Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt mùa hạ đã qua một tháng. Mấy con mồi được nuôi nhốt có con thì sống, có con thì chết.
Giản Thanh Vân vẫn cùng tiểu Bạch đi vào rừng mỗi ngày. Tiểu Bạch săn thú còn cô tìm kiếm khắp nơi những thứ có thể ăn. Bây giờ cô đã bắt đầu tích trữ lương thực cho mùa đông rồi.
Hôm nay Giản Thanh Vân cũng giống như mọi ngày, sau khi tạm biệt Mạt Tư liền dẫn theo tiểu Bạch đi vào rừng.
Mạt Tư nhìn chắm chú bóng lưng của cô, mãi cho đến khi bóng lưng của cô biến mất không thấy hắn mới xoay người đuổi theo đội ngũ của mình.
Giản Thanh Vân và tiểu Bạch chạy thật nhanh trong rừng. Bây giờ cô đã rất quen với cuộc sống trong rừng núi. Mỗi ngày cô đều đến một nơi khác nhau, thậm chí có đôi khi còn vào sâu trong rừng rậm. Cô không sợ lạc đường, bởi vì đã có tiểu Bạch rồi.
Tiểu Bạch nhớ rất rõ con đường mình từng đi qua, thường thường đều là tiểu Bạch dẫn cô trở về.
Lần này cô cũng như thường ngày chạy sâu vào trong rừng. Giản Thanh Vân không sợ mấy con dã thú hung mãnh gì xuất hiện, bởi vì dã thú hung mãnh đứng trước mặt tiểu Bạch đều không chịu nổi một đòn. Mấy ngày trước cô đã tận mắt nhìn thấy tiểu Bạch cắn xé một con dã thú có thân thể khổng lồ.
Con thú kia cuối cùng bị tiểu Bạch ăn hết sạch bách. Sức ăn của tiểu Bạch đã lớn đến nỗi Giản Thanh Vân không thể tưởng tượng được. Cô cũng bắt đầu lo lắng, với sức ăn bây giờ của tiểu Bạch, thì đến mùa đông cô phải trữ bao nhiêu lương thực mới đủ cho nó ăn đây? Giản Thanh Vân vừa chạy nhanh trong rừng, vừa suy nghĩ nên để tiểu Bạch săn nhiều con mồi hơn để cô chế biến thành thịt khô rồi trữ trong không gian.
Đang nghĩ ngợi, Giản Thanh Vân đột nhiên thấy một mảnh màu đỏ xẹt qua trước mặt, cô vội vàng ngừng lại, quay đầu nhìn từng quả trái cây màu đỏ.
Đây là..... cà chua? Giản Thanh Vân mừng rỡ ngạc nhiên nhìn từng quả đỏ tươi cách đó không xa. Mỗi quả đỏ mọng to chừng một nắm tay của cô.
Giản Thanh Vân nhanh tay ngắt lấy một quả, hơi do dự cắn một miếng, một cỗ vị chua chua ngọt ngọt quen thuộc lan tỏa khắp khoang miệng.
Thật sự là cà chua. Giản Thanh Vân vui mừng, vì vừa nãy cô còn do dự, sợ đây chỉ là một loại quả có bề ngoài giống cả chua mà thôi.
Thu hết cả chua ở xung quanh vào không gian, tiện thể thu mấy cây cà chua con vào, lúc này cô mới thỏa mãn mà tiếp tục chạy sâu vào rừng.
Lần này thu hoạch được không ít, tại sâu thẳm trong rừng cô còn hái được rất nhiều nấm, chỉ có điều không biết là nấm độc hay không độc, đành cầm hết về để nhờ và Mạt Tư thôi.
Khi trở về thì sắc trời đã sẩm tối, mặt trời đều đã xuống núi rồi.
SẮc trời quá tối, Giản Thanh Vân đành phải cưỡi trên lưng tiểu Bạch trở về. Bây giờ tiểu Bạch đã cao hơn môt mét, nếu đứng thẳng hai chân lên thì phải cao hơn hai mét, cõng Giản Thanh Vân trên lưng căn bản là chuyện nhỏ.
Đến khi Giản Thanh Vân trở về thì mọi người đều đã ăn tối, trên đất trống chỉ còn lưu lại một đống lửa mà thôi, đây chính là nơi giữ mồi lửa.
Lúc này thời tiết quá nóng, mọi người ăn tối đều không ngồi vây quanh đống lửa như trước nữa, mà mỗi người đều ngồi hoặc nằm trên mặt đất.
Khi cô trở lại bãi đất trống, tất cả mọi người sẽ chào hỏi cô, cô cũng sẽ cười tít mắt mà trả lời. Nhìn mọi người một vòng cô mới phát hiện không thấy Mạt Tư đâu, liền kéo tiểu Đồng sang hỏi một phen.
Tiểu Đồng nói Mạt Tư thấy tối rồi mà cô chưa về nên đã vào rừng tìm cô rồi.
Giản Thanh Vân gật gật đầu, sau đó nói tiểu Đồng cùng tới ăn cơm. Bây giờ mấy đứa bé đều tới chỗ cô ăn cơm, đại khái là vì mùa hè đồ ăn dồi dào, vì thế mọi người cũng không làm khó mấy đứa bé trai.
Tiểu Đồng vui mừng gật gật đầu rồi đi tìm mấy đứa bé khác.
Giản Thanh Vân trở về nhà gỗ lấy nấm ra, nhờ Ngải phân biệt giùm xem nấm nào có thể ăn được.
TRời đã hoàn toàn tối mịt, nồi gà hầm nấm dậy mùi bốn phía, tiểu Bảo, tiểu Đồng và mấy đứa nhóc đã sớm vây quanh lại. Một cái nồi khác nấu canh cà chua, cũng tỏa ra mùi chua chua thơm thơm.
Hiển nhiên mấy đứa bé có vẻ hứng thú với nồi gà hầm nấm hơn.
Giản Thanh Vân dập tắt lửa bên dưới nồi đá, múc cho mấy đứa bé mỗi đứa một chén. Bỗng nhiên tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn về phía xa, xuyên qua ánh lửa lờ mờ, cơ cũng nhìn thấy bóng dáng Mạt Tư phía xa rồi.
Cô không thấy rõ vẻ mặt hắn, lại có thể tưởng tượng ra thần sắc lo lắng trên khuôn mặt ấy.
Cô vẫy vẫy tay với hắn, gọi một tiếng: "Mạt Tư". Cô nhìn thấy hắn ngừng lại, sau đó mới từ từ thả lỏng chạy nhanh về phía cô.
Mạt Tư chạy tới gần cô, ngồi xổm xuống.
Giản Thanh Vân cười cười với Mạt Tư, bỗng nhiên vươn tay kéo kéo râu hắn, múc một chén gà hầm nấm đưa cho hắn.
Mạt Tư sững sờ nhận lấy, có chút không phản ứng kịp. Hình như hắn có chút ngoài ý muốn, cô lại có thể đối xử ôn nhu với hắn như vậy.
Mạt Tư vừa ăn gà hầm nấm trong chén của mình, vừa cười ngây ngô.
Hắn ăn hết hai chén canh hầm nấm, một chén canh cà chua và một khối thịt nướng mẹ của tiểu Bảo đưa.
Ăn xong bữa tối, Mạt Tư liền giành lấy nồi đá mang ra bờ suối rửa sạch.
Giản Thanh Vân nằm trên tảng đá, nghiêng đầu nhìn Mạt Tư đang vội vội vàng vàng rửa và cất kỹ nồi đá, cô lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Không biết tự lúc nào, bên người cô đã có thêm một bóng dáng quen thuộc.
Cảm giác được có một ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, cô mất tự nhiên xoay người.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt nóng bỏng biến mất, thay vào đó là tiếng hít thở trầm ổn. Lúc này cô mới quay người nhìn Mạt Tư đang ngủ say bên cạnh.
Qua ánh sáng mông lung của mặt trăng, dường như gương mặt của Mạt Tư trông nhu hòa đi không ít. Giản Thanh Vân ngơ ngẩn nhìn râu quai nón xoăn tít trên gương mặt hắn, cô vươn tay giật giật. Đại khái là vì quá quen thuộc với hương vị của cô cho nên Mạt Tư cũng không tỉnh lại, hắn chỉ nhẹ giọng nỉ non câu gì đó, nghe qua hình như là tên cô.
Giản Thanh Vân bỗng nhiên bật cười, lấy ra dao xếp trong túi, sau đó nhẹ nhàng cạo trên mặt Mạt Tư.
Mạt Tư ngủ rất trầm, trong lúc ngủ hình như cảm giác được bàn tay của Giản Thanh Vân ôn nhu vuốt ve mặt hắn, hắn không khỏi nhếch khóe miệng mỉm cười.
Dao găm được Giản Thanh Vân mài rất sắc bén, cô cạo rất cẩn thận, không hề khiến Mạt Tư bị thương.
Toàn bộ râu ria xoăn tít đều được cao sạch sẽ, một Mạt Tư xa lạ xuất hiện trước mặt cô.
Mạt Tư cạo râu rồi nhìn có chút xa lạ, gương mặt hắn thô cuồng, môi hơi mỏng, không biết mơ thấy chuyện vui vẻ gì mà khóe miệng nhếch lên.
Giản Thanh Vân nhìn chằm chằm gương mặt xa lạ của Mạt Tư, không biết khi nào thì ngủ thiếp đi.
Bởi vì trên mảnh đất trống vẫn đang đốt dây mây thối nên không ai bị muỗi đốt, Giản Thanh Vân cứ thế ngủ ngon đến bình minh.
Đến lúc thức dậy thì Mạt Tư bên cạnh đã đi đâu mất.
Giản Thanh Vân từ trên tảng đá lớn đứng lên, nhìn xung quanh một vòng, dắt theo tiểu Bạch tới bờ suối, lại nhìn thấy Mạt Tư ngồi xổm bên bờ suối nhìn chằm chằm bóng mình dưới nước.
Nghe thấy tiếng động phía sau lưng, Mạt Tư hơi ngẩn người, nhìn thấy là Giản Thanh Vân, hắn liền không được tự nhiên mà sờ sờ mặt mình.
Giản Thanh Vân nhìn cái cằm trơn nhẵn của hắn không nhịn được cười ha ha.
Mạt Tư thấy vậy liền biết đây là kiệt tác của Giản Thanh Vân, chỉ đành cười cười với cô rồi hớn ha hớn hở chạy về cửa sơn động.
Từ khi Mạt Tư bị Giản Thanh Vân cạo râu, hắn vẫn có chút không quen, lâu lâu lại sờ sờ cằm mình.
Lại mấy ngày nữa trôi qua, Giản Thanh Vân đều ngủ trên tảng đá lớn bên ngoài sơn động, Mạt Tư nằm gần cô. Không biết có phải vì ngủ trên bãi đất trống hay không mà Giản Thanh Vân bị cảm rồi.
Buổi sáng khi cô thức giấc bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mờ mịt, yết hầu đau rát.
Tiểu Bạch chạy tới liếm liếm mặt cô, sau đó lại tha một miếng thịt tươi ném tới bên cạnh cô, ý tứ là cô ăn đi.
Giản Thanh Vân chịu đựng cảm giác choáng váng, nhìn tiểu Bạch lắc lắc đầu: "Tiểu Bạch, hôm nay tự mày đi săn mồi đi, tao không đi với mày được rồi." Đầu choáng quá, cô chỉ muốn ngủ tiếp thôi. ❀DĐ❀L❀Q❀Đ
Tiểu Bạch rất nghe lời, dùng móng vuốt đẩy đẩy khối thịt tươi đến bên cạnh cô, nhắc cô đừng quên ăn, lúc này mới chạy nhanh vào trong rừng rậm.
Cái chuyện cảm mạo này, Giản Thanh Vân cũng không lo lắng gì nhiều. Tuy trong ba lô còn một hộp thuốc cảm mạo nhưng mà cách đây đã hơn một năm, cô cũng không dám uống bậy. Trước kia khi cô bị cảm, không cần uống thuốc mà chỉ cần uống nhiều nước lọc, qua hai ba ngày thì khỏe rồi.
Sáng sớm Mạt Tư liền phát hiện Giản Thanh Vân không thoải mái liền sốt ruột xoay quanh.
Giản Thanh Vân nói với hắn rằng cô không sao đâu, đừng lo lắng, để hắn đi săn thú cho tốt.
Mạt Tư nghĩ một lát rồi nấu một nồi nước sôi, sau đó nhờ Ni chăm sóc Giản Thanh Vân, lúc này mới vội vội vàng vàng đuổi theo đoàn người săn thú.
Giản Thanh Vân ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác có người nhẹ nhàng gọi tên mình, không khỏi lầm bầm một câu. Sau đó cô cảm giác có người nâng mình dậy, đút cho mình chút nước ấm.
Cô mơ màng mở mắt, nhìn thấy người đó là Ni.
"Cảm ơn..." Giản Thanh Vân lầm bầm một câu, cười cười với Ni. Bên tai hình như truyền đến giọng nói lo lắng của tiểu Bảo, hỏi cô thế nào rồi.
Nghe thấy Ni nói gì đó với tiểu Bảo, hình như nói Giản Thanh Vân không thoải mái, lúc này tiểu Bảo mới nhích tới xoa xoa hai má cô, sau đó đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
Giản Thanh Vân có cảm giác cái gì đó nhỏ giọt trên trán mình, hình như là nước mắt của tiểu Bảo. Cô không khỏi buồn cười, có lẽ tiểu Bảo nghĩ mình sắp chết rồi.
Tiểu Bảo thật sự sợ hãi cô sẽ chết, tại trong nhận thức của tiểu Bảo, nếu có người sinh bệnh thì hơn một nửa là có khả năng sẽ chết. Thế giới này quá lạc hậu, chỉ một căn bệnh nhỏ cũng có thể lấy mạng bọn họ.
Giản Thanh Vân lại mơ màng chìm vào giấc ngủ, không biết qua bao lâu lại bị tiếng động ồn ào đánh thức
Giản Thanh Vân vẫn cùng tiểu Bạch đi vào rừng mỗi ngày. Tiểu Bạch săn thú còn cô tìm kiếm khắp nơi những thứ có thể ăn. Bây giờ cô đã bắt đầu tích trữ lương thực cho mùa đông rồi.
Hôm nay Giản Thanh Vân cũng giống như mọi ngày, sau khi tạm biệt Mạt Tư liền dẫn theo tiểu Bạch đi vào rừng.
Mạt Tư nhìn chắm chú bóng lưng của cô, mãi cho đến khi bóng lưng của cô biến mất không thấy hắn mới xoay người đuổi theo đội ngũ của mình.
Giản Thanh Vân và tiểu Bạch chạy thật nhanh trong rừng. Bây giờ cô đã rất quen với cuộc sống trong rừng núi. Mỗi ngày cô đều đến một nơi khác nhau, thậm chí có đôi khi còn vào sâu trong rừng rậm. Cô không sợ lạc đường, bởi vì đã có tiểu Bạch rồi.
Tiểu Bạch nhớ rất rõ con đường mình từng đi qua, thường thường đều là tiểu Bạch dẫn cô trở về.
Lần này cô cũng như thường ngày chạy sâu vào trong rừng. Giản Thanh Vân không sợ mấy con dã thú hung mãnh gì xuất hiện, bởi vì dã thú hung mãnh đứng trước mặt tiểu Bạch đều không chịu nổi một đòn. Mấy ngày trước cô đã tận mắt nhìn thấy tiểu Bạch cắn xé một con dã thú có thân thể khổng lồ.
Con thú kia cuối cùng bị tiểu Bạch ăn hết sạch bách. Sức ăn của tiểu Bạch đã lớn đến nỗi Giản Thanh Vân không thể tưởng tượng được. Cô cũng bắt đầu lo lắng, với sức ăn bây giờ của tiểu Bạch, thì đến mùa đông cô phải trữ bao nhiêu lương thực mới đủ cho nó ăn đây? Giản Thanh Vân vừa chạy nhanh trong rừng, vừa suy nghĩ nên để tiểu Bạch săn nhiều con mồi hơn để cô chế biến thành thịt khô rồi trữ trong không gian.
Đang nghĩ ngợi, Giản Thanh Vân đột nhiên thấy một mảnh màu đỏ xẹt qua trước mặt, cô vội vàng ngừng lại, quay đầu nhìn từng quả trái cây màu đỏ.
Đây là..... cà chua? Giản Thanh Vân mừng rỡ ngạc nhiên nhìn từng quả đỏ tươi cách đó không xa. Mỗi quả đỏ mọng to chừng một nắm tay của cô.
Giản Thanh Vân nhanh tay ngắt lấy một quả, hơi do dự cắn một miếng, một cỗ vị chua chua ngọt ngọt quen thuộc lan tỏa khắp khoang miệng.
Thật sự là cà chua. Giản Thanh Vân vui mừng, vì vừa nãy cô còn do dự, sợ đây chỉ là một loại quả có bề ngoài giống cả chua mà thôi.
Thu hết cả chua ở xung quanh vào không gian, tiện thể thu mấy cây cà chua con vào, lúc này cô mới thỏa mãn mà tiếp tục chạy sâu vào rừng.
Lần này thu hoạch được không ít, tại sâu thẳm trong rừng cô còn hái được rất nhiều nấm, chỉ có điều không biết là nấm độc hay không độc, đành cầm hết về để nhờ và Mạt Tư thôi.
Khi trở về thì sắc trời đã sẩm tối, mặt trời đều đã xuống núi rồi.
SẮc trời quá tối, Giản Thanh Vân đành phải cưỡi trên lưng tiểu Bạch trở về. Bây giờ tiểu Bạch đã cao hơn môt mét, nếu đứng thẳng hai chân lên thì phải cao hơn hai mét, cõng Giản Thanh Vân trên lưng căn bản là chuyện nhỏ.
Đến khi Giản Thanh Vân trở về thì mọi người đều đã ăn tối, trên đất trống chỉ còn lưu lại một đống lửa mà thôi, đây chính là nơi giữ mồi lửa.
Lúc này thời tiết quá nóng, mọi người ăn tối đều không ngồi vây quanh đống lửa như trước nữa, mà mỗi người đều ngồi hoặc nằm trên mặt đất.
Khi cô trở lại bãi đất trống, tất cả mọi người sẽ chào hỏi cô, cô cũng sẽ cười tít mắt mà trả lời. Nhìn mọi người một vòng cô mới phát hiện không thấy Mạt Tư đâu, liền kéo tiểu Đồng sang hỏi một phen.
Tiểu Đồng nói Mạt Tư thấy tối rồi mà cô chưa về nên đã vào rừng tìm cô rồi.
Giản Thanh Vân gật gật đầu, sau đó nói tiểu Đồng cùng tới ăn cơm. Bây giờ mấy đứa bé đều tới chỗ cô ăn cơm, đại khái là vì mùa hè đồ ăn dồi dào, vì thế mọi người cũng không làm khó mấy đứa bé trai.
Tiểu Đồng vui mừng gật gật đầu rồi đi tìm mấy đứa bé khác.
Giản Thanh Vân trở về nhà gỗ lấy nấm ra, nhờ Ngải phân biệt giùm xem nấm nào có thể ăn được.
TRời đã hoàn toàn tối mịt, nồi gà hầm nấm dậy mùi bốn phía, tiểu Bảo, tiểu Đồng và mấy đứa nhóc đã sớm vây quanh lại. Một cái nồi khác nấu canh cà chua, cũng tỏa ra mùi chua chua thơm thơm.
Hiển nhiên mấy đứa bé có vẻ hứng thú với nồi gà hầm nấm hơn.
Giản Thanh Vân dập tắt lửa bên dưới nồi đá, múc cho mấy đứa bé mỗi đứa một chén. Bỗng nhiên tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn về phía xa, xuyên qua ánh lửa lờ mờ, cơ cũng nhìn thấy bóng dáng Mạt Tư phía xa rồi.
Cô không thấy rõ vẻ mặt hắn, lại có thể tưởng tượng ra thần sắc lo lắng trên khuôn mặt ấy.
Cô vẫy vẫy tay với hắn, gọi một tiếng: "Mạt Tư". Cô nhìn thấy hắn ngừng lại, sau đó mới từ từ thả lỏng chạy nhanh về phía cô.
Mạt Tư chạy tới gần cô, ngồi xổm xuống.
Giản Thanh Vân cười cười với Mạt Tư, bỗng nhiên vươn tay kéo kéo râu hắn, múc một chén gà hầm nấm đưa cho hắn.
Mạt Tư sững sờ nhận lấy, có chút không phản ứng kịp. Hình như hắn có chút ngoài ý muốn, cô lại có thể đối xử ôn nhu với hắn như vậy.
Mạt Tư vừa ăn gà hầm nấm trong chén của mình, vừa cười ngây ngô.
Hắn ăn hết hai chén canh hầm nấm, một chén canh cà chua và một khối thịt nướng mẹ của tiểu Bảo đưa.
Ăn xong bữa tối, Mạt Tư liền giành lấy nồi đá mang ra bờ suối rửa sạch.
Giản Thanh Vân nằm trên tảng đá, nghiêng đầu nhìn Mạt Tư đang vội vội vàng vàng rửa và cất kỹ nồi đá, cô lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Không biết tự lúc nào, bên người cô đã có thêm một bóng dáng quen thuộc.
Cảm giác được có một ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, cô mất tự nhiên xoay người.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt nóng bỏng biến mất, thay vào đó là tiếng hít thở trầm ổn. Lúc này cô mới quay người nhìn Mạt Tư đang ngủ say bên cạnh.
Qua ánh sáng mông lung của mặt trăng, dường như gương mặt của Mạt Tư trông nhu hòa đi không ít. Giản Thanh Vân ngơ ngẩn nhìn râu quai nón xoăn tít trên gương mặt hắn, cô vươn tay giật giật. Đại khái là vì quá quen thuộc với hương vị của cô cho nên Mạt Tư cũng không tỉnh lại, hắn chỉ nhẹ giọng nỉ non câu gì đó, nghe qua hình như là tên cô.
Giản Thanh Vân bỗng nhiên bật cười, lấy ra dao xếp trong túi, sau đó nhẹ nhàng cạo trên mặt Mạt Tư.
Mạt Tư ngủ rất trầm, trong lúc ngủ hình như cảm giác được bàn tay của Giản Thanh Vân ôn nhu vuốt ve mặt hắn, hắn không khỏi nhếch khóe miệng mỉm cười.
Dao găm được Giản Thanh Vân mài rất sắc bén, cô cạo rất cẩn thận, không hề khiến Mạt Tư bị thương.
Toàn bộ râu ria xoăn tít đều được cao sạch sẽ, một Mạt Tư xa lạ xuất hiện trước mặt cô.
Mạt Tư cạo râu rồi nhìn có chút xa lạ, gương mặt hắn thô cuồng, môi hơi mỏng, không biết mơ thấy chuyện vui vẻ gì mà khóe miệng nhếch lên.
Giản Thanh Vân nhìn chằm chằm gương mặt xa lạ của Mạt Tư, không biết khi nào thì ngủ thiếp đi.
Bởi vì trên mảnh đất trống vẫn đang đốt dây mây thối nên không ai bị muỗi đốt, Giản Thanh Vân cứ thế ngủ ngon đến bình minh.
Đến lúc thức dậy thì Mạt Tư bên cạnh đã đi đâu mất.
Giản Thanh Vân từ trên tảng đá lớn đứng lên, nhìn xung quanh một vòng, dắt theo tiểu Bạch tới bờ suối, lại nhìn thấy Mạt Tư ngồi xổm bên bờ suối nhìn chằm chằm bóng mình dưới nước.
Nghe thấy tiếng động phía sau lưng, Mạt Tư hơi ngẩn người, nhìn thấy là Giản Thanh Vân, hắn liền không được tự nhiên mà sờ sờ mặt mình.
Giản Thanh Vân nhìn cái cằm trơn nhẵn của hắn không nhịn được cười ha ha.
Mạt Tư thấy vậy liền biết đây là kiệt tác của Giản Thanh Vân, chỉ đành cười cười với cô rồi hớn ha hớn hở chạy về cửa sơn động.
Từ khi Mạt Tư bị Giản Thanh Vân cạo râu, hắn vẫn có chút không quen, lâu lâu lại sờ sờ cằm mình.
Lại mấy ngày nữa trôi qua, Giản Thanh Vân đều ngủ trên tảng đá lớn bên ngoài sơn động, Mạt Tư nằm gần cô. Không biết có phải vì ngủ trên bãi đất trống hay không mà Giản Thanh Vân bị cảm rồi.
Buổi sáng khi cô thức giấc bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mờ mịt, yết hầu đau rát.
Tiểu Bạch chạy tới liếm liếm mặt cô, sau đó lại tha một miếng thịt tươi ném tới bên cạnh cô, ý tứ là cô ăn đi.
Giản Thanh Vân chịu đựng cảm giác choáng váng, nhìn tiểu Bạch lắc lắc đầu: "Tiểu Bạch, hôm nay tự mày đi săn mồi đi, tao không đi với mày được rồi." Đầu choáng quá, cô chỉ muốn ngủ tiếp thôi. ❀DĐ❀L❀Q❀Đ
Tiểu Bạch rất nghe lời, dùng móng vuốt đẩy đẩy khối thịt tươi đến bên cạnh cô, nhắc cô đừng quên ăn, lúc này mới chạy nhanh vào trong rừng rậm.
Cái chuyện cảm mạo này, Giản Thanh Vân cũng không lo lắng gì nhiều. Tuy trong ba lô còn một hộp thuốc cảm mạo nhưng mà cách đây đã hơn một năm, cô cũng không dám uống bậy. Trước kia khi cô bị cảm, không cần uống thuốc mà chỉ cần uống nhiều nước lọc, qua hai ba ngày thì khỏe rồi.
Sáng sớm Mạt Tư liền phát hiện Giản Thanh Vân không thoải mái liền sốt ruột xoay quanh.
Giản Thanh Vân nói với hắn rằng cô không sao đâu, đừng lo lắng, để hắn đi săn thú cho tốt.
Mạt Tư nghĩ một lát rồi nấu một nồi nước sôi, sau đó nhờ Ni chăm sóc Giản Thanh Vân, lúc này mới vội vội vàng vàng đuổi theo đoàn người săn thú.
Giản Thanh Vân ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác có người nhẹ nhàng gọi tên mình, không khỏi lầm bầm một câu. Sau đó cô cảm giác có người nâng mình dậy, đút cho mình chút nước ấm.
Cô mơ màng mở mắt, nhìn thấy người đó là Ni.
"Cảm ơn..." Giản Thanh Vân lầm bầm một câu, cười cười với Ni. Bên tai hình như truyền đến giọng nói lo lắng của tiểu Bảo, hỏi cô thế nào rồi.
Nghe thấy Ni nói gì đó với tiểu Bảo, hình như nói Giản Thanh Vân không thoải mái, lúc này tiểu Bảo mới nhích tới xoa xoa hai má cô, sau đó đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
Giản Thanh Vân có cảm giác cái gì đó nhỏ giọt trên trán mình, hình như là nước mắt của tiểu Bảo. Cô không khỏi buồn cười, có lẽ tiểu Bảo nghĩ mình sắp chết rồi.
Tiểu Bảo thật sự sợ hãi cô sẽ chết, tại trong nhận thức của tiểu Bảo, nếu có người sinh bệnh thì hơn một nửa là có khả năng sẽ chết. Thế giới này quá lạc hậu, chỉ một căn bệnh nhỏ cũng có thể lấy mạng bọn họ.
Giản Thanh Vân lại mơ màng chìm vào giấc ngủ, không biết qua bao lâu lại bị tiếng động ồn ào đánh thức
Danh sách chương