Khánh mẫu trong lòng cất giấu tính toán, rốt cuộc là người làm nương, đối với danh tiếng nghèo rớt của nhà Vương Nhị Ma Tử có nghe thấy, thử thăm dò nói: “Đương gia, Vương Nhị Ma Tử ăn đánh cũng không dám lộ ra, là hắn xứng đáng. Đại a đầu không có mệnh tốt, thời điểm xuất giá, nếu không cho chút......”
Khánh phụ đột nhiên quay đầu lại trừng mắt, bóng trăng từ song cửa sổ tiến vào, chiếu ra hai mắt hung dữ của hắn, “Ngươi dám! Lão tử nói cho ngươi biết, một cái tiền đồng đều không thể cho. Vương Nhị Ma Tử hắn một chút sính lễ cũng chưa đưa tới cửa, lão Khánh gia ta mất trắng dưỡng tức phụ cho hắn hơn mười năm, còn muốn cái gì? Nằm mơ đi!”
“Ai, ngươi không cần tức giận, ta không phải chỉ là lưỡng lự, hỏi một chút ngươi thôi, nhìn ngươi cần gì phải gấp gáp...”
—— “Không cho tiền, đồ vật cũng không thể cho! Trong phòng này đồ vật ta đều biết rõ, thiếu một chút, tin hay không lão tử đánh chết ngươi!”
“Chưa nói cho, đồ vật nhà mình đều luyến tiếc, nơi nào cho bọn hắn...”
—— “Biết liền tốt. Còn có, hôm nay người trong thôn lại nói, Khánh gia đại phòng liền cái nam đinh đều không có, chẳng lẽ muốn tuyệt hậu? Ngươi mau đi thỉnh cái phương thuốc, lão tử vất vả một năm, ngươi nếu lại còn vô dụng, nhanh tìm kiếm điển thê tới cho ta ( tìm vợ lẽ)...”
Trong phòng tiếng người lải nhải, mãi cho đến đêm khuya mới an tĩnh lại.
Ngoài cửa Khánh Thúy Thúy rũ tầm mắt, từng bước một kéo chân xê dịch về phòng. Đệm giường đã bị đổi thành cái cũ đã mòn, người nằm trên đó sống lưng phát đau. Nhưng trong lòng nàng lại bình tĩnh giống bóng đêm này.
Năm ngày, không, bốn ngày. Chỉ có bốn ngày, nàng là có thể thoát khỏi cái nhà này. Cha nói đánh Vương nhị ca một trận, cũng không biết hắn bị thương nặng hay không, có cần uống thuốc hay không? Khánh Thúy Thúy có chút lo lắng. Thật hy vọng thời gian có thể qua mau một chút nha......
***
Khánh gia trong vòng hai đời trở lại đây cũng không phải người gốc Hoa Khê thôn, ở trong thôn trên dưới một trăm tới nói, chính là một hộ ngoại lai. Thời điểm Khánh lão thái gia còn trên đời, lúc ấy tổ tiên có mười mẫu ruộng lúa, đến phiên đồng lứa cha nàng phân gia, trong tay đại phòng có bảy mẫu ruộng lúa còn có một mẫu đất ven sông trồng rau.
Ngày hôm qua, cả một đêm Khánh Thúy Thúy ngủ không an ổn, ngày hôm sau thời điểm ngủ dậy, dưới bọng mắt hằn hai vệt thâm thâm.
Thời điểm cày bừa vụ xuân, Khánh phụ từ sớm liền xuống đất cày bừa. Nàng ở sân cho gà ăn vừa lúc Khánh phụ khiêng cái cuốc đi ra ngoài, thấy đại khuê nữ một thân áo màu xám nâu thô, sắc mặt Khánh phụ đỡ hơn chút.
“Thúy nha, ngày ra cửa định rồi, ta và nương ngươi thương lượng, Vương nhị ra không nổi sính lễ, nhà ta là cái quang cảnh gì ngươi cũng biết, trước đó chuẩn bị chăn gối, miếng độn giày còn có tứ đại kiện đưa gả ( chậu, chăn màn, tủ, hòm xiểng…) ngươi liền không cần cầm đi”
Ngày hôm qua đã nghe trộm được, Khánh Thúy Thúy trong lòng đã có chuẩn bị.
Bất quá, nàng quay đầu lại nhìn Khánh phụ, bình tĩnh nói: “Nếu tương lai chúng ta khá hơn, ta sẽ đưa lại ba quan tiền sính lễ.”
Vương nhị ca không có tiền, nàng không sợ chịu khổ, tương lai thành hôn, dụa vào cùng nhau sinh hoạt, nàng tin tưởng chính mình chỉ cần chăm chỉ, chung quy sẽ làm cuộc sống tốt hơn.
Khánh phụ khịt mũi coi thường, thời điểm cha mẹ Vương gia còn sống thật ra có ba bốn mẫu đất, hiện tại đều bị nắm chặt ở trong tay Vương gia đại phòng.
Vương nhị chỉ là một thợ săn nghèo rớt, trong nhà còn phí tiền dưỡng Tam Lang, thêm một cái tức phụ còn không biết đủ ăn hay không?
Khánh phụ đi một bước, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, “Tiền ngươi thêu khăn tích cóp được đâu?”
Khánh Thúy Thúy trong lòng một lộp bộp, xoay người không nhìn hắn, “Thêu xong bán lấy tiền, đều đã đưa nương. Trên tay còn có một cái khăn thêu hoa mai, thêu được một nửa, trước khi ra cửa thêu xong cũng sẽ đưa nương.”
Đại khuê nữ nhất quán thành thật, không giống nhị khuê nữ quỷ tinh, Khánh phụ nhìn nàng thành thật mà ngồi xổm trên mặt đất băm cỏ heo, trong lòng đã tin.
Khánh phụ quăng cái cuốc ở trên cửa gõ vài cái, “Kiều nha, ngày mùa xuân, ngươi nếu là dám lười, cẩn thận da ngươi.”
Trong phòng vang lên tiếng Khánh Kiều Kiều hoảng hoảng trả lời. Khánh phụ lúc này mới từ bỏ, ra cửa đi làm việc nhà nông.
Khánh phụ đột nhiên quay đầu lại trừng mắt, bóng trăng từ song cửa sổ tiến vào, chiếu ra hai mắt hung dữ của hắn, “Ngươi dám! Lão tử nói cho ngươi biết, một cái tiền đồng đều không thể cho. Vương Nhị Ma Tử hắn một chút sính lễ cũng chưa đưa tới cửa, lão Khánh gia ta mất trắng dưỡng tức phụ cho hắn hơn mười năm, còn muốn cái gì? Nằm mơ đi!”
“Ai, ngươi không cần tức giận, ta không phải chỉ là lưỡng lự, hỏi một chút ngươi thôi, nhìn ngươi cần gì phải gấp gáp...”
—— “Không cho tiền, đồ vật cũng không thể cho! Trong phòng này đồ vật ta đều biết rõ, thiếu một chút, tin hay không lão tử đánh chết ngươi!”
“Chưa nói cho, đồ vật nhà mình đều luyến tiếc, nơi nào cho bọn hắn...”
—— “Biết liền tốt. Còn có, hôm nay người trong thôn lại nói, Khánh gia đại phòng liền cái nam đinh đều không có, chẳng lẽ muốn tuyệt hậu? Ngươi mau đi thỉnh cái phương thuốc, lão tử vất vả một năm, ngươi nếu lại còn vô dụng, nhanh tìm kiếm điển thê tới cho ta ( tìm vợ lẽ)...”
Trong phòng tiếng người lải nhải, mãi cho đến đêm khuya mới an tĩnh lại.
Ngoài cửa Khánh Thúy Thúy rũ tầm mắt, từng bước một kéo chân xê dịch về phòng. Đệm giường đã bị đổi thành cái cũ đã mòn, người nằm trên đó sống lưng phát đau. Nhưng trong lòng nàng lại bình tĩnh giống bóng đêm này.
Năm ngày, không, bốn ngày. Chỉ có bốn ngày, nàng là có thể thoát khỏi cái nhà này. Cha nói đánh Vương nhị ca một trận, cũng không biết hắn bị thương nặng hay không, có cần uống thuốc hay không? Khánh Thúy Thúy có chút lo lắng. Thật hy vọng thời gian có thể qua mau một chút nha......
***
Khánh gia trong vòng hai đời trở lại đây cũng không phải người gốc Hoa Khê thôn, ở trong thôn trên dưới một trăm tới nói, chính là một hộ ngoại lai. Thời điểm Khánh lão thái gia còn trên đời, lúc ấy tổ tiên có mười mẫu ruộng lúa, đến phiên đồng lứa cha nàng phân gia, trong tay đại phòng có bảy mẫu ruộng lúa còn có một mẫu đất ven sông trồng rau.
Ngày hôm qua, cả một đêm Khánh Thúy Thúy ngủ không an ổn, ngày hôm sau thời điểm ngủ dậy, dưới bọng mắt hằn hai vệt thâm thâm.
Thời điểm cày bừa vụ xuân, Khánh phụ từ sớm liền xuống đất cày bừa. Nàng ở sân cho gà ăn vừa lúc Khánh phụ khiêng cái cuốc đi ra ngoài, thấy đại khuê nữ một thân áo màu xám nâu thô, sắc mặt Khánh phụ đỡ hơn chút.
“Thúy nha, ngày ra cửa định rồi, ta và nương ngươi thương lượng, Vương nhị ra không nổi sính lễ, nhà ta là cái quang cảnh gì ngươi cũng biết, trước đó chuẩn bị chăn gối, miếng độn giày còn có tứ đại kiện đưa gả ( chậu, chăn màn, tủ, hòm xiểng…) ngươi liền không cần cầm đi”
Ngày hôm qua đã nghe trộm được, Khánh Thúy Thúy trong lòng đã có chuẩn bị.
Bất quá, nàng quay đầu lại nhìn Khánh phụ, bình tĩnh nói: “Nếu tương lai chúng ta khá hơn, ta sẽ đưa lại ba quan tiền sính lễ.”
Vương nhị ca không có tiền, nàng không sợ chịu khổ, tương lai thành hôn, dụa vào cùng nhau sinh hoạt, nàng tin tưởng chính mình chỉ cần chăm chỉ, chung quy sẽ làm cuộc sống tốt hơn.
Khánh phụ khịt mũi coi thường, thời điểm cha mẹ Vương gia còn sống thật ra có ba bốn mẫu đất, hiện tại đều bị nắm chặt ở trong tay Vương gia đại phòng.
Vương nhị chỉ là một thợ săn nghèo rớt, trong nhà còn phí tiền dưỡng Tam Lang, thêm một cái tức phụ còn không biết đủ ăn hay không?
Khánh phụ đi một bước, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, “Tiền ngươi thêu khăn tích cóp được đâu?”
Khánh Thúy Thúy trong lòng một lộp bộp, xoay người không nhìn hắn, “Thêu xong bán lấy tiền, đều đã đưa nương. Trên tay còn có một cái khăn thêu hoa mai, thêu được một nửa, trước khi ra cửa thêu xong cũng sẽ đưa nương.”
Đại khuê nữ nhất quán thành thật, không giống nhị khuê nữ quỷ tinh, Khánh phụ nhìn nàng thành thật mà ngồi xổm trên mặt đất băm cỏ heo, trong lòng đã tin.
Khánh phụ quăng cái cuốc ở trên cửa gõ vài cái, “Kiều nha, ngày mùa xuân, ngươi nếu là dám lười, cẩn thận da ngươi.”
Trong phòng vang lên tiếng Khánh Kiều Kiều hoảng hoảng trả lời. Khánh phụ lúc này mới từ bỏ, ra cửa đi làm việc nhà nông.
Danh sách chương