Tiểu hồ ly hếch chiếc mũi nho nhỏ hửi hửi chén canh thịt bằm trước mặt, sau đó vươn đầu lưỡi phấn nộn ra liếm liếm, sau đó mắt đầu ừng ực ừng ực uống.
Giản Thanh Vân thấy tiểu hồ ly liếm láp nước canh thịt bằm trong vỏ dừa giống y chang như con chó nhỏ vậy.
Tiểu Bạch đứng bên cạnh thấy tiểu hồ ly bắt đầu ăn được thì cúi thấp đầu kêu lên vài tiếng, tiếng kêu nghe có vẻ rất đè nén, giống như sợ tiểu hồ ly sẽ bị kinh hách.
Sức ăn của tiểu hồ ly rất bình thường, ăn nửa bát bát đã no rồi. Giản Thanh Vân thì nhẹ nhàng thở phào, cô thật sự sợ sức ăn của nó sẽ giống tiểu Bạch.
Tiểu hồ ly ăn no kêu chít chít vài tiếng, sau đó nằm trên mặt cỏ lông mềm mại bắt đầu ngủ.
Giản Thanh Vân nghĩ muốn ôm tiểu hồ ly vào trong nhà gỗ, đợi lát nữa cô muốn tiểu Bạch dẫn cô đi tìm cỏ cầm máu, chứ nếu để nó bên ngoài, cô sợ người ta tưởng là con mồi rồi giết chết.
Vừa mới chạm vào tiểu hồ ly, tiểu Bạch đứng bên cạnh đã mất mãn gầm lên một tiếng.
Giản Thanh Vân bất đắc dĩ đành phải thả con hồ ly xuống tại chỗ: "Tiểu Bạch, phải ôm tiểu hồ ly vào trong phòng chứ, nếu không tí nữa mày dẫn tao đi tìm cỏ cầm máu rồi người ta tưởng tiểu hồ ly là con mồi giết chết thì sao đây?"
Tiểu Bạch cúi đầu trầm tư, lại hướng về Giản Thanh Vân gầm lên vài tiếng, sau đó mới cúi xuống gặm cổ tiểu hồ ly mang vào tổ của mình.
Giản Thanh Vân nhìn thấy tiểu Bạch nhẹ nhàng ngậm tiểu hồ ly chạy về lều cỏ của chính mình, lại nhẹ nhàng đặt tiểu hồ ly lên nệm rơm mềm mại của nó, sau đó lại hướng về phía mấy người phụ nữ trên bãi đất trống mà gầm lên mấy tiếng. Ý tứ là "các ngươi không được đụng vào tiểu hồ ly"... Chí ít là lần này Giản Thanh Vân hiểu ý tứ của tiểu Bạch. Bất quá vì phòng ngừa vạn nhất, cô vẫn chạy đến chỗ Ni nhờ vả cô ấy để ý tiểu hồ ly một chút, ngàn vạn lần đừng để tiểu hồ ly bị người ta xem là con mồi mà giết chết.
Ni gật đầu đồng ý.
Lúc này Giản Thanh Vân mới cưỡi tiểu Bạch đi tìm cỏ cầm máu.
Chạy chừng hai giờ, đến nơi mà ánh sáng không chiếu tối, cả cảnh rừng tối đen một mảnh, Giản Thanh Vân mới nhìn thấy loại cỏ cầm máu này, nhiều lắm, khắp nơi đều có, nhưng ai lại nghĩ nó là cỏ cầm máu - một loại dược liệu chứ.
Cô ngồi xuống nhổ, một phần trực tiếp trồng trong không gian, còn một phần bị cô mang về bộ lạc.
Nếu chỉ nơi rừng rậm tăm tối mới có cỏ cầm máu, nói vậy chỉ có nơi tối tăm thì cỏ cầm máu mới có thể sinh trưởng. Vị trí của bộ lạc là nằm hướng mặt trời mọc, không thích hợp gieo trồng loại cỏ này. Cô chỉ định đem loại cỏ cầm máu này về nói cho người ở trong bộ lạc để họ biết công dụng của nó, về sau nếu có người bị thương cũng có thể đi kiếm loại cây này.
Thời điểm trở lại bộ lạc thì sắc trời đã sẩm tối, Mạt Tư cũng đã trở lại đang ngồi trước cửa lều cỏ nhìn tiểu hồ ly chăm chú, bên cạnh là nồi canh thịt đang tỏa hương nghi ngút, còn trên đống lửa thì đang nướng thịt nhím trọc vang lên tiếng tí tách của mỡ béo.
Mạt Tư xoay người nhìn thấy Giản Thanh Vân thì cười tươi, chỉ chỉ con hồ ly trong lều cỏ mà hỏi: "Thanh Vân, đây là con mồi gì?" Hắn sống trong rừng nhiều năm như vậy mà chưa từng nhìn thấy con mồi nào như vậy.
Mạt Tư còn chưa trả lời thì tiểu Bạch đứng bên cạnh đã mất kiên nhẫn mà gào rống về hướng Mạt Tư, sau đó nó đi vào trong lều cỏ, đặt mông ngồi chen lấn Mạt Tư.
Giản Thanh Vân nhìn cái đuôi to đùng lông lá xù xì của tiểu Bạch vòng quanh người tiểu hồ ly, nhìn không được mà giật giật khóe miệng. Tiểu Bạch này coi tiểu hồ ly là cái gì hả trời? Sủng vật? Hay là bạn đời? Nhưng mà... Nhưng mà... Bộ dạng tiểu hồ ly này hẳn là vẫn chưa dứt sữa mà! (#mèo: tình yêu không phân biệt độ tuổi =)))))
Mạt Tư cũng rất ngạc nhiên, quay đầu nhìn Giản Thanh Vân đang trợn mắt há mồm: "Chúng nó... làm sao vậy?| Hắn chỉ chỉ tiểu Bạch và tiểu hồ ly.
Giản Thanh Vân cũng mù tịt, lắc lắc đầu. Căn bản là cô không hiểu được mối quan hệ của hai đứa nó. Lại lắc đầu, thôi mặc kệ chúng nó, "Mạt Tư, chúng ta ăn cái gì đi, em đói bụng rồi."
Mạt Tư gật gật đầu đi đến bên cạnh đống lửa lấy xuống hai con nhím trọc thơm ngào ngạt, sau đó múc thêm hai bát canh thịt cầm về nhà gỗ.
Tối hôm nay Vưu Bỉ chưa tới quấy rầy bọn họ, nhưng lát sau Giản Thanh Vân liền biết vì sao Vưu Bỉ không tới ăn chực rồi.
Lúc cô đang đi ra hồ nước rửa chén thì nhìn thấy Bối Nhĩ và Vưu Bỉ đang ngồi chung một chỗ. Bối Nhĩ ghé miệng vào tai Vưu Bỉ nói cái gì đó, gương mặt hiện lên vẻ thẹn thùng, còn mặt Vưu Bỉ thì lạnh tanh, chỉ nhìn ngọn lửa, không biết hắn đang nghĩ gì.
Sau đó cô lại thấy BỐi Nhĩ cầm thịt đã nướng chín đưa cho Vưu Bỉ, Vưu Bỉ cực kì tự nhiên cầm lấy, há miệng bắt đầu ăn. Hai mắt Bối Nhĩ bao hàm tình yêu thầm kín, yên lặng nhìn Vưu Bỉ ăn.
Thậm chí Giản Thanh Vân còn nhìn thấy chồng Bối Nhĩ - Môn Đạt đang thần sắc phức tạp nhìn cô ta và Vưu Bỉ.
Rốt cục cô cũng nhìn không được nữa liền kéo Mạt Tư đi.
Từ hồ nước trở về, Giản Thanh Vân nhìn thấy tiểu Bạch đang ngồi chồm hổm trước cửa nhà, trong miệng còn ngậm một con nhím trọc. Thấy cô trở về, tiểu Bạch mừng rỡ để con nhím trọc bên cạnh nồi đá, ý là muốn cô giúp nó nấu cho tiểu hồ ly một bát canh thịt bằm.
Nhìn cặp mắt buồn ngủ mông lung của tiểu hồ ly bên trong lều cỏ, Giản Thanh Vân đành phải nhận mệnh nhặt con nhím trọc lên bắt đầu nấu canh thịt cho tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly huống canh thịt còn Giản Thanh Vân đắp thuốc cho nó. Tiểu Bạch ngồi bên cạnh nhìn không chớp mắt, Mạt Tư cũng ngồi bên cạnh nhìn không chớp mắt.
Vừa đắp thuốc cho tiểu hồ ly, Giản Thanh Vân vừa nói với Mạt Tư: "Mạt Tư, cái này là cỏ cầm máu, về sau nếu bị thương thì đắp nó lên miệng vết thương là có thể cầm máu rồi." Cô để thảo dược lên tảng đá nghiền nát, một dòng nước màu xanh lục liền chảy xuống.
Mạt Tư gật gật đầu, trong mắt là vô vàn ngạc nhiên.
Đến ngày hôm sua, Mạt Tư liền đem cỏ cầm máu cho mọi người xem, còn nói cho họ biết: cỏ này có khả năng cầm máu, về sau nếu bị thương có thể dùng ái này cầm máu. Mọi người trong bộ lạc cũng thấy cực kỳ ngạc nhiên, bọn họ căn bản không biết khi bị thương hay bị bệnh có thể dùng đến thảo dược. Bây giờ nghe Mạt Tư nói, tất cả đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
" Mạt Tư, ngươi thật lợi hại, cái gì cũng biết hết." Trong đám người bắt đầu có người ồn ào.
Mạt Tư cười cười, quay đầu nhìn về phía nhà mình, vợ hắn vẫn còn ngủ bôn trong kia.
Nhưng không có chú ý tới có một người ánh mắt cũng nhìn ngôi nhà gỗ đó.
Mọi người nói đùa một lát, ăn sáng xong liền đeo cung tên đi săn.
Mạt Tư múc một bát canh, cầm một khối thịt nướng, thật cẩn thận tiến vào nhà gỗ rồi để đồ ăn lên bàn nhỏ, lại tươi cười đầy mặt ngắm nhìn Giản Thanh Vân đang ngủ say, cúi đầu hôn nhẹ lên gò má cô một cái, trong lòng dâng lên từng trận ấm áp.
Sau khi thức dậy, Giản Thanh Vân ăn đồ ăn Mạt Tư để lại, sau đó cầm theo dao đá đi ra ngoài. Cô tính chặt cành cây về làm hàng rào xung quanh lều cỏ, cô sợ trong lúc mình và tiểu Bạch không có ở nhà thì tiểu hồ ly sẽ chạy trốn, mà nó còn nhỏ như vậy, lỡ như bị con gì cắn thì làm sao bây giờ. Nghĩ tới đây, cô tính toán đợi bộ lạc xây đủ nhà rồi sẽ bắt đầu làm chiến hào.
Đang lúc Giản Thanh Vân đang cầm dao hì hục chặt thì nghe cách đó không xa truyền đến tiến sột soạt và tiếng nói chuyện. Dừng động tác trên tay, cô liền bước đến nơi phát ra tiếng nói.
Giọng nói quen thuộc truyền vào torng tai cô: "Vưu Bỉ, anh đứng lại." Là giọng của Bối Nhĩ.
Không biết vì sao, Giản Thanh Vân nghe thấy là giọng của cô ta liền trốn sau một gốc cây lớn.
Cô nhìn thấy thấp thoáng Vưu Bỉ và Bối Nhĩ đi về phía bên cạnh cô, Vưu Bỉ đi trước, Bối Nhĩ đi sau. Trên tay Vưu Bỉ cầm một con dao đá đứng cạnh một thân cya6 không to lắm bắt đầu chặt. Giản Thanh Vân nghĩ chắc hôm nay hắn nằm trong nhóm người ở lại xây nhà gỗ.
