Ngày ấy Khánh gia đại thúc đem hắn thu thập một trận, để lại lời nói năm ngày sau đón Thúy Thúy cô nương về nhà, đã nhiều ngày nay hắn cũng chưa vào núi săn thú, mà bận rộn chỉnh lý nhà cửa.
Cũng không uổng phí vất vả, liên tiếp bận việc mấy ngày, dựng xong một cái nhà gỗ, tuy rằng không có to bằng nhà tranh, nhưng là đặt một cái giường đủ cho Tam Diệp Tử ngủ vẫn không thành vấn đề.
Chính là trong nhà có duy nhất một cái chăn cần cho Tam Diệp Tử, thân mình hắn không tốt, nếu là ban đêm không đủ ấm, người sẽ lại sốt lên, sẽ rất phiền toái.
Khánh Thúy Thúy biết trong nhà Vương nhị ca rất nghèo, sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nghe hắn nói xong, lý giải gật đầu, “Nhà chúng ta không phải có dư dả như nhân gia, có chút gia kiện trước cho Tam Diệp Tử dùng, ta đều nguyện ý.”
Nàng cùng Vương nhị ca là người lớn, thân thể khỏe mạnh, mùa xuân, ban đêm vẫn chịu được chút lạnh này.
Trời tối sầm, Vương gia vẫn luôn là sinh hoạt trong bóng tối, hôm nay là đón tẩu tử nhập môn, nhị ca mới mua một chút dầu thắp sáng. Tam Diệp Tử nằm ở nhà gỗ nhỏ của chính mình, lỗ tai lại dựng lên, nghe nhị tẩu tẩu nói nguyện ý nhường cho hắn cái chăn, cái miệng nhỏ nhấp ra một nụ cười. Lại sau đó, hắn dụi dụi mắt, rốt cuộc yên tâm đi ngủ. Nhị ca nói đúng, Thúy Thúy tẩu tẩu là người thiện tâm, sẽ không giống đại tẩu tử khắt khe bọn họ, sẽ đi cùng bọn họ sinh hoạt.
Vậy nên... Nhà tranh nhường cho nàng cũng không có sao.
***
Hôm sau trời chưa sáng, Khánh Thúy Thúy nhận thấy được người bên cạnh đã đứng dậy, mơ hồ mà đi theo ngồi dậy. “Là muốn vào núi đốn củi sao?”
Vương Nhị Ma Tử muốn để nàng ngủ tiếp trong chốc lát, thấp thấp một tiếng ‘ân’, lúc này ra cửa, đi sớm chặt củi, kịp thời gian họp chợ đưa đến trên trấn bán, còn có thể kịp trước khi trời tối trở về nhà.
Mấy ngày nay hắn không rảnh đốn củi săn thú, vẫn luôn vội vàng tu bổ nhà tranh cùng nhà gỗ cho Tam Diệp Tử, một cái đồng tiền cũng chưa kiếm được về.
Gấp nhất hiện tại là thuốc của Tam Diệp Tử đã uống sạch, trong nhà lương thực thô cũng không còn, lại không chăm chỉ vào núi, ba người bọn họ sẽ không có gì để ăn mất.
Khánh Thúy Thúy còn chưa có hoàn toàn hiểu biết tình huống cụ thể của Vương gia, chỉ nghĩ nên dậy sớm mặc xiêm y chuẩn bị nấu cơm. Cha nàng mỗi lần xuống đất ăn đều phải bụng no trước tiên, bằng không không có sức lực làm việc. Còn dễ dàng bị hoa mắt té xỉu.
Vương Nhị Ma Tử không cho nàng động, thoái thác nói không đói bụng, vào núi sẽ có quả dại để ăn, vội vàng nói vài câu, nhanh chóng đi mất rồi.
Khánh Thúy Thúy bất đắc dĩ, cũng không nghe được bên cạnh có thanh âm của Tam Diệp Tử, nghĩ là hắn còn chưa có tỉnh, nhẹ nhàng một lần nữa nằm lại trên giường.
Nàng không phải người thích ngủ nướng, nhắm mắt lại không bao lâu, chân trời vừa có một chút ánh sáng, nàng liền đứng dậy. Trong nhà còn có Tam Diệp Tử, dậy sớm làm cơm, chờ Vương nhị ca từ trên núi trở về cũng tốt hơn chịu đói.
Có ánh sáng tự nhiên, nàng rốt cuộc thấy rõ tiểu viện tử này của Vương gia. Aiii.... Nói tiểu viện tử đều là quá lời.
Hiện giờ đã là tháng ba, lại qua ba tháng nữa, thời tiết vào hạ, Hoa Khê thôn gần biển, thường thường có gió bão từ biển dạt lên bờ, nàng cảm thấy nhà ở này không vững chắc, cũng không biết chịu nổi gió bão không.
Tường viện... Căn bản là không có tường viện. Chỉ là vài miếng tấm ván gỗ linh tinh vòng quanh nhà mà thôi. Xiêu xiêu vẹo vẹo bên cạnh nhà tranh chính là cái Vương nhị ca gọi là ‘ nhà gỗ mới xây ’.
Nhà gỗ nhỏ phía trên nóc không có đắp gì lên, hẳn là sợ hãi đáp lên tấm ván gỗ, vạn nhất bị sập sẽ nguy hiểm, cho nên có khác gì màn trời chiếu đất mà ngủ đâu.
Khánh Thúy Thúy đối với sinh hoạt của đôi huynh đệ này cảm nhận rất rõ hai từ —— bần cùng.
Nàng đi đến nhà gỗ nhỏ trước mặt, xem Tam Diệp Tử bên trong đang ngủ ngon lành, phỏng chừng là lạnh, cho dù bọc chăn, cả người vẫn là co rúc thành một đoàn.
Hôm nay vừa thấy chính là một ngày nắng, giường chăn này tuyệt đối phải phơi một chút, ngửi đều thấy có mùi vị lạ.
Hôm nay Hồ Yến Lai khẳng định là sẽ tới, đến lúc đó lấy được tiền bản thân tích góp bấy lâu, việc đầu tiên, tuyệt đối là làm hai tấm chăn mới.
Nguyên liệu hẳn không quá đắt, đang ngày xuân, bông nhiều lắm cũng không tốn quá 50 đồng tiền.
Nàng trong ngoài tìm nửa ngày, cuối cùng xác định, viện này là không có bệ bếp. Địa phương duy nhất có thể tính là bếp, hẳn là một góc bên ngoài trời có mấy khối đá đã bị đốt đến đen tuyền, dựa vào nhau để kê nồi lên.
Nhìn đông nhìn tây, vừa lúc thấy được trong phòng duy nhất một cái nồi. Lấy về được tiền, nàng cũng bắt buộc phải mua thêm một cái nồi, lại đắp thêm một cái bệ bếp đi.
Cũng không uổng phí vất vả, liên tiếp bận việc mấy ngày, dựng xong một cái nhà gỗ, tuy rằng không có to bằng nhà tranh, nhưng là đặt một cái giường đủ cho Tam Diệp Tử ngủ vẫn không thành vấn đề.
Chính là trong nhà có duy nhất một cái chăn cần cho Tam Diệp Tử, thân mình hắn không tốt, nếu là ban đêm không đủ ấm, người sẽ lại sốt lên, sẽ rất phiền toái.
Khánh Thúy Thúy biết trong nhà Vương nhị ca rất nghèo, sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nghe hắn nói xong, lý giải gật đầu, “Nhà chúng ta không phải có dư dả như nhân gia, có chút gia kiện trước cho Tam Diệp Tử dùng, ta đều nguyện ý.”
Nàng cùng Vương nhị ca là người lớn, thân thể khỏe mạnh, mùa xuân, ban đêm vẫn chịu được chút lạnh này.
Trời tối sầm, Vương gia vẫn luôn là sinh hoạt trong bóng tối, hôm nay là đón tẩu tử nhập môn, nhị ca mới mua một chút dầu thắp sáng. Tam Diệp Tử nằm ở nhà gỗ nhỏ của chính mình, lỗ tai lại dựng lên, nghe nhị tẩu tẩu nói nguyện ý nhường cho hắn cái chăn, cái miệng nhỏ nhấp ra một nụ cười. Lại sau đó, hắn dụi dụi mắt, rốt cuộc yên tâm đi ngủ. Nhị ca nói đúng, Thúy Thúy tẩu tẩu là người thiện tâm, sẽ không giống đại tẩu tử khắt khe bọn họ, sẽ đi cùng bọn họ sinh hoạt.
Vậy nên... Nhà tranh nhường cho nàng cũng không có sao.
***
Hôm sau trời chưa sáng, Khánh Thúy Thúy nhận thấy được người bên cạnh đã đứng dậy, mơ hồ mà đi theo ngồi dậy. “Là muốn vào núi đốn củi sao?”
Vương Nhị Ma Tử muốn để nàng ngủ tiếp trong chốc lát, thấp thấp một tiếng ‘ân’, lúc này ra cửa, đi sớm chặt củi, kịp thời gian họp chợ đưa đến trên trấn bán, còn có thể kịp trước khi trời tối trở về nhà.
Mấy ngày nay hắn không rảnh đốn củi săn thú, vẫn luôn vội vàng tu bổ nhà tranh cùng nhà gỗ cho Tam Diệp Tử, một cái đồng tiền cũng chưa kiếm được về.
Gấp nhất hiện tại là thuốc của Tam Diệp Tử đã uống sạch, trong nhà lương thực thô cũng không còn, lại không chăm chỉ vào núi, ba người bọn họ sẽ không có gì để ăn mất.
Khánh Thúy Thúy còn chưa có hoàn toàn hiểu biết tình huống cụ thể của Vương gia, chỉ nghĩ nên dậy sớm mặc xiêm y chuẩn bị nấu cơm. Cha nàng mỗi lần xuống đất ăn đều phải bụng no trước tiên, bằng không không có sức lực làm việc. Còn dễ dàng bị hoa mắt té xỉu.
Vương Nhị Ma Tử không cho nàng động, thoái thác nói không đói bụng, vào núi sẽ có quả dại để ăn, vội vàng nói vài câu, nhanh chóng đi mất rồi.
Khánh Thúy Thúy bất đắc dĩ, cũng không nghe được bên cạnh có thanh âm của Tam Diệp Tử, nghĩ là hắn còn chưa có tỉnh, nhẹ nhàng một lần nữa nằm lại trên giường.
Nàng không phải người thích ngủ nướng, nhắm mắt lại không bao lâu, chân trời vừa có một chút ánh sáng, nàng liền đứng dậy. Trong nhà còn có Tam Diệp Tử, dậy sớm làm cơm, chờ Vương nhị ca từ trên núi trở về cũng tốt hơn chịu đói.
Có ánh sáng tự nhiên, nàng rốt cuộc thấy rõ tiểu viện tử này của Vương gia. Aiii.... Nói tiểu viện tử đều là quá lời.
Hiện giờ đã là tháng ba, lại qua ba tháng nữa, thời tiết vào hạ, Hoa Khê thôn gần biển, thường thường có gió bão từ biển dạt lên bờ, nàng cảm thấy nhà ở này không vững chắc, cũng không biết chịu nổi gió bão không.
Tường viện... Căn bản là không có tường viện. Chỉ là vài miếng tấm ván gỗ linh tinh vòng quanh nhà mà thôi. Xiêu xiêu vẹo vẹo bên cạnh nhà tranh chính là cái Vương nhị ca gọi là ‘ nhà gỗ mới xây ’.
Nhà gỗ nhỏ phía trên nóc không có đắp gì lên, hẳn là sợ hãi đáp lên tấm ván gỗ, vạn nhất bị sập sẽ nguy hiểm, cho nên có khác gì màn trời chiếu đất mà ngủ đâu.
Khánh Thúy Thúy đối với sinh hoạt của đôi huynh đệ này cảm nhận rất rõ hai từ —— bần cùng.
Nàng đi đến nhà gỗ nhỏ trước mặt, xem Tam Diệp Tử bên trong đang ngủ ngon lành, phỏng chừng là lạnh, cho dù bọc chăn, cả người vẫn là co rúc thành một đoàn.
Hôm nay vừa thấy chính là một ngày nắng, giường chăn này tuyệt đối phải phơi một chút, ngửi đều thấy có mùi vị lạ.
Hôm nay Hồ Yến Lai khẳng định là sẽ tới, đến lúc đó lấy được tiền bản thân tích góp bấy lâu, việc đầu tiên, tuyệt đối là làm hai tấm chăn mới.
Nguyên liệu hẳn không quá đắt, đang ngày xuân, bông nhiều lắm cũng không tốn quá 50 đồng tiền.
Nàng trong ngoài tìm nửa ngày, cuối cùng xác định, viện này là không có bệ bếp. Địa phương duy nhất có thể tính là bếp, hẳn là một góc bên ngoài trời có mấy khối đá đã bị đốt đến đen tuyền, dựa vào nhau để kê nồi lên.
Nhìn đông nhìn tây, vừa lúc thấy được trong phòng duy nhất một cái nồi. Lấy về được tiền, nàng cũng bắt buộc phải mua thêm một cái nồi, lại đắp thêm một cái bệ bếp đi.
Danh sách chương