoang dã nhưng cũng không giống người xấu.
Nghĩ như vậy, Giản Thanh Vân đành nằm úp sấp lên tấm lưng rộng lớn của người đàn ông.
Lúc này người đàn ông mới đứng thẳng lên, tiếp tục chạy nhanh.
Mặc dù cực kì xóc nảy nhưng đã thoải mái hơn nhiều so với vừa nãy rồi.
Giản Thanh Vân nằm trên lưng người đàn ông, ánh mắ sững sờ nhìn chằm chằm đỉnh đầu cảu hắn. Mãi đến lúc này, trong lòng cô mới dâng lên một cỗ bất an. Rốt cuộc thì đây là đâu? Trong lòng cô có một dự cảm không tốt, dường như đây không phải là địa phương trước đây.
Người đàn ông cõng Giản Thanh Vân chạy cả một buổi chiều, mãi cho đến lúc mặt trời hạ xuống phía tây hắn mới thả Giản Thanh Vân xuống.
Giản Thanh Vân bắt đầu có chút bội phục thể lực của người đàn ông này, cõng cô chạy lâu như vậy mà không hề thở dốc.
Người đàn ông nhìn thoáng qua Giản Thanh Vân, sau đó lấy một con dao đá từ bên thắt lưng xuống.
Giản Thanh Vân nhìn con dao đá trong tay người đàn ông, đầu óc trống rỗng. Dao đá? Khối đá mài thành dao găm?
Tới cùng thì đây là thời đại nào? Vì sao lại có dao đá? Ma người đàn ông này lấy dao đá để làm gì?
Người đàn ông lấy dao đá ra, không nhìn Giản Thanh Vân đang đứng bên cạnh, chỉ vung dao đá trong tay chém lên một nhánh cây thô to của một cây cổ thụ.
Danh sách chương