Cố Khanh đã bị sát hại bởi một tên cướp đột nhập vào nhà.
Cô mở to mắt nhìn một người đàn ông râu quai nón, đội chiếc mũ đen, mặc chiếc áo khoác bọc kín mít đang lục lọi trong nhà mình.
Bên cạnh bàn trong phòng khách, xác của cô nằm đó, trên mặt đất đầy máu đỏ, phía sau đầu đang chảy ra rất nhiều máu, sàn nhà toàn là màu đỏ của máu.
Đúng vậy! Hồn ma của Cố Khanh đang quan sát mọi thứ xung quanh.
Cô đã chết rồi.
*
Mới 40 phút trước.
Cố Khanh vừa về nhà sau một ngày tìm việc thất bại, vừa lấy chìa khóa ra khỏi túi thì một tên cướp có râu quai nón từ góc đường chạy tới, bịt miệng cô và kéo vào nhà.
Khi vào cửa, hắn ta nhìn chằm chằm vào cô từ trên xuống dưới, như đang tìm kiếm cái gì đó.
Cố Khanh cố gắng giữ bình tĩnh, hy vọng có thể tự bảo vệ mình.
"Anh muốn làm gì? Tôi… tất cả tiền của tôi đều ở trong ví, tôi không nhìn thấy khuôn mặt của anh..."
Nếu chỉ là một vụ cướp bình thường, Cố Khanh nghĩ rằng nếu cô chỉ cho hắn biết tiền ở đâu thì hắn sẽ lấy tiền rồi để cô được an toàn.
"Đồ ở chỗ nào?" Ai ngờ người đối diện cất tiếng hỏi, giọng nói hơi khàn.
Bởi vì quá hoảng nên Cố Khanh không hiểu đối phương đang nói đến thứ gì, nghĩ một hồi cô tưởng hắn đang hỏi tiền.
"Anh nói cái gì vậy?"
Nhìn thấy Cố Khanh không hiểu hoặc giả vờ không hiểu, trong lòng kẻ đó đã không nhịn được mà nóng nảy, hắn đá một cú thật mạnh vào bụng cô, hy vọng sự đau đớn sẽ khiến cô nói thật.
Cú đá mạnh khiến bụng cô đau đớn, đồng thời Cố Khanh bị đẩy ngã về sau và đầu đập vào góc bàn.
Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ đều trở nên tối đen trước mắt Cố Khanh.
Cô bất tỉnh ngay lập tức, máu vẫn đang chảy ra liên tục từ phía sau đầu cô, khiến cả mặt đất đỏ đến nỗi không thể nhận ra được màu sắc ban đầu.
Kẻ đeo râu quai nón ban đầu chỉ muốn sử dụng sức mạnh để khống chế Cố Khanh, nhưng không ngờ lại khiến cô đập đầu trúng góc bàn.
"Chậc!" Râu quai nón rất bất mãn với tình huống này. Tuy nhiên, hắn không quan tâm tới sự sống còn của Cố Khanh, chỉ là việc tìm kiếm món đồ sẽ trở nên khó khăn hơn.
Hắn đã kiểm tra cổ cô rồi, nhưng không tìm thấy thứ mình cần.
Vì vậy râu quai nón tiếp tục đi vào phòng ngủ để tìm kiếm tiếp.
Nhưng hắn không biết rằng, Cố Khanh vốn đã hôn mê giờ lại mở mắt ra rồi tỉnh lại.
Dù máu vẫn tiếp tục chảy ra, cơ thể cô đang dần trở nên lạnh lẽo, nhưng tâm trí Cố Khanh lại rất tỉnh táo.
Cô đoán rằng hắn đang tìm kiếm chiếc dây chuyền ngọc bội mà mình đang đeo trên người.
May là vì chiếc dây chuyền này có liên quan đến thân thế của cô từ khi cô bị đưa vào cô nhi viện, cho nên cô đã che giấu chiếc dây chuyền ngọc bội đó vào vòng tay của mình.
Nó trông có vẻ rất bình thường, Cố Khanh cũng không đeo lên cổ, bởi vì quần áo mùa đông có chút dày nên sợi dây chuyền đã được che giấu khá tốt, kẻ cướp cũng không phát hiện được.
Cố Khanh cố gắng di chuyển một chút để gọi cảnh sát, nhưng điện thoại lại ở trong túi nằm ở gần cửa.
Bây giờ cô muốn di chuyển còn khó khăn chứ đừng nói là lấy điện thoại!
Cô muốn kêu cứu, nhưng do lượng máu mất quá nhiều nên không còn đủ sức để kêu lên. Chưa kể nếu phát ra âm thanh, tên cướp sẽ phát hiện ra rồi tiến lại gần.
Cơ thể cô ngày càng lạnh, cũng không còn đủ sức để di chuyển. Cố Khanh nhận ra rằng cô có thể sắp chết rồi...
Ngẫm lại cũng buồn cười, khi bị đưa vào cô nhi viện, trên người cô ngoại trừ quấn tã thì chỉ có mỗi sợi dây chuyền này.
Cô mở to mắt nhìn một người đàn ông râu quai nón, đội chiếc mũ đen, mặc chiếc áo khoác bọc kín mít đang lục lọi trong nhà mình.
Bên cạnh bàn trong phòng khách, xác của cô nằm đó, trên mặt đất đầy máu đỏ, phía sau đầu đang chảy ra rất nhiều máu, sàn nhà toàn là màu đỏ của máu.
Đúng vậy! Hồn ma của Cố Khanh đang quan sát mọi thứ xung quanh.
Cô đã chết rồi.
*
Mới 40 phút trước.
Cố Khanh vừa về nhà sau một ngày tìm việc thất bại, vừa lấy chìa khóa ra khỏi túi thì một tên cướp có râu quai nón từ góc đường chạy tới, bịt miệng cô và kéo vào nhà.
Khi vào cửa, hắn ta nhìn chằm chằm vào cô từ trên xuống dưới, như đang tìm kiếm cái gì đó.
Cố Khanh cố gắng giữ bình tĩnh, hy vọng có thể tự bảo vệ mình.
"Anh muốn làm gì? Tôi… tất cả tiền của tôi đều ở trong ví, tôi không nhìn thấy khuôn mặt của anh..."
Nếu chỉ là một vụ cướp bình thường, Cố Khanh nghĩ rằng nếu cô chỉ cho hắn biết tiền ở đâu thì hắn sẽ lấy tiền rồi để cô được an toàn.
"Đồ ở chỗ nào?" Ai ngờ người đối diện cất tiếng hỏi, giọng nói hơi khàn.
Bởi vì quá hoảng nên Cố Khanh không hiểu đối phương đang nói đến thứ gì, nghĩ một hồi cô tưởng hắn đang hỏi tiền.
"Anh nói cái gì vậy?"
Nhìn thấy Cố Khanh không hiểu hoặc giả vờ không hiểu, trong lòng kẻ đó đã không nhịn được mà nóng nảy, hắn đá một cú thật mạnh vào bụng cô, hy vọng sự đau đớn sẽ khiến cô nói thật.
Cú đá mạnh khiến bụng cô đau đớn, đồng thời Cố Khanh bị đẩy ngã về sau và đầu đập vào góc bàn.
Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ đều trở nên tối đen trước mắt Cố Khanh.
Cô bất tỉnh ngay lập tức, máu vẫn đang chảy ra liên tục từ phía sau đầu cô, khiến cả mặt đất đỏ đến nỗi không thể nhận ra được màu sắc ban đầu.
Kẻ đeo râu quai nón ban đầu chỉ muốn sử dụng sức mạnh để khống chế Cố Khanh, nhưng không ngờ lại khiến cô đập đầu trúng góc bàn.
"Chậc!" Râu quai nón rất bất mãn với tình huống này. Tuy nhiên, hắn không quan tâm tới sự sống còn của Cố Khanh, chỉ là việc tìm kiếm món đồ sẽ trở nên khó khăn hơn.
Hắn đã kiểm tra cổ cô rồi, nhưng không tìm thấy thứ mình cần.
Vì vậy râu quai nón tiếp tục đi vào phòng ngủ để tìm kiếm tiếp.
Nhưng hắn không biết rằng, Cố Khanh vốn đã hôn mê giờ lại mở mắt ra rồi tỉnh lại.
Dù máu vẫn tiếp tục chảy ra, cơ thể cô đang dần trở nên lạnh lẽo, nhưng tâm trí Cố Khanh lại rất tỉnh táo.
Cô đoán rằng hắn đang tìm kiếm chiếc dây chuyền ngọc bội mà mình đang đeo trên người.
May là vì chiếc dây chuyền này có liên quan đến thân thế của cô từ khi cô bị đưa vào cô nhi viện, cho nên cô đã che giấu chiếc dây chuyền ngọc bội đó vào vòng tay của mình.
Nó trông có vẻ rất bình thường, Cố Khanh cũng không đeo lên cổ, bởi vì quần áo mùa đông có chút dày nên sợi dây chuyền đã được che giấu khá tốt, kẻ cướp cũng không phát hiện được.
Cố Khanh cố gắng di chuyển một chút để gọi cảnh sát, nhưng điện thoại lại ở trong túi nằm ở gần cửa.
Bây giờ cô muốn di chuyển còn khó khăn chứ đừng nói là lấy điện thoại!
Cô muốn kêu cứu, nhưng do lượng máu mất quá nhiều nên không còn đủ sức để kêu lên. Chưa kể nếu phát ra âm thanh, tên cướp sẽ phát hiện ra rồi tiến lại gần.
Cơ thể cô ngày càng lạnh, cũng không còn đủ sức để di chuyển. Cố Khanh nhận ra rằng cô có thể sắp chết rồi...
Ngẫm lại cũng buồn cười, khi bị đưa vào cô nhi viện, trên người cô ngoại trừ quấn tã thì chỉ có mỗi sợi dây chuyền này.
Danh sách chương