Thẩm Tây Lăng đi tới nhà bố mẹ mình, đón Triển Hiểu An về, tật xấu của Triển Hiểu An lại bùng phát, đang chơi vui vẻ với ông ngoại, không vui mừng tí nào bị Thẩm Tây Lăng quấy rầy, Thẩm Tây Lăng dỗ nửa ngày, Triển Hiểu An cũng không chịu đi, khiến cô rất khó xử.

“Triển Hiểu An, bố con mua socola cho con.” Thẩm Tây Lăng ra đòn sát thủ.

Triển Hiểu An vừa nghe, bỏ lại món đồ chơi, “Ông ngoại, ông từ từ chơi đi, cháu trở về xem bố một chút, bố mà không thấy cháu, nhất định sẽ nghĩ tới cháu…..”

Thẩm Sơ Văn: đứa cháu gái này…..

Lúc này Thẩm Tây lăng mới dắt con gái về nhà.

Triển Hiểu An nắm tay Thẩm Tây Lăng, còn vừa đi vừa hát. Thẩm Tây Lăng rất nhanh phát hiện ra tâm tình Triển Hiểu An rất tốt, socola có ma lực lớn như vậy sao? “An An rất thích socola?”.Thẩm Tây Lăng không nhịn được mở miệng.

Gắng sức mà gật đầu, “Rất thích rất thích.”

“Vậy giữa bố và socola, con thích gì hơn?”

Cô bé suy nghĩ nửa ngày, “Bố.”

Thẩm Tây Lăng cảm thấy có chút vui, ít nhất con gái chưa hoàn toàn yêu vật chất quá.

Kết quả Triển Hiểu An lại nói, “Có bố tự nhiên sẽ có socola. Hơn nữa đã có bố, không thể đổi.”

Quan điểm này khiến người ta có chút tò mò, “Cái gì mà bố không thể đổi?”

“Bố chỉ có một thôi!”. Triển Hiểu An tình ý đương nhiên.

Thẩm Tây Lăng nhìn con gái mình, “Mẹ con cũng chỉ có một thôi.” Dùng ngón tay chọc vào trán con gái.

Triển Hiểu An lấy tay xoa trán, “Có một cô nói muốn làm mẹ con….. vậy có nghĩa là mẹ không chỉ có một……”

Cho dù âm thanh của con gái ngày càng thấp, Thẩm Tây Lăng vẫn nghe được đoạn phía sau. Nụ cười trên mặt cô cứng đờ, ngồi chổm xuống, nhìn thẳng con gái, “Cô nào? Nói ẹ, làm sao con biết cô kia.”

“Lần đó bố đưa con đi chơi, gọi mẹ cùng đi, mẹ không đi. Con với bố cùng đi dạo, bên trong có nhiều cây, rất đẹp. Sau thế nào nhỉ, bố nói có một cô sẽ tới cùng chơi với con, sau đó không đến bao lâu thì cô kia tới, dáng dấp của cô đấy rất xinh đẹp.” Triển Hiểu An cúi đầu nhìn ngón tay mình, sau đó lại nhìn mẹ, “Cô kia muốn làm mẹ con, mà con không đồng ý.”

Triển Hiểu An nhìn mẹ rồi cười, xem bé láu lỉnh.

Thẩm Tây Lăng đứng lên, sờ sờ đầu con gái, “Như vậy à…….”

“Lần sau con bảo mẹ cùng đi, mẹ không thể không đi, nếu không con liền….” Suy nghĩ một chút, cũng không nói vế sau, “Dù sao mẹ nhất định phải đi.”

Thẩm Tây Lăng đứng ở ven đường, gọi xe taxi, mình và con gái cùng nhau đi vào trong xe.

Cô nghiêng đầu, không để cho con gái nhìn thấy nét mặt bây giờ của mình. Triển Dịch Minh, anh khinh người quá đáng, còn dám dẫn người tính tới trước mặt con gái, không coi cô ra gì.

Tay của cô nắm thành một cục, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài, đi qua nhiều công trình, cây cối cũng lui về phía sau…..

-----------------

Xuống xe, trả tiền, Thẩm Tây Lăng dắt Triển Hiểu An chậm rãi trở về.

Cô bé vì bố trở về mà cảm thấy vui vẻ, “Mẹ, mẹ nói xem bố có mua quà con không.”

“Có chứ, bố rất chiều con.”

Triển Hiểu An cười hắc hắc, “Con cũng chiều bố lắm.”

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của con gái, trong lòng cô có chút khó chịu, đi sờ đầu con gái lần nữa, động tác này, mang theo tính trấn an, giờ phút này cũng đang trấn an chính cô.

Vừa mới về đến nhà, Triển Hiểu An liền xông tới, nhảy tới trong ngực Triển Dịch Minh, “Bố, con rất nhớ bố.”

Thẩm Tây Lăng đứng cách đó không xa, nhìn hai bố con. Anh vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn nhỏ giọt, trên cổ dính mấy giọt nước, đang chảy từ cổ xuống.

Không thể khống chế, cô lại nghĩ, anh trở về đã tắm, có phải muốn tẩy đi dấu vết hay không? Anh nói anh đi công tác ba ngày, kết quả bốn năm ngày mới về, rốt cuộc anh quá bận rộn hay là anh đã sớm trở về nhưng không về nhà?

Rõ ràng hành vi của anh có thể sử dụng làm lý do bình thường thuyết phục bản thân mình, nhưng cô theo bản năng lựa chọn cái xấu nhất, cô biết mình nghiêng về quỹ đạo rất đáng sợ.

Triển Dịch Minh thực sự mua cho Triển Hiểu An không ít đồ, Triển Hiểu An thét lên chạy về phòng nhìn, chạy so với lúc bình thường nhanh hơn, Triển Dịch Minh đứng tại chỗ vừa lắc đầu cười vừa bảo Triển Hiểu An cẩn thận một chút, chớ làm rơi.

Thẩm Tây Lăng cảm giác mình từ đầu đến cuối cũng chỉ đóng thân phận của khách.

“Hôm nay có chuyện gì quan trọng vậy?”. tầm mắt của Triển Dịch Minh dừng trên người cô, nhìn dáng dấp, ăn mặc tỉ mỉ, không có đi đón An An mà để ở nhà bà ngoại, tất cả hành động này chứng minh rằng hôm nay cô có chuyện.

Cô nhìn anh một cái, bình tĩnh kiềm chế, “Em không thể có chuyện quan trọng sao?”

“Em có thể có chuyện gì quan trọng cơ chứ.” Anh nhíu mày, bây giờ cô không có công việc, chuyện quan trọng nhất là chăm sóc An An cho tốt, chuyện nào quan trọng hơn chứ?

Ngay sau đó cô nhìn anh, vốn cau mày, vào lúc này cũng đang quan sát anh một hồi rồi cười, “Tôi có hay không có chuyện quan trọng phải nói cho anh biết sao? Triển Dịch Minh tiên sinh.”

Cô cười lên thì má phải có một má lúm đồng tiền nhỏ, vốn ấm áp đáng yêu, giờ phút này lộ ra má lúm đồng tiền chỉ có vẻ quỷ dị khác thường.

Triển Dịch Minh thấy thái độ này của cô không giải thích được nên có chút không thoải mái, “Anh chỉ tùy tiện hỏi một chút.”

“Đúng vậy, tôi cũng chỉ tùy tiện trả lời anh mà thôi, anh không cần lộ vẻ nghiêm trọng cỡ nào.” Hai bên hỏi nhau cũng xem nhẹ, chỉ là muốn khiến anh khó chịu thôi.

Thấy giọng nói với vẻ mặt cô có phần không đúng, anh suy tư chốc lát, “Em gặp phải chuyện gì?”

Thẩm Tây Lăng đi tới, ngồi lên ghế đối diện Triển Dịch Minh. Cô nhẹ nhàng nâng chân lên, hai chân vắt chéo, ngồi xuống thì váy có chút ngắn, nổi bật đôi chân mảnh khảnh mỹ lệ.

“A, cũng không có gì. Hôm nay đi ngang qua một quảng trường, thấy mấy đứa trẻ đang biểu diễn xếc, đứa bé lớn nhất cũng chỉ hơn An An có một hai tuổi mà thôi, nhưng đứa bé đó ngồi trên ghế, đầu nhét vào hòm sắt, khiến đứa trẻ bên ngoài cho lưỡi lê* đi vào, giống như ma thuật chiếu trong tivi vậy, nhưng đạo cụ của mấy đứa trẻ đó vẫn bẩn vừa thô. Mấy đứa đó mặc rất rách nát. Lúc đấy, em đứng ở bên đó, chỉ dừng lại mấy giây, nhanh chóng rời đi. Em nghĩ, họ biểu diễn như vậy, để người vây xem cho tiền, người vây xem ném càng nhiều tiền, các em đó kiếm càng nhiều tiền, người phụ trách các bé đó càng vui mừng, đối với các bé đó tốt hơn chút. Nhưng nếu không có khách xem, họ cũng không cần làm những chuyện nguy hiểm này. Nhưng những ngày xem thấy những đứa trẻ kia đáng thương như vậy, tất cả đều sẽ cho tiền. Mà người phụ trách thấy có tiền, vì vậy bắt các bé đó biểu diễn nhiều hơn. Thậm chí, sẽ xuất hiện càng ngày càng nhiều các đứa trẻ nhỏ đi ra ngoài làm xiếc….. anh nói xem, rốt cuộc nên đưa tiền là tốt hay không phải trả tiền?”

*Lưỡi lê là vũ khí lạnh giông cây thương nhưng nhỏ hơn nhiều và thường lắp vào các khẩu súng trường tấn công và chiến đấu.

Không trả tiền, trong lòng khó chịu, cho, giống như giúp người xấu làm điều ác.

