Giản Thanh Vân tựa vào cửa sổ thủy tinh nhìn cảnh sắc đang trôi vùn vụt bên ngoài.
Năm nay Giản Thanh Vân hai mươi tư tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học. Vận may của cô coi như không tệ, vừa mới tốt nghiệp liền tìm được một công việc vừa ý, phúc lợi cũng không tệ lắm. Công ty này có mở một chi nhánh tại thành phố B, ở trong công ty cô được coi như người cô đơn, trên không có người già, dưới không có con nhỏ, cho nên bị cử đến chi nhánh ở thành phố B làm việc. Hơn nữa quê hương của cô cũng ở thành phố B, vì thế cô cũng vui lòng mà đi.
Hiện tại, quả thật Giản Thanh Vân là người cô đơn. Cha cô đã mất khi cô còn nhỏ, mấy năm trước mẹ cũng bỏ cô mà đi. Thời điểm mẹ qua đời có để lại cho cô một miếng ngọc bội màu trắng hơi cũ và một căn nhà cũ kỹ ở thành phố B.
Sờ lên miếng ngọc bội đeo trên cổ, Giản Thanh Vân lại nắm thật chặt quai ba lô. Hành lý của cô cũng không nhiều lắm, ngoài chiếc ba lô sau lưng cũng chỉ có một cái vali.
Xe đò đang chạy đều đều bỗng nhiên dừng lại. Giản Thanh Vân không chú ý, cái trán liền bị va mạnh vào thành ghế phía trước khiến cô đau đến nhe răng nhếch miệng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Xung quanh đã có hành khách kêu lên.
"Không có việc gì, không có việc gì, tự nhiên phía trước có con chó hoang chạy ra, xin mọi người nhanh chóng ngồi lại vị trí." Tài xế không thèm để ý khoát khoát tay áo để các hành khách ngồi lại vào vị trí.
Giản Thanh Vân xoa xoa cái trán còn hơi đau, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đoạn này là đang trên núi, hai bên đều là đồi núi nối liền nhau, độ dốc hơi đứng. Cô biết đến đoạn đường núi này là sắp đến thành phố B rồi.
Không hiểu vì sao trong lòng Giản Thanh Vân có chút bất an. Sờ sờ ngọc bội trên cổ, mỗi lần cô khẩn trương đều không tự chủ được mà vươn tay mò mẫm ngọc bội trên cổ một phen, dường như làm vậy có thể khiến cô giảm bớt cảm giác khẩn trương.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Hành khách chung quanh lại bắt đầu la lên.
Rốt cuộc Giản Thanh Vân cũng phát hiện có chỗ không thích hợp, hình như tốc độ của xe càng ngày càng nhanh, cứ thế mà lao xuống dốc. Tại sao tài xế không phanh lại? "Sao lại thế này? Sao lại thế này?" Tài xế cũng bắt đầu la lên: "Chết tiệt, tại sao phanh bị hỏng rồi hả?"
Toàn bộ hành khách trên xe đã bắt đầu rối loạn. Đầu óc Giản Thanh Vân cũng ầm một tiếng nổ tung, phanh xe bị hỏng? Nếu cứ tiếp tục lao xuống như vậy chỉ có nước lật xe!
Không được, cô phải nghĩ biện pháp. Đang nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ, đột nhiên Giản Thanh Vân cảm giác thân xe chấn động mạnh, cả người cô bị va vào cửa xe, đầu cũng bị đập liên tục lên mặt kính.
Trước mắt Giản Thanh Vân bỗng tối sầm, cảm giác trên trán có máu tươi sền sệt chảy ra, chảy dọc theo gò má thấm ướt ngọc bội trên cổ. Cô cảm thấy trước mắt hiện lên một khe hở mơ hồ, lại không có thời gian suy nghĩ. Xung quanh đều là tiếng ồn ào, âm thanh kêu gào hoảng sợ, Giản Thanh Vân cũng chống đỡ không nổi, trước mắt tối sầm, liền hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Không biết đã qua bao lâu, Giản Thanh Vân mơ mơ màng màng tỉnh lại, mờ mịt nhìn cảnh vật quá mức xa lạ.
Xung quanh đều là từng cây cổ thụ cao chọc trời, bụi cây, cỏ dại, còn có các loại thực vật cổ quái không biết tên. Thật âm u, mà lại yên tĩnh.
Đây là đâu? Giản Thanh Vân không thể tin được vỗ vỗ hai má của mình, cảm nhận đau đớn truyền tới. Thật đau, vậy đây không phải là mơ rồi. Cô nhớ rõ ràng chính mình ngồi trên xe đò, xe bị lật, sau đó... sau đó liền bất tỉnh. Nếu cô còn sống, thì hoặc là vẫn ngồi trên xe đò, hoặc là đang ở bệnh viện, làm sao có thể ở trong một rừng rậm nguyên thủy như vậy được? Chẳng lẽ có người thừa dịp lúc cô ngất đi ném cô đến nơi này? Hình như không có khả năng này a, trong đầu Giản Thanh Vân đã hỗn loạn hết cả lên rồi.
Chung quanh thành phố B căn bản không có rừng rậm nguyên thủy như vậy, tới cùng thì đây là đâu? Vì sao chính cô bị tai nạn xe đò liền bay đến nơi này vậy?
Trên trán cô truyền đến từng trận đau đớn, nhắc nhở Giản Thanh Vân chỗ đó vẫn bị thương.
Nâng tay đụng vào vết thương trên trán, đau tới nỗi Giản Thanh Vân hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng cũng khiến đầu óc cô thanh tỉnh rất nhiều. Để cho cô biết hiện tại không phải lúc nghĩ đến mấy vấn đề này, mà nên cầu cứu.
Nghĩ đến cầu cứu, Giản Thanh Vân lại vội vội vàng vàng sờ ba lô sau lưng, phát hiện ba lô vẫn còn, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô phát hiện không những ba lô vẫn còn, mà cái vali của cô cũng nằm cách cô không xa.
Giản Thanh Vân lấy ba lô sau lưng xuống, vội vàng đổ toàn bộ đồ bên trong ra. Một bịch khô bò, hai bịch bánh quy, một chai nước khoáng, hai quả táo, một bịch toffee, một con dao xếp gọt trái cây, một cây son dưỡng môi, một cái bật lửa, một cái điện thoại di động, một cái ví tiền, trong ví có một chút tiền lẻ và giấy chứng nhận của cô, mặt khác còn có một hộp thuốc cảm mạo, một hộp thuốc tiêu viêm.
Cô vội vàng nhặt điện thoại di động lên, điện thoại không có tín hiệu, không thể gọi 112. Sau đó Giản Thanh Vân lại càng hoảng sợ khi phát hiện vô luận như thế nào cũng không gọi điện thoại cầu cứu được.
Giản Thanh Vân không tin cứ tiếp tục gọi, nửa giờ sau, cô rốt cuộc cũng ý thức được điện thoại di động ở đây chính là đồ vô dụng. Nhét điện thoại và tất cả thứ đồ trên mặt đất vào ba lô, sau đó kéo cái vali của cô qua, bên trong đó có mấy bộ quần áo của cô và một chút tư liệu của công ty.
Giản Thanh Vân xoa xoa cái trán có hơi choáng váng, đeo ba lô lên vai, lại xách vali lên. May là bên trong chỉ có mấy bộ quần áo và đồ dùng rửa mặt chải đầu, cũng không nặng.
Cô biết cầu cứu là vô vọng, chỉ có thể tự mình kiếm đường ra thôi. Ở trong rừng rậm nguyên thủy như vậy cô tuyệt đối không dám lớn tiếng kêu cứu, ai biết có thể kêu tới dã thú hung mãnh nào hay không a.
Trên mặt trên người đều có vết máu, Giản Thanh Vân lại không rảnh bận tâm đến những thứ này. Chỉ hi vọng có thể nhanh chóng đi ra khỏi chỗ này, hoặc có thể gặp phải người khác cũng được.
Xung quanh đều là những bụi cây lùm cỏ cao lớn, chưa đi được mấy bước, da thịt Giản Thanh Vân đã bị cào mấy vết xước. Rơi vào đường cùng cô chỉ còn cách lấy thêm một cái áo khoác và một cái quần trong vali mặc vào.
Giản Thanh Vân biết cứ mù quáng đi trong rừng rậm nguyên thủy là không có khả năng ra ngoài, điều cô có thể làm chỉ là tìm một phương hướng mà đi về phía trước. Mặc dù cô biết cứ đi về một hướng như vậy nói không chừng sẽ gặp phải dã thú hung mãnh, nhưng mà bắt cô ngồi một chỗ chờ chết thì cô không làm được. Cứ đi về phía trước may ra còn có con đường sống, nếu ngồi một chỗ chờ cứu viện, sớm muộn gì cũng chỉ có con đường chết.
Giản Thanh Vân đi thật cẩn thận, rất sợ kinh động dã thú trong rừng.
Ngẫu nhiên sẽ có những con chim nàng không biết tên bay ra hù dọa, trong lòng Giản Thanh Vân càng ngày càng khó hiểu, tới cùng là cô đang ở nơi nào? Tại sao đột nhiên đi tới một nơi như vậy?
Không biết đã đi bao lâu, mắt thấy sắc trời càng ngày càng mờ, trong lòng cô cũng càng ngày càng thấy bất an rồi.
Xuyên qua trùng trùng điệp điệp những tán cổ thụ chọc trời, trước mắt Giản Thanh Vân đột nhiên xuất hiện một hồ nước. bốn phía hồ nước vẫn là cổ thụ cao ngất như cũ, cổ thụ giống như tấm lá chắn vây hồ nước không tính là lớn trước mắt cô vào giữa.
Trên mặt hồ có mấy con chim bởi vì Giản Thanh Vân đột nhiên xuất hiện mà giật mình kinh hoảng bay đi.
Giản Thanh Vân cũng không đi nổi nữa, cầm hành lý trong tay tùy ý tựa vào cây cổ thụ bên cạnh, đặt mông ngồi xuống.
Cô liếc nhìn cảnh vật xung quanh và sắc trời càng ngày càng mờ, biết tối hôm nay đại khái là qua đêm ở chỗ này rồi.
Áp chế sự bất an và kinh hoảng, Giản Thanh Vân biết hiện tại mình phải tỉnh táo. Kinh nghiệm của cô so với đám bạn cùng tuổi nhiều hơn rất nhiều, gặp phải tình huống này, cô biết hoảng loạn không thể giải quyết được vấn đề, cô nhất định phải thật bình tĩnh.
Lấy điện thoại di động trong ba lô ra xem, hiện tại là 5:10 pm, từ khi cô tỉnh dậy đến giờ đã qua ba tiếng đồng hồ rồi.
Một lần nữa cất điện thoại vào ba lô, Giản Thanh Vân lấy khăn mặt trong ba lô ra, tính toán rửa ráy sạch sẽ vết máu trên người.
Giản Thanh Vân dùng khăn mặt chà lau người cho sạch, từ trong cái vali lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, thay bộ quần áo có vết máu trên người ra. Cô biết dã thú tương đối nhạy bén với mùi máu tươi, bởi vậy sau khi thay xong cô đào hố chôn bộ quần áo dính máu xuống đất.
Làm xong toàn bộ đã qua nửa giờ, nghĩ nghĩ, cô lại đến xung quanh nhặt chút cành khô về. Cô rõ ràng cảm nhận được bây giờ nhiệt độ đã giảm nhiều so với buổi chiều. Buổi chiều cô mặc áo ngắn tay vẫn chưa có cảm giác gì, bây giờ trên người mặc thêm một cái áo khoác mà vẫn thấy hơi lạnh, chỉ sợ lát nữa nhiệt độ sẽ càng hạ thấp. Hơn nữa, cô biết dã thú hung dữ thông thường đều sợ lửa.
Lấy cái bật lửa trong ba lô bật lên. Giản Thanh Vân nhìn cái bật lửa trong tay, âm thầm cảm thấy may mắn. Cái bật lửa này là lúc mua đồ ăn người ta đưa cho cô, lúc ấy cô không muốn, về sau vẫn là nhét vào trong ba lô.
Đốt một đống lửa, Giản Thanh Vân lấy thuốc tiêu viêm trong ba lô ra uống hai viên. Lỡ như miệng vết thương ở đây mà nhiễm trùng thì thật không ổn, vẫn nên uống hai viên để đề phòng.
Uống thuốc rồi, Giản Thanh Vân mờ mịt nhìn chằm chằm đống lửa trước mặt, đầu óc có chút loạn. Tay phải vô ý thức đưa lên sờ ngọc bội trắng đeo trên cổ, nhưng cô lại không chú ý tới ngọc bội màu trắng giờ đây tỏa ra một chút quầng sáng nhàn nhạt.
Nhìn ngọn lửa suy nghĩ nửa ngày, Giản Thanh Vân vẫn không nghĩ ra tới cùng là đã xảy ra chuyện gì. Mải đến khi bao tử truyền đến tiếng ọc ọc, cô mới trừ trong suy tư hồi thần lại.
Cô bỏ ba lô sau lưng xuống, từ trong đó lấy ra một quả táo ngồi gặm. Trong ba lô của cô không có nhiều đồ ăn lắm, trong hoàn cảnh lạ lẫm như vậy, nhất định phải tiết kiệm đồ ăn.
Sau khi ăn xong quả táo, Giản Thanh Vân vẫn còn thấy đói, nhưng cô lại không dám ăn nhiều. Trong ba lô bây giờ chỉ còn một bịch khô bò, hai bịch bánh quy, một quả táo, một chai nước khoáng và một bịch kẹo toffee thôi.
Kéo vali tới gần, Giản Thanh Vân lại đi tìm chút cành khô, tính toán trước cứ nghỉ ngơi ở đây một đêm.
Vừa mới tìm một đống cành khô, Giản Thanh Vân lại nghe thấy phía sau cây cổ thụ cách đó không xa truyền đến âm thanh sột soạt sột soạt.
Năm nay Giản Thanh Vân hai mươi tư tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học. Vận may của cô coi như không tệ, vừa mới tốt nghiệp liền tìm được một công việc vừa ý, phúc lợi cũng không tệ lắm. Công ty này có mở một chi nhánh tại thành phố B, ở trong công ty cô được coi như người cô đơn, trên không có người già, dưới không có con nhỏ, cho nên bị cử đến chi nhánh ở thành phố B làm việc. Hơn nữa quê hương của cô cũng ở thành phố B, vì thế cô cũng vui lòng mà đi.
Hiện tại, quả thật Giản Thanh Vân là người cô đơn. Cha cô đã mất khi cô còn nhỏ, mấy năm trước mẹ cũng bỏ cô mà đi. Thời điểm mẹ qua đời có để lại cho cô một miếng ngọc bội màu trắng hơi cũ và một căn nhà cũ kỹ ở thành phố B.
Sờ lên miếng ngọc bội đeo trên cổ, Giản Thanh Vân lại nắm thật chặt quai ba lô. Hành lý của cô cũng không nhiều lắm, ngoài chiếc ba lô sau lưng cũng chỉ có một cái vali.
Xe đò đang chạy đều đều bỗng nhiên dừng lại. Giản Thanh Vân không chú ý, cái trán liền bị va mạnh vào thành ghế phía trước khiến cô đau đến nhe răng nhếch miệng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Xung quanh đã có hành khách kêu lên.
"Không có việc gì, không có việc gì, tự nhiên phía trước có con chó hoang chạy ra, xin mọi người nhanh chóng ngồi lại vị trí." Tài xế không thèm để ý khoát khoát tay áo để các hành khách ngồi lại vào vị trí.
Giản Thanh Vân xoa xoa cái trán còn hơi đau, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đoạn này là đang trên núi, hai bên đều là đồi núi nối liền nhau, độ dốc hơi đứng. Cô biết đến đoạn đường núi này là sắp đến thành phố B rồi.
Không hiểu vì sao trong lòng Giản Thanh Vân có chút bất an. Sờ sờ ngọc bội trên cổ, mỗi lần cô khẩn trương đều không tự chủ được mà vươn tay mò mẫm ngọc bội trên cổ một phen, dường như làm vậy có thể khiến cô giảm bớt cảm giác khẩn trương.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Hành khách chung quanh lại bắt đầu la lên.
Rốt cuộc Giản Thanh Vân cũng phát hiện có chỗ không thích hợp, hình như tốc độ của xe càng ngày càng nhanh, cứ thế mà lao xuống dốc. Tại sao tài xế không phanh lại? "Sao lại thế này? Sao lại thế này?" Tài xế cũng bắt đầu la lên: "Chết tiệt, tại sao phanh bị hỏng rồi hả?"
Toàn bộ hành khách trên xe đã bắt đầu rối loạn. Đầu óc Giản Thanh Vân cũng ầm một tiếng nổ tung, phanh xe bị hỏng? Nếu cứ tiếp tục lao xuống như vậy chỉ có nước lật xe!
Không được, cô phải nghĩ biện pháp. Đang nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ, đột nhiên Giản Thanh Vân cảm giác thân xe chấn động mạnh, cả người cô bị va vào cửa xe, đầu cũng bị đập liên tục lên mặt kính.
Trước mắt Giản Thanh Vân bỗng tối sầm, cảm giác trên trán có máu tươi sền sệt chảy ra, chảy dọc theo gò má thấm ướt ngọc bội trên cổ. Cô cảm thấy trước mắt hiện lên một khe hở mơ hồ, lại không có thời gian suy nghĩ. Xung quanh đều là tiếng ồn ào, âm thanh kêu gào hoảng sợ, Giản Thanh Vân cũng chống đỡ không nổi, trước mắt tối sầm, liền hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Không biết đã qua bao lâu, Giản Thanh Vân mơ mơ màng màng tỉnh lại, mờ mịt nhìn cảnh vật quá mức xa lạ.
Xung quanh đều là từng cây cổ thụ cao chọc trời, bụi cây, cỏ dại, còn có các loại thực vật cổ quái không biết tên. Thật âm u, mà lại yên tĩnh.
Đây là đâu? Giản Thanh Vân không thể tin được vỗ vỗ hai má của mình, cảm nhận đau đớn truyền tới. Thật đau, vậy đây không phải là mơ rồi. Cô nhớ rõ ràng chính mình ngồi trên xe đò, xe bị lật, sau đó... sau đó liền bất tỉnh. Nếu cô còn sống, thì hoặc là vẫn ngồi trên xe đò, hoặc là đang ở bệnh viện, làm sao có thể ở trong một rừng rậm nguyên thủy như vậy được? Chẳng lẽ có người thừa dịp lúc cô ngất đi ném cô đến nơi này? Hình như không có khả năng này a, trong đầu Giản Thanh Vân đã hỗn loạn hết cả lên rồi.
Chung quanh thành phố B căn bản không có rừng rậm nguyên thủy như vậy, tới cùng thì đây là đâu? Vì sao chính cô bị tai nạn xe đò liền bay đến nơi này vậy?
Trên trán cô truyền đến từng trận đau đớn, nhắc nhở Giản Thanh Vân chỗ đó vẫn bị thương.
Nâng tay đụng vào vết thương trên trán, đau tới nỗi Giản Thanh Vân hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng cũng khiến đầu óc cô thanh tỉnh rất nhiều. Để cho cô biết hiện tại không phải lúc nghĩ đến mấy vấn đề này, mà nên cầu cứu.
Nghĩ đến cầu cứu, Giản Thanh Vân lại vội vội vàng vàng sờ ba lô sau lưng, phát hiện ba lô vẫn còn, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô phát hiện không những ba lô vẫn còn, mà cái vali của cô cũng nằm cách cô không xa.
Giản Thanh Vân lấy ba lô sau lưng xuống, vội vàng đổ toàn bộ đồ bên trong ra. Một bịch khô bò, hai bịch bánh quy, một chai nước khoáng, hai quả táo, một bịch toffee, một con dao xếp gọt trái cây, một cây son dưỡng môi, một cái bật lửa, một cái điện thoại di động, một cái ví tiền, trong ví có một chút tiền lẻ và giấy chứng nhận của cô, mặt khác còn có một hộp thuốc cảm mạo, một hộp thuốc tiêu viêm.
Cô vội vàng nhặt điện thoại di động lên, điện thoại không có tín hiệu, không thể gọi 112. Sau đó Giản Thanh Vân lại càng hoảng sợ khi phát hiện vô luận như thế nào cũng không gọi điện thoại cầu cứu được.
Giản Thanh Vân không tin cứ tiếp tục gọi, nửa giờ sau, cô rốt cuộc cũng ý thức được điện thoại di động ở đây chính là đồ vô dụng. Nhét điện thoại và tất cả thứ đồ trên mặt đất vào ba lô, sau đó kéo cái vali của cô qua, bên trong đó có mấy bộ quần áo của cô và một chút tư liệu của công ty.
Giản Thanh Vân xoa xoa cái trán có hơi choáng váng, đeo ba lô lên vai, lại xách vali lên. May là bên trong chỉ có mấy bộ quần áo và đồ dùng rửa mặt chải đầu, cũng không nặng.
Cô biết cầu cứu là vô vọng, chỉ có thể tự mình kiếm đường ra thôi. Ở trong rừng rậm nguyên thủy như vậy cô tuyệt đối không dám lớn tiếng kêu cứu, ai biết có thể kêu tới dã thú hung mãnh nào hay không a.
Trên mặt trên người đều có vết máu, Giản Thanh Vân lại không rảnh bận tâm đến những thứ này. Chỉ hi vọng có thể nhanh chóng đi ra khỏi chỗ này, hoặc có thể gặp phải người khác cũng được.
Xung quanh đều là những bụi cây lùm cỏ cao lớn, chưa đi được mấy bước, da thịt Giản Thanh Vân đã bị cào mấy vết xước. Rơi vào đường cùng cô chỉ còn cách lấy thêm một cái áo khoác và một cái quần trong vali mặc vào.
Giản Thanh Vân biết cứ mù quáng đi trong rừng rậm nguyên thủy là không có khả năng ra ngoài, điều cô có thể làm chỉ là tìm một phương hướng mà đi về phía trước. Mặc dù cô biết cứ đi về một hướng như vậy nói không chừng sẽ gặp phải dã thú hung mãnh, nhưng mà bắt cô ngồi một chỗ chờ chết thì cô không làm được. Cứ đi về phía trước may ra còn có con đường sống, nếu ngồi một chỗ chờ cứu viện, sớm muộn gì cũng chỉ có con đường chết.
Giản Thanh Vân đi thật cẩn thận, rất sợ kinh động dã thú trong rừng.
Ngẫu nhiên sẽ có những con chim nàng không biết tên bay ra hù dọa, trong lòng Giản Thanh Vân càng ngày càng khó hiểu, tới cùng là cô đang ở nơi nào? Tại sao đột nhiên đi tới một nơi như vậy?
Không biết đã đi bao lâu, mắt thấy sắc trời càng ngày càng mờ, trong lòng cô cũng càng ngày càng thấy bất an rồi.
Xuyên qua trùng trùng điệp điệp những tán cổ thụ chọc trời, trước mắt Giản Thanh Vân đột nhiên xuất hiện một hồ nước. bốn phía hồ nước vẫn là cổ thụ cao ngất như cũ, cổ thụ giống như tấm lá chắn vây hồ nước không tính là lớn trước mắt cô vào giữa.
Trên mặt hồ có mấy con chim bởi vì Giản Thanh Vân đột nhiên xuất hiện mà giật mình kinh hoảng bay đi.
Giản Thanh Vân cũng không đi nổi nữa, cầm hành lý trong tay tùy ý tựa vào cây cổ thụ bên cạnh, đặt mông ngồi xuống.
Cô liếc nhìn cảnh vật xung quanh và sắc trời càng ngày càng mờ, biết tối hôm nay đại khái là qua đêm ở chỗ này rồi.
Áp chế sự bất an và kinh hoảng, Giản Thanh Vân biết hiện tại mình phải tỉnh táo. Kinh nghiệm của cô so với đám bạn cùng tuổi nhiều hơn rất nhiều, gặp phải tình huống này, cô biết hoảng loạn không thể giải quyết được vấn đề, cô nhất định phải thật bình tĩnh.
Lấy điện thoại di động trong ba lô ra xem, hiện tại là 5:10 pm, từ khi cô tỉnh dậy đến giờ đã qua ba tiếng đồng hồ rồi.
Một lần nữa cất điện thoại vào ba lô, Giản Thanh Vân lấy khăn mặt trong ba lô ra, tính toán rửa ráy sạch sẽ vết máu trên người.
Giản Thanh Vân dùng khăn mặt chà lau người cho sạch, từ trong cái vali lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, thay bộ quần áo có vết máu trên người ra. Cô biết dã thú tương đối nhạy bén với mùi máu tươi, bởi vậy sau khi thay xong cô đào hố chôn bộ quần áo dính máu xuống đất.
Làm xong toàn bộ đã qua nửa giờ, nghĩ nghĩ, cô lại đến xung quanh nhặt chút cành khô về. Cô rõ ràng cảm nhận được bây giờ nhiệt độ đã giảm nhiều so với buổi chiều. Buổi chiều cô mặc áo ngắn tay vẫn chưa có cảm giác gì, bây giờ trên người mặc thêm một cái áo khoác mà vẫn thấy hơi lạnh, chỉ sợ lát nữa nhiệt độ sẽ càng hạ thấp. Hơn nữa, cô biết dã thú hung dữ thông thường đều sợ lửa.
Lấy cái bật lửa trong ba lô bật lên. Giản Thanh Vân nhìn cái bật lửa trong tay, âm thầm cảm thấy may mắn. Cái bật lửa này là lúc mua đồ ăn người ta đưa cho cô, lúc ấy cô không muốn, về sau vẫn là nhét vào trong ba lô.
Đốt một đống lửa, Giản Thanh Vân lấy thuốc tiêu viêm trong ba lô ra uống hai viên. Lỡ như miệng vết thương ở đây mà nhiễm trùng thì thật không ổn, vẫn nên uống hai viên để đề phòng.
Uống thuốc rồi, Giản Thanh Vân mờ mịt nhìn chằm chằm đống lửa trước mặt, đầu óc có chút loạn. Tay phải vô ý thức đưa lên sờ ngọc bội trắng đeo trên cổ, nhưng cô lại không chú ý tới ngọc bội màu trắng giờ đây tỏa ra một chút quầng sáng nhàn nhạt.
Nhìn ngọn lửa suy nghĩ nửa ngày, Giản Thanh Vân vẫn không nghĩ ra tới cùng là đã xảy ra chuyện gì. Mải đến khi bao tử truyền đến tiếng ọc ọc, cô mới trừ trong suy tư hồi thần lại.
Cô bỏ ba lô sau lưng xuống, từ trong đó lấy ra một quả táo ngồi gặm. Trong ba lô của cô không có nhiều đồ ăn lắm, trong hoàn cảnh lạ lẫm như vậy, nhất định phải tiết kiệm đồ ăn.
Sau khi ăn xong quả táo, Giản Thanh Vân vẫn còn thấy đói, nhưng cô lại không dám ăn nhiều. Trong ba lô bây giờ chỉ còn một bịch khô bò, hai bịch bánh quy, một quả táo, một chai nước khoáng và một bịch kẹo toffee thôi.
Kéo vali tới gần, Giản Thanh Vân lại đi tìm chút cành khô, tính toán trước cứ nghỉ ngơi ở đây một đêm.
Vừa mới tìm một đống cành khô, Giản Thanh Vân lại nghe thấy phía sau cây cổ thụ cách đó không xa truyền đến âm thanh sột soạt sột soạt.
Danh sách chương