Ở phía trước, Vương Nhị Ma Tử đang muốn hôm nay đi vào thành, muốn đi cửa hàng bán thổ sản vùng núi bán đồ.
Thình lình trước người có cô nương xinh xắn gọi chính mình ‘ Vương nhị ca ’, dọa hắn nhảy dựng, chỉ nghĩ chính mình nghe nhầm rồi. Nào nghĩ mới vừa ngẩng đầu, trên đường nhỏ thật sự có một cô nương đang nhìn chằm chằm xem hắn. Mi mắt nàng cong cong, bên má trắng nõn có một đôi má lúm đồng tiền đẹp như hoa lê.
Bước chân so với đầu óc phản ứng nhanh hơn, đột nhiên ngừng.
Thỏ xám bên trong đòn gánh bị kinh hách, động tác giãy giụa lớn hơn nữa, móng trước của nó còn vạch ra trên da Vương nhị một nhát. Vương Nhị Ma Tử nơi nào còn lo lắng đau, đôi mắt đều đang trừng lớn.
Này không phải Thúy Thúy cô nương sao? Mới vừa rồi, thanh âm ‘ Vương nhị ca ’ kia, chẳng lẽ là nàng kêu? Thật là dễ nghe.
Gương mặt bị phơi nắng sạm màu hiện lên vệt đỏ sậm như không muốn người khác biết, hắn lui phía sau một chút, lẩm bẩm nửa ngày, thật vất vả thốt ra hai chữ.
—— “Chuyện gì?” Nhỏ giống như tiếng muỗi hừ hừ.
Khánh Thúy Thúy chỉ nhìn thấy hắn hơi giật mình, như là nói gì đó, lại cái gì đều không có nghe được. Theo bản năng đi lên phía trước vài bước, “Vương nhị ca, ngươi mới vừa nói cái gì?”
Vương nhị cùng con thỏ trong đòn gánh thượng bị chấn kinh không có gì khác biệt, sợ tới mức lại lui vài bước. Một câu nói không nên lời, đành phải lắc đầu đáp lại. Trong lòng đã run run —— Thúy Thúy cô nương thật sự kêu hắn là Vương nhị ca.
Thật dễ nghe!
Khánh Thúy Thúy chỉ cho là hắn muốn tị hiềm, càng cảm thấy hắn làm người có phẩm hạnh tốt, trong lòng cảm kích cùng coi trọng nhiều hơn mấy phần, ôn nhu nói: “Vương nhị ca, ta có lời phải nói với huynh.”
Vương Nhị Ma Tử rốt cuộc ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái. Ánh mắt dừng ở quần áo nàng đơn bạc, gò má tái nhợt, da khóe miệng hơi khô khốc, không khỏi nhíu mày. Người trong thôn nói ngày hôm nàng vừa ngã vào sông, trong nhà nàng chiếu cố người như thế nào vậy? Thoạt nhìn vẫn là bộ dáng chưa hết bệnh.
Cần hảo hảo uống thuốc chứ! Nếu là để lại mầm bệnh, về sau chính là càng nhiều phiền toái. Nhưng nghe nàng muốn cùng hắn nói gì đó, Vương Nhị Ma Tử gật đầu đáp lại.
Hắn vẫn luôn tự do ở sát ngoài thôn, cùng người trong thôn không quen lắm, phàm là có người tới tìm, không phải muốn mua củi lửa thì chính là nhờ hắn săn cho chút thổ sản vùng núi nếm thử mới mẻ.
Nghĩ nghĩ hẳn Thúy Thúy cô nương cũng là như thế.
Nàng bị bệnh, có thể săn gà rừng trở về hầm canh. Hoặc là bắt một con bồ câu hoang cũng được. Hắn đã ở trong lòng kiểm kê trước những loại chim bay cá nhảy đại bổ trong ngọn núi này.
Lại không nghĩ đến….
—— “Vương nhị ca, huynh nguyện ý cưới Thúy Thúy làm tức phụ không?”
Dưới tàng cây ở nơi xa, Hồ Yến Lai cũng bị lời này làm chấn động.
Vương Nhị như là bị sét đánh, cả người cương cứng, sau lại lui một bước, ngay cả thỏ xám trong đòn gánh đều thành thật lên, đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm nam nhân đem nó bắt lấy. Nếu là con thỏ có thể mở miệng nói, hẳn là sẽ nói —— tên ngốc to con, không nghĩ tới đi.
Vương Nhị Ma Tử rõ ràng mà nói ra câu đầu tiên từ lúc hai người chạm mặt: “Thúy Thúy cô nương, ta không thể cưới ngươi.”
Tuy rằng khóe miệng run run, khổ sở trong lòng, ngay cả gương mặt mới vừa rồi hồng hào vì ngượng ngùng đều đổi thành mất mát. Nhưng hắn, thật sự không thể cưới Thúy Thúy.