Triển Dịch Minh quan sát cô, rất rõ ràng, chuyện những đứa trẻ này không phải là nguyên nhân khiến thái độ của cô như thế, nhưng anh vẫn phối hợp mở miệng, “Có cho hay không thì như thế nào, dù sao ai cũng phải chết, cũng ảnh hưởng nhiều tới em.”

Thẩm Tây Lăng cười lần nữa, chu kỳ sống tuần hoàn này, cũng không hẳn là thế, tựa như cuộc sống cô bây giờ.

Bởi vì sợ không bỏ An An được, vì vậy chọn rời đi, biết mình có một ngày sẽ thoát khỏi cuộc sống bây giờ. Sau đó lại lựa chọn quay về, sau khi trở lại vì con với nguyên nhân khác, lựa chọn kĩ sẽ cư xử tốt cuộc hôn nhân này. Có ý định đối đãi tốt, vì vậy bắt đầu yêu cầu anh bỏ ra, đối với con, đối với gia đình này, đối với cô, đối phương lại không đáp ứng lại yêu cầu của cô, vì vậy lại không cân bằng……

Sau lại không thăng bằng, nghĩ tới cũng không phải là việc tan vỡ, mà phải nghĩ tới con. Cô phải suy nghĩ, đã thử bày tỏ cảm xúc của mình, nhưng tâm tình bố mẹ băn khoăn, thậm chí còn phải nghĩ nhiều hơn……

Đây không phải là chu kỳ sống tuần hoàn sao?

Cô cảm giác mình có chút mệt mỏi, mở miệng cũng không muốn. Muốn ngủ, cái gì cũng không muốn hỏi, cái gì cũng không muốn suy nghĩ nhiều.

“An An sẽ nghỉ học, sau đó sẽ thuê bảo mẫu hoặc là để An An bên bố mẹ anh, tôi nghĩ tôi nên có công việc của mình, tôi cũng cần có cuộc sống của mình.” Cô bình tĩnh nói ra, chính cô cũng kinh ngạc.

Vốn cho là cô sẽ quát lên với anh…….

Xem ra, quả thật cô cũng bắt đầu biến mình dối trá.

Triển Dịch Minh vẫn nhìn cô, “Làm sao lại nghĩ tới việc này?”

“Anh biết rồi đấy, tôi vẫn luôn muốn ra ngoài làm việc.”

“Anh đang hỏi em, tại sao hôm nay lại nghĩ tới, cái gì kích thích em suy nghĩ như vậy.” Anh nhìn cô, tay nắm vào thành ghế salon, vẻ mặt khẽ tức giận.

Cô cúi đầu, nhìn ngón tay mình, động tác này giống với An An, lúc đang suy nghĩ, thích nhìn tay của mình, đi quan sát đường vân trên ngón tay…..

Tâm tình của mình đã bị đè nén, không có chuẩn bị cãi với anh hay làm ra hành động khác, nhưng hình như anh không có ý định yên tĩnh qua ngày.

Cô ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười cười khuôn tốt nhất, “Tôi cũng cần phải thông báo giống như anh sao?”

“Thái độ này của em là sao?”

“Thái độ gì.”. Cô lặp lại, “hừ” một tiếng, “Cũng giống như thái độ của anh thôi, không phải anh không thích tôi hỏi chuyện của anh sao, vừa đúng, tôi cũng rất ghét anh hỏi tôi về chuyện của tôi. Cũng coi như là huề nhau đi. Như vậy cũng tốt, có cảm động lây phía sau, về sau tôi sẽ không hỏi tới chuyện của anh nữa. Tùy anh có cuộc sống bên ngoài thế nào, tôi cũng không hỏi…. cho nên, anh cũng đừng hỏi tôi.”

“Anh đã nói qua với em, anh đang làm việc…..”

“Đúng vậy, anh là đang làm việc. Tối đi về muộn, cũng là anh đang làm việc. Trên cổ áo dính vết son môi cũng là vì công việc. Trên quần áo có dính mùi nước hoa, vẫn là vì công việc. Anh chỉ vì công việc của anh thôi mà cực kì vĩ đại, bồi ăn bồi uống….” Cô tạm ngừng, nhìn anh.

Anh nhìn cô chằm chằm, vung tay lên, tất cả những thứ trên khay trà rơi xuống mặt đất…..

“Em trở lại đã tìm anh tra, nói đi, rốt cuộc em muốn làm cái gì…….”

An An nghe thấy tiếng, từ trên tầng chạy xuống, thấy Thẩm Tây Lăng hét lên với Triển Dịch Minh, “Tôi muốn làm cái gì, tôi có thể làm cái gì, trên người tôi không phải dán nhãn nhà họ Triển các người sao, anh nói xem tôi có thể làm gì, không phải tôi bị các người trói chặt sao?”

Nét mặt của cô quá mức dữ tợn, An An thấy bố và mẹ mình đang cãi nhau.

Bé có một người bạn, bố mẹ luôn cãi nhau, sau đó bố bạn ