“Cái này thì . . .”

Cố Khanh gãi đầu, cô thấy quỷ nhờ vào mặt dây đeo bằng ngọc, chứ cô cũng mù tịt về mảng này.

“Tôi chỉ ngẫu nhiên phát hiện chính mình có thể gặp quỷ, nhưng nghe nói bôi nước mắt trâu lên mí mắt thì có thể thấy quỷ, có lẽ cô nên tìm một bình nước mắt thử xem.”

Hướng Vi trầm tư.

Nước mắt trâu sao? Động tác của Hướng Vi phi thường nhanh chóng, chưa đợi Cố Khanh phản ứng lại, cô ta đã chuẩn bị xong bút ghi âm và mua chuộc một người bạn cùng phòng của Cao Minh.

Kế hoạch của bọn họ tiến hành rất thuận lợi.

Hướng Vi đưa bút ghi âm cho bạn chung phòng ngủ với Cao Minh, cũng dặn người này mở bút ghi âm trước khi ngủ.

Tuy không biết tại sao hoa khôi của khoa tiếng Anh muốn làm như vậy, nhưng có tiền có thể sai khiến ma quỷ, chỉ là mở bút ghi âm đã được trả một trăm tệ, thu vài tiếng ngáy chắc không sao.

Sinh viên nam cầm bút ghi âm lúc ấy nghĩ như thế.

Trước khi ngủ, cậu ta mở bút ghi âm ra, nhưng không biết có phải do căng thẳng hay trong lòng chứa chuyện mà mãi không ngủ.

Trong lúc cậu trai mơ màng sắp ngủ thì nghe Cao Minh ở bên cạnh nói mớ.



Cậu ta cũng rất nhiều chuyện, còn cố tình cầm bút ghi âm mơ màng muốn đến gần nghe rõ Cao Minh đang nói cái gì, nhưng khi lắng nghe nội dung thì người này liền hết hồn.

“Thanh Thanh? Tôi . . . tôi không phải cố ý, cô đừng đến bám tôi! Tôi không cố ý giết cô!” Cao Minh huơ tay múa chân trong mơ.

Ôi trời!

Giết người?

Chuyện này thật sự có quan hệ với Cao Minh?

Trong trường học có ai không biết chuyện Vương Thanh Thanh? Lúc trước nghe nói Cao Minh bị cảnh sát tìm rồi được thả ra, còn tưởng là chỉ kêu anh ta đi hỏi chuyện, giờ nghe lời Cao Minh nói mớ thì không chừng thật sự có quan hệ với anh ta!

Chuyện này lớn rồi đây.

Cậu trai cảm thấy chính mình không giải quyết được, nhanh chóng gọi dậy hai người khác, cùng nhau nghe Cao Minh rốt cuộc sẽ nói cái gì.

Tiếp đó, ba người nghe được Cao Minh trong lúc ngủ mơ từng chữ nói ra quan hệ người yêu với Vương Thanh Thanh, tối hôm đó anh ta lén từ ban công lầu ba tuột ống nước xuống dưới, trong cơn giận xúc động giết Vương Thanh Thanh rồi ném xác xuống hồ Tình Nhân.

Ba cậu trai khác trong phòng ngủ quay sang nhìn nhau.

Thật sự không ngờ! Cái tên Cao Minh này nhìn bề ngoài có vẻ là người tốt, ai dè chó cắn người là chó không sủa!



Ngẫm lại chính mình ở chung một phòng với can phạm giết người thời gian dài như vậy, ba chàng trai cảm giác da đầu hơi tê dại.

Cậu trai cầm bút ghi âm lên tiếng trước:

"Hiện tại nên làm gì?"

Mọi thứ đã rõ ràng, hoa khôi của khoa kêu cậu ta cầm bút ghi âm vào phòng ngủ là muốn lấy chứng cứ! Tuy không biết hoa khôi của khoa làm cách nào biết Cao Minh sẽ nói mớ, nhưng bút ghi âm trong tay cậu ta tuyệt đối là chứng cứ quan trọng.

Một cậu trai khác nhìn bút ghi âm, vẻ mặt kinh ngạc nói:

“Ôi mợ, mày lấy bút ghi âm ở đâu vậy? Đã chuẩn bị từ trước hả?”

“Cái này là hoa khôi của khoa tiếng Anh kêu tao làm, tao cũng không rõ ràng." Cậu trai cầm bút ghi âm luống cuống như giữ khoai lang phỏng tay.

Anh cả của phòng mở miệng nói:

“Được rồi, chuyện này liên quan đến án mạng, học sinh như chúng ta không quản được. Ngày mai mày đưa bút ghi âm cho Hướng Vi, sau đó chúng ta coi như không biết gì.”

Cậu trai gật đầu, lắp bắp nhìn anh cả:

“Vậy kế tiếp . . . ngủ nữa không?”

Anh cả nghe vậy liền vỗ vào trán cậu ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện