Trong đám người, Lý bà tử xem mọi người đều nhìn chính mình chằm chằm, trong lòng đắc ý, đôi tay tiến vào trong tay áo lấy ra một đống hạt dưa, ‘ cắn ’ thanh thúy “Chuyện này ta ai cũng chưa nói cho. Các ngươi nghe xong nhớ giữ miệng.”
Mọi người vội gật đầu.
Lý bà tử phun ra một ngụm vỏ hạt dưa, mí mắt tràn đầy nếp gấp bị gió thổi đến muốn nhắm tịt lại, “Huyện lão gia là đại quan, lão bà tử không dám nói. Nhưng tức phụ của hắn kia rất nổi danh, là Bạch gia đại cô nương làm sinh ý tửu lầu trên trấn.”
“Nha, Bạch gia đại cô nương? Kia chính là người khó lường.”
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ ba đầu sáu tay?”
“Đừng nói bừa! Bạch gia đại cô nương là cái người khó lường. Chưa xuất giá đã tiếp nhận sinh ý tửu lầu trong nhà, lúc đó Bạch gia vốn sắp suy tàn, ai nghĩ tới Bạch gia đại cô nương một tay chưởng gia, nói là được thần tiên chỉ điểm đều không khoa trương.”
Một người chen vào : “Các ngươi đừng không tin, làng trên xóm dưới này, ai chưa từng đi trong huyện họp chợ. Ngươi hỏi thăm xem, Bạch gia đại cô nương đó là người lợi hại ra sao....”
Người này còn muốn nói nữa, Lý bà tử đẩy hắn một chút, “Nói đến chính là vị này. Bạch đại cô nương làm buôn bán lợi hại, làm chính thất tức phụ của quan lão gia càng có thủ đoạn.”
Nói tiếp: “Liền nói hậu viện này dù thêm bao nhiêu nữ nhân, ai cũng lướt không qua vị Bạch đại cô nương này.”
Lý bà tử thấp giọng ý bảo mọi người hướng phía trước chụm đầu lại một chỗ, khẽ nói: “Biết năm trước hậu viện của Huyện thái gia thêm mấy cái di thái thái không?”
Bàn tay nhăn nheo giơ ra năm đầu ngón tay.
Trời ạ! Khó lường a!
Không nói phải tiêu tiền dưỡng người, trước nói chính là di nương phải bán mình cầm khế, năm cái di nương, cũng tới một trăm lượng đi.
Lý bà tử nghe mọi người nói trọng điểm là của cải của Huyện thái gia, cười một chút, thần bí khó lường nói “Các ngươi cho rằng chỉ nghênh người vào cửa thôi sao?”
Sau lại dựa vào thân cây hòe phía sau nói: “Biết năm trước Huyện thái gia gia đã chết mấy cái di nương không?”
Mọi người sợ hãi: Đã chết? Đây là có ý tứ gì? Lý bà tử thu tay lại: “Tiến vào mấy người, đưa ra cũng từng ấy người, này không phải huề nhau sao?”
Đi vào là làm di nương. Nữ nhân cả đời ở hậu viện làm di nương, tự nhiên không thể hòa li. Vậy còn ra như thế nào? Chủ gia cầm khế bán thân, đơn giản là bị bán hoặc là bị tiễn đi, hoặc là bị trực tiếp đánh chết.
Gia đình giàu có chết một cái di nương bán mình còn xem như chuyện quan trọng sao.
Mọi người ở đó, ngươi xem ta ta xem ngươi, không hẹn mà cùng nghĩ đến một chỗ, trong chốc lát có người cơ linh phá không khí im lặng, “Lý bà tử ở nhà uống rượu, nói lời say thôi. Nghe một chút là được. Đại quan bọn họ, chính là có thể bắt người vào nhà tù.”
“Cũng không phải là sao”
“Ai tin đâu. Không ai tin, không ai tin.”… Mọi người gượng cười lên tiếng.
Chợt có một người giơ cổ lên, nhìn về phía cách đó không xa, “Kia không phải Vương Nhị Ma Tử thôn đông sao? Hắn như thế nào lại tới chỗ này?”
“Vương Nhị Ma Tử? Cũng không cần kêu hắn tới, đó là kẻ bát tự cường ngạnh, mệnh sát tinh, ai lại gần, mạng nhỏ cũng không bảo toàn được bao lâu.”
“Nhà hắn ở xa như vậy, tới chỗ này làm chi! Đúng là đồ tao ôn, nhìn nhìn đệ đệ hắn Tam Diệp tử, khuôn mặt nhỏ mỗi ngày càng lộ ra xương, không chừng cũng là kẻ đoản mệnh. Người một nhà đều bị hắn khắc chết.”
“Đừng nói nữa. Nói nhiều cũng đen đủi......”
Vương Nhị Ma Tử càng đi càng nhanh, phía sau những người đó đồn đại mưa gió chỉ cần không nghe là được.
Mọi người vội gật đầu.
Lý bà tử phun ra một ngụm vỏ hạt dưa, mí mắt tràn đầy nếp gấp bị gió thổi đến muốn nhắm tịt lại, “Huyện lão gia là đại quan, lão bà tử không dám nói. Nhưng tức phụ của hắn kia rất nổi danh, là Bạch gia đại cô nương làm sinh ý tửu lầu trên trấn.”
“Nha, Bạch gia đại cô nương? Kia chính là người khó lường.”
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ ba đầu sáu tay?”
“Đừng nói bừa! Bạch gia đại cô nương là cái người khó lường. Chưa xuất giá đã tiếp nhận sinh ý tửu lầu trong nhà, lúc đó Bạch gia vốn sắp suy tàn, ai nghĩ tới Bạch gia đại cô nương một tay chưởng gia, nói là được thần tiên chỉ điểm đều không khoa trương.”
Một người chen vào : “Các ngươi đừng không tin, làng trên xóm dưới này, ai chưa từng đi trong huyện họp chợ. Ngươi hỏi thăm xem, Bạch gia đại cô nương đó là người lợi hại ra sao....”
Người này còn muốn nói nữa, Lý bà tử đẩy hắn một chút, “Nói đến chính là vị này. Bạch đại cô nương làm buôn bán lợi hại, làm chính thất tức phụ của quan lão gia càng có thủ đoạn.”
Nói tiếp: “Liền nói hậu viện này dù thêm bao nhiêu nữ nhân, ai cũng lướt không qua vị Bạch đại cô nương này.”
Lý bà tử thấp giọng ý bảo mọi người hướng phía trước chụm đầu lại một chỗ, khẽ nói: “Biết năm trước hậu viện của Huyện thái gia thêm mấy cái di thái thái không?”
Bàn tay nhăn nheo giơ ra năm đầu ngón tay.
Trời ạ! Khó lường a!
Không nói phải tiêu tiền dưỡng người, trước nói chính là di nương phải bán mình cầm khế, năm cái di nương, cũng tới một trăm lượng đi.
Lý bà tử nghe mọi người nói trọng điểm là của cải của Huyện thái gia, cười một chút, thần bí khó lường nói “Các ngươi cho rằng chỉ nghênh người vào cửa thôi sao?”
Sau lại dựa vào thân cây hòe phía sau nói: “Biết năm trước Huyện thái gia gia đã chết mấy cái di nương không?”
Mọi người sợ hãi: Đã chết? Đây là có ý tứ gì? Lý bà tử thu tay lại: “Tiến vào mấy người, đưa ra cũng từng ấy người, này không phải huề nhau sao?”
Đi vào là làm di nương. Nữ nhân cả đời ở hậu viện làm di nương, tự nhiên không thể hòa li. Vậy còn ra như thế nào? Chủ gia cầm khế bán thân, đơn giản là bị bán hoặc là bị tiễn đi, hoặc là bị trực tiếp đánh chết.
Gia đình giàu có chết một cái di nương bán mình còn xem như chuyện quan trọng sao.
Mọi người ở đó, ngươi xem ta ta xem ngươi, không hẹn mà cùng nghĩ đến một chỗ, trong chốc lát có người cơ linh phá không khí im lặng, “Lý bà tử ở nhà uống rượu, nói lời say thôi. Nghe một chút là được. Đại quan bọn họ, chính là có thể bắt người vào nhà tù.”
“Cũng không phải là sao”
“Ai tin đâu. Không ai tin, không ai tin.”… Mọi người gượng cười lên tiếng.
Chợt có một người giơ cổ lên, nhìn về phía cách đó không xa, “Kia không phải Vương Nhị Ma Tử thôn đông sao? Hắn như thế nào lại tới chỗ này?”
“Vương Nhị Ma Tử? Cũng không cần kêu hắn tới, đó là kẻ bát tự cường ngạnh, mệnh sát tinh, ai lại gần, mạng nhỏ cũng không bảo toàn được bao lâu.”
“Nhà hắn ở xa như vậy, tới chỗ này làm chi! Đúng là đồ tao ôn, nhìn nhìn đệ đệ hắn Tam Diệp tử, khuôn mặt nhỏ mỗi ngày càng lộ ra xương, không chừng cũng là kẻ đoản mệnh. Người một nhà đều bị hắn khắc chết.”
“Đừng nói nữa. Nói nhiều cũng đen đủi......”
Vương Nhị Ma Tử càng đi càng nhanh, phía sau những người đó đồn đại mưa gió chỉ cần không nghe là được.
Danh sách chương