Thình lình trước người có cô nương xinh xắn gọi chính mình ‘ Vương nhị ca ’, dọa hắn nhảy dựng, chỉ nghĩ chính mình nghe nhầm rồi. Nào nghĩ mới vừa ngẩng đầu, trên đường nhỏ thật sự có một cô nương đang nhìn chằm chằm xem hắn. Mi mắt nàng cong cong, bên má trắng nõn có một đôi má lúm đồng tiền đẹp như hoa lê.
Bước chân so với đầu óc phản ứng nhanh hơn, đột nhiên ngừng.
Thỏ xám bên trong đòn gánh bị kinh hách, động tác giãy giụa lớn hơn nữa, móng trước của nó còn vạch ra trên da Vương nhị một nhát. Vương Nhị Ma Tử nơi nào còn lo lắng đau, đôi mắt đều đang trừng lớn.
Này không phải Thúy Thúy cô nương sao? Mới vừa rồi, thanh âm ‘ Vương nhị ca ’ kia, chẳng lẽ là nàng kêu? Thật là dễ nghe.
Gương mặt bị phơi nắng sạm màu hiện lên vệt đỏ sậm như không muốn người khác biết, hắn lui phía sau một chút, lẩm bẩm nửa ngày, thật vất vả thốt ra hai chữ.
—— “Chuyện gì?” Nhỏ giống như tiếng muỗi hừ hừ.
Khánh Thúy Thúy chỉ nhìn thấy hắn hơi giật mình, như là nói gì đó, lại cái gì đều không có nghe được. Theo bản năng đi lên phía trước vài bước, “Vương nhị ca, ngươi mới vừa nói cái gì?”
Vương nhị cùng con thỏ trong đòn gánh thượng bị chấn kinh không có gì khác biệt, sợ tới mức lại lui vài bước. Một câu nói không nên lời, đành phải lắc đầu đáp lại. Trong lòng đã run run —— Thúy Thúy cô nương thật sự kêu hắn là Vương nhị ca.
Thật dễ nghe!
Khánh Thúy Thúy chỉ cho là hắn muốn tị hiềm, càng cảm thấy hắn làm người có phẩm hạnh tốt, trong lòng cảm kích cùng coi trọng nhiều hơn mấy phần, ôn nhu nói: “Vương nhị ca, ta có lời phải nói với huynh.”
Vương Nhị Ma Tử rốt cuộc ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái. Ánh mắt dừng ở quần áo nàng đơn bạc, gò má tái nhợt, da khóe miệng hơi khô khốc, không khỏi nhíu mày. Người trong thôn nói ngày hôm nàng vừa ngã vào sông, trong nhà nàng chiếu cố người như thế nào vậy? Thoạt nhìn vẫn là bộ dáng chưa hết bệnh.
Cần hảo hảo uống thuốc chứ! Nếu là để lại mầm bệnh, về sau chính là càng nhiều phiền toái. Nhưng nghe nàng muốn cùng hắn nói gì đó, Vương Nhị Ma Tử gật đầu đáp lại.
Hắn vẫn luôn tự do ở sát ngoài thôn, cùng người trong thôn không quen lắm, phàm là có người tới tìm, không phải muốn mua củi lửa thì chính là nhờ hắn săn cho chút thổ sản vùng núi nếm thử mới mẻ.
Nghĩ nghĩ hẳn Thúy Thúy cô nương cũng là như thế.
Nàng bị bệnh, có thể săn gà rừng trở về hầm canh. Hoặc là bắt một con bồ câu hoang cũng được. Hắn đã ở trong lòng kiểm kê trước những loại chim bay cá nhảy đại bổ trong ngọn núi này.
Lại không nghĩ đến….
—— “Vương nhị ca, huynh nguyện ý cưới Thúy Thúy làm tức phụ không?”
Dưới tàng cây ở nơi xa, Hồ Yến Lai cũng bị lời này làm chấn động.
Vương Nhị như là bị sét đánh, cả người cương cứng, sau lại lui một bước, ngay cả thỏ xám trong đòn gánh đều thành thật lên, đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm nam nhân đem nó bắt lấy. Nếu là con thỏ có thể mở miệng nói, hẳn là sẽ nói —— tên ngốc to con, không nghĩ tới đi.
Vương Nhị Ma Tử rõ ràng mà nói ra câu đầu tiên từ lúc hai người chạm mặt: “Thúy Thúy cô nương, ta không thể cưới ngươi.”
Tuy rằng khóe miệng run run, khổ sở trong lòng, ngay cả gương mặt mới vừa rồi hồng hào vì ngượng ngùng đều đổi thành mất mát. Nhưng hắn, thật sự không thể cưới Thúy Thúy.
Danh sách chương