Bối Nhĩ thấy Vưu Bỉ chỉ lo chặt cây mà không thèm nhìn cô ta, không khỏi cau mày: "Vưu Bỉ, vì sao anh không chịu nhìn tôi? Tôi có chỗ nào không tốt, vì sao anh không cần tôi? Tôi muốn trở thành vợ anh."
Giản Thanh Vân nấp sau đại thụ cố gắng thu nhỏ bản thân, sợ bọn họ nhìn thấy mình.
Vưu Bỉ tiếp tục chặt cái cây trước mặt, không thèm nhìn Bối Nhĩ.
Từ góc độ của Giản Thanh Vân nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy gương mặt không biểu tình của Vưu Bỉ, lạnh lùng đến dọa người. Cô cũng biết bình thường mặt hắn đều như vậy, nhưng cô không rõ vì sao mỗi lần nhìn thấy cô, Vưu Bỉ đều cười tít cả mắt. Hại cô mỗi lần nhìn thấy đều không được tự nhiên, cảm giác như mình bị một con rắn theo dõi vậy.
Bối Nhĩ không được như ý nguyện liền đi tới trước mặt Vưu Bỉ, nhìn chằm chằm hắn hỏi: "Anh không có vợ, vì sao cự tuyệt tôi?"
Rốt cục Vưu Bỉ cũng ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, không biết hắn nghĩ tới cái gì mà gương mặt hiện lên chút hốt hoảng, lúc lâu sau mới nói: "Tôi thích phụ nữ tài giỏi, cô rõ ràng không phải."
Bối Nhĩ càng tức hơn: "Sức lực của tôi cũng không kém mấy người phụ nữ khác, tôi không biết trong bộ lạc còn có ai tài giỏi hơn tôi."
Giản Thanh Vân trầm mặc, thừa thận sức lực của Bối Nhĩ rất lớn. Nhưng mà hình như Vưu Bỉ không có ý tứ này.
Quả nhiên Vưu Bỉ trầm mặc, sau đó không kiên nhẫn nói: "Ở trong mắt tôi, cô trừ bỏ có thể sinh con thì cái gì cũng không biết."
"Tác dụng của phụ nữ không phải để sinh con sao? Chẳng lẽ anh anh muốn tìm cái loại phụ nữ không thể sinh con như Giản Thanh Vân?" Bối Nhĩ hỏi lại.
Giản Thanh Vân nắm chặt dao đá trong tay, không rõ vì sao mình lại "dính chưởng"...
Vưu Bỉ bắt đầu cười lạnh, nụ cười có chút dọa người khiến Bối Nhĩ không khỏi lui về sau vài bước. "Anh... Anh làm sao vậy?"
"Tránh ra! Tôi muốn tiếp tục làm việc, cô không có việc gì thì trở về bộ lạc đi." Vưu Bỉ tiếp tục chặt cây trước mặt, không nhìn Bối Nhĩ nữa.
Bối Nhĩ tức giận trừng mắt nhìn Vưu Bỉ, bỗng nhiên tháo da thú dưới thân ra, đứng lõa lồ trước mặt Vưu Bỉ.
Giản Thanh Vân đứng sau đại thụ thiếu chút nữa sặc nước miếng, há hốc mồm nhìn Bối Nhĩ đưa lưng về phía mình. Da cô ta đen thùi lùi, mông rất to, rất tròn. Trên lưng không có bất cứ vết sẹo gì nhưng cũng không mịn màng.
Cô ta... Cô ta đang làm cái gì vậy. Giản Thanh Vân không biết mình tới cùng là nên rời đi hay vẫn tiếp tục nhìn.
" Vưu Bỉ, tôi cầu ái với anh." Bối Nhĩ nói xong, bỗng nhiên vươn tay cầm lấy bàn tay thô ráp của Vưu Bỉ đặt lên hai bầu ngực to chà bá của mình.
Giản Thanh Vân thấy tiểu hồ ly liếm láp nước canh thịt bằm trong vỏ dừa giống y chang như con chó nhỏ vậy.
Tiểu Bạch đứng bên cạnh thấy tiểu hồ ly bắt đầu ăn được thì cúi thấp đầu kêu lên vài tiếng, tiếng kêu nghe có vẻ rất đè nén, giống như sợ tiểu hồ ly sẽ bị kinh hách.
Sức ăn của tiểu hồ ly rất bình thường, ăn nửa bát bát đã no rồi. Giản Thanh Vân thì nhẹ nhàng thở phào, cô thật sự sợ sức ăn của nó sẽ giống tiểu Bạch.
Tiểu hồ ly ăn no kêu chít chít vài tiếng, sau đó nằm trên mặt cỏ lông mềm mại bắt đầu ngủ.
Giản Thanh Vân nghĩ muốn ôm tiểu hồ ly vào trong nhà gỗ, đợi lát nữa cô muốn tiểu Bạch dẫn cô đi tìm cỏ cầm máu, chứ nếu để nó bên ngoài, cô sợ người ta tưởng là con mồi rồi giết chết.
Vừa mới chạm vào tiểu hồ ly, tiểu Bạch đứng bên cạnh đã mất mãn gầm lên một tiếng.
Giản Thanh Vân bất đắc dĩ đành phải thả con hồ ly xuống tại chỗ: "Tiểu Bạch, phải ôm tiểu hồ ly vào trong phòng chứ, nếu không tí nữa mày dẫn tao đi tìm cỏ cầm máu rồi người ta tưởng tiểu hồ ly là con mồi giết chết thì sao đây?"
Tiểu Bạch cúi đầu trầm tư, lại hướng về Giản Thanh Vân gầm lên vài tiếng, sau đó mới cúi xuống gặm cổ tiểu hồ ly mang vào tổ của mình.
Giản Thanh Vân nhìn thấy tiểu Bạch nhẹ nhàng ngậm tiểu hồ ly chạy về lều cỏ của chính mình, lại nhẹ nhàng đặt tiểu hồ ly lên nệm rơm mềm mại của nó, sau đó lại hướng về phía mấy người phụ nữ trên bãi đất trống mà gầm lên mấy tiếng. Ý tứ là "các ngươi không được đụng vào tiểu hồ ly"... Chí ít là lần này Giản Thanh Vân hiểu ý tứ của tiểu Bạch. Bất quá vì phòng ngừa vạn nhất, cô vẫn chạy đến chỗ Ni nhờ vả cô ấy để ý tiểu hồ ly một chút, ngàn vạn lần đừng để tiểu hồ ly bị người ta xem là con mồi mà giết chết.
Ni gật đầu đồng ý.
Lúc này Giản Thanh Vân mới cưỡi tiểu Bạch đi tìm cỏ cầm máu.
Chạy chừng hai giờ, đến nơi mà ánh sáng không chiếu tối, cả cảnh rừng tối đen một mảnh, Giản Thanh Vân mới nhìn thấy loại cỏ cầm máu này, nhiều lắm, khắp nơi đều có, nhưng ai lại nghĩ nó là cỏ cầm máu - một loại dược liệu chứ.
Cô ngồi xuống nhổ, một phần trực tiếp trồng trong không gian, còn một phần bị cô mang về bộ lạc.
Nếu chỉ nơi rừng rậm tăm tối mới có cỏ cầm máu, nói vậy chỉ có nơi tối tăm thì cỏ cầm máu mới có thể sinh trưởng. Vị trí của bộ lạc là nằm hướng mặt trời mọc, không thích hợp gieo trồng loại cỏ này. Cô chỉ định đem loại cỏ cầm máu này về nói cho người ở trong bộ lạc để họ biết công dụng của nó, về sau nếu có người bị thương cũng có thể đi kiếm loại cây này.
Thời điểm trở lại bộ lạc thì sắc trời đã sẩm tối, Mạt Tư cũng đã trở lại đang ngồi trước cửa lều cỏ nhìn tiểu hồ ly chăm chú, bên cạnh là nồi canh thịt đang tỏa hương nghi ngút, còn trên đống lửa thì đang nướng thịt nhím trọc vang lên tiếng tí tách của mỡ béo.
Mạt Tư xoay người nhìn thấy Giản Thanh Vân thì cười tươi, chỉ chỉ con hồ ly trong lều cỏ mà hỏi: "Thanh Vân, đây là con mồi gì?" Hắn sống trong rừng nhiều năm như vậy mà chưa từng nhìn thấy con mồi nào như vậy.
Mạt Tư còn chưa trả lời thì tiểu Bạch đứng bên cạnh đã mất kiên nhẫn mà gào rống về hướng Mạt Tư, sau đó nó đi vào trong lều cỏ, đặt mông ngồi chen lấn Mạt Tư.
Giản Thanh Vân nhìn cái đuôi to đùng lông lá xù xì của tiểu Bạch vòng quanh người tiểu hồ ly, nhìn không được mà giật giật khóe miệng. Tiểu Bạch này coi tiểu hồ ly là cái gì hả trời? Sủng vật? Hay là bạn đời? Nhưng mà... Nhưng mà... Bộ dạng tiểu hồ ly này hẳn là vẫn chưa dứt sữa mà! (#mèo: tình yêu không phân biệt độ tuổi =)))))
Mạt Tư cũng rất ngạc nhiên, quay đầu nhìn Giản Thanh Vân đang trợn mắt há mồm: "Chúng nó... làm sao vậy?| Hắn chỉ chỉ tiểu Bạch và tiểu hồ ly.
Giản Thanh Vân cũng mù tịt, lắc lắc đầu. Căn bản là cô không hiểu được mối quan hệ của hai đứa nó. Lại lắc đầu, thôi mặc kệ chúng nó, "Mạt Tư, chúng ta ăn cái gì đi, em đói bụng rồi."
Mạt Tư gật gật đầu đi đến bên cạnh đống lửa lấy xuống hai con nhím trọc thơm ngào ngạt, sau đó múc thêm hai bát canh thịt cầm về nhà gỗ.
Tối hôm nay Vưu Bỉ chưa tới quấy rầy bọn họ, nhưng lát sau Giản Thanh Vân liền biết vì sao Vưu Bỉ không tới ăn chực rồi.
Lúc cô đang đi ra hồ nước rửa chén thì nhìn thấy Bối Nhĩ và Vưu Bỉ đang ngồi chung một chỗ. Bối Nhĩ ghé miệng vào tai Vưu Bỉ nói cái gì đó, gương mặt hiện lên vẻ thẹn thùng, còn mặt Vưu Bỉ thì lạnh tanh, chỉ nhìn ngọn lửa, không biết hắn đang nghĩ gì.
Sau đó cô lại thấy BỐi Nhĩ cầm thịt đã nướng chín đưa cho Vưu Bỉ, Vưu Bỉ cực kì tự nhiên cầm lấy, há miệng bắt đầu ăn. Hai mắt Bối Nhĩ bao hàm tình yêu thầm kín, yên lặng nhìn Vưu Bỉ ăn.
Thậm chí Giản Thanh Vân còn nhìn thấy chồng Bối Nhĩ - Môn Đạt đang thần sắc phức tạp nhìn cô ta và Vưu Bỉ.
Rốt cục cô cũng nhìn không được nữa liền kéo Mạt Tư đi.
Từ hồ nước trở về, Giản Thanh Vân nhìn thấy tiểu Bạch đang ngồi chồm hổm trước cửa nhà, trong miệng còn ngậm một con nhím trọc. Thấy cô trở về, tiểu Bạch mừng rỡ để con nhím trọc bên cạnh nồi đá, ý là muốn cô giúp nó nấu cho tiểu hồ ly một bát canh thịt bằm.
Nhìn cặp mắt buồn ngủ mông lung của tiểu hồ ly bên trong lều cỏ, Giản Thanh Vân đành phải nhận mệnh nhặt con nhím trọc lên bắt đầu nấu canh thịt cho tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly huống canh thịt còn Giản Thanh Vân đắp thuốc cho nó. Tiểu Bạch ngồi bên cạnh nhìn không chớp mắt, Mạt Tư cũng ngồi bên cạnh nhìn không chớp mắt.
Vừa đắp thuốc cho tiểu hồ ly, Giản Thanh Vân vừa nói với Mạt Tư: "Mạt Tư, cái này là cỏ cầm máu, về sau nếu bị thương thì đắp nó lên miệng vết thương là có thể cầm máu rồi." Cô để thảo dược lên tảng đá nghiền nát, một dòng nước màu xanh lục liền chảy xuống.
Mạt Tư gật gật đầu, trong mắt là vô vàn ngạc nhiên.
Đến ngày hôm sua, Mạt Tư liền đem cỏ cầm máu cho mọi người xem, còn nói cho họ biết: cỏ này có khả năng cầm máu, về sau nếu bị thương có thể dùng ái này cầm máu. Mọi người trong bộ lạc cũng thấy cực kỳ ngạc nhiên, bọn họ căn bản không biết khi bị thương hay bị bệnh có thể dùng đến thảo dược. Bây giờ nghe Mạt Tư nói, tất cả đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
" Mạt Tư, ngươi thật lợi hại, cái gì cũng biết hết." Trong đám người bắt đầu có người ồn ào.
Mạt Tư cười cười, quay đầu nhìn về phía nhà mình, vợ hắn vẫn còn ngủ bôn trong kia.
Nhưng không có chú ý tới có một người ánh mắt cũng nhìn ngôi nhà gỗ đó.
Mọi người nói đùa một lát, ăn sáng xong liền đeo cung tên đi săn.
Mạt Tư múc một bát canh, cầm một khối thịt nướng, thật cẩn thận tiến vào nhà gỗ rồi để đồ ăn lên bàn nhỏ, lại tươi cười đầy mặt ngắm nhìn Giản Thanh Vân đang ngủ say, cúi đầu hôn nhẹ lên gò má cô một cái, trong lòng dâng lên từng trận ấm áp.
Sau khi thức dậy, Giản Thanh Vân ăn đồ ăn Mạt Tư để lại, sau đó cầm theo dao đá đi ra ngoài. Cô tính chặt cành cây về làm hàng rào xung quanh lều cỏ, cô sợ trong lúc mình và tiểu Bạch không có ở nhà thì tiểu hồ ly sẽ chạy trốn, mà nó còn nhỏ như vậy, lỡ như bị con gì cắn thì làm sao bây giờ. Nghĩ tới đây, cô tính toán đợi bộ lạc xây đủ nhà rồi sẽ bắt đầu làm chiến hào.
Đang lúc Giản Thanh Vân đang cầm dao hì hục chặt thì nghe cách đó không xa truyền đến tiến sột soạt và tiếng nói chuyện. Dừng động tác trên tay, cô liền bước đến nơi phát ra tiếng nói.
Giọng nói quen thuộc truyền vào torng tai cô: "Vưu Bỉ, anh đứng lại." Là giọng của Bối Nhĩ.
Không biết vì sao, Giản Thanh Vân nghe thấy là giọng của cô ta liền trốn sau một gốc cây lớn.
Cô nhìn thấy thấp thoáng Vưu Bỉ và Bối Nhĩ đi về phía bên cạnh cô, Vưu Bỉ đi trước, Bối Nhĩ đi sau. Trên tay Vưu Bỉ cầm một con dao đá đứng cạnh một thân cya6 không to lắm bắt đầu chặt. Giản Thanh Vân nghĩ chắc hôm nay hắn nằm trong nhóm người ở lại xây nhà gỗ.
Bối Nhĩ thấy Vưu Bỉ chỉ lo chặt cây mà không thèm nhìn cô ta, không khỏi cau mày: "Vưu Bỉ, vì sao anh không chịu nhìn tôi? Tôi có chỗ nào không tốt, vì sao anh không cần tôi? Tôi muốn trở thành vợ anh."
Giản Thanh Vân nấp sau đại thụ cố gắng thu nhỏ bản thân, sợ bọn họ nhìn thấy mình.
Vưu Bỉ tiếp tục chặt cái cây trước mặt, không thèm nhìn Bối Nhĩ.
Từ góc độ của Giản Thanh Vân nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy gương mặt không biểu tình của Vưu Bỉ, lạnh lùng đến dọa người. Cô cũng biết bình thường mặt hắn đều như vậy, nhưng cô không rõ vì sao mỗi lần nhìn thấy cô, Vưu Bỉ đều cười tít cả mắt. Hại cô mỗi lần nhìn thấy đều không được tự nhiên, cảm giác như mình bị một con rắn theo dõi vậy.
Bối Nhĩ không được như ý nguyện liền đi tới trước mặt Vưu Bỉ, nhìn chằm chằm hắn hỏi: "Anh không có vợ, vì sao cự tuyệt tôi?"
Rốt cục Vưu Bỉ cũng ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, không biết hắn nghĩ tới cái gì mà gương mặt hiện lên chút hốt hoảng, lúc lâu sau mới nói: "Tôi thích phụ nữ tài giỏi, cô rõ ràng không phải."
Bối Nhĩ càng tức hơn: "Sức lực của tôi cũng không kém mấy người phụ nữ khác, tôi không biết trong bộ lạc còn có ai tài giỏi hơn tôi."
Giản Thanh Vân trầm mặc, thừa thận sức lực của Bối Nhĩ rất lớn. Nhưng mà hình như Vưu Bỉ không có ý tứ này.
Quả nhiên Vưu Bỉ trầm mặc, sau đó không kiên nhẫn nói: "Ở trong mắt tôi, cô trừ bỏ có thể sinh con thì cái gì cũng không biết."
"Tác dụng của phụ nữ không phải để sinh con sao? Chẳng lẽ anh anh muốn tìm cái loại phụ nữ không thể sinh con như Giản Thanh Vân?" Bối Nhĩ hỏi lại.
Giản Thanh Vân nắm chặt dao đá trong tay, không rõ vì sao mình lại "dính chưởng"...
Vưu Bỉ bắt đầu cười lạnh, nụ cười có chút dọa người khiến Bối Nhĩ không khỏi lui về sau vài bước. "Anh... Anh làm sao vậy?"
"Tránh ra! Tôi muốn tiếp tục làm việc, cô không có việc gì thì trở về bộ lạc đi." Vưu Bỉ tiếp tục chặt cây trước mặt, không nhìn Bối Nhĩ nữa.
Bối Nhĩ tức giận trừng mắt nhìn Vưu Bỉ, bỗng nhiên tháo da thú dưới thân ra, đứng lõa lồ trước mặt Vưu Bỉ.
Giản Thanh Vân đứng sau đại thụ thiếu chút nữa sặc nước miếng, há hốc mồm nhìn Bối Nhĩ đưa lưng về phía mình. Da cô ta đen thùi lùi, mông rất to, rất tròn. Trên lưng không có bất cứ vết sẹo gì nhưng cũng không mịn màng.
Cô ta... Cô ta đang làm cái gì vậy. Giản Thanh Vân không biết mình tới cùng là nên rời đi hay vẫn tiếp tục nhìn.
" Vưu Bỉ, tôi cầu ái với anh." Bối Nhĩ nói xong, bỗng nhiên vươn tay cầm lấy bàn tay thô ráp của Vưu Bỉ đặt lên hai bầu ngực to chà bá của mình.
Danh sách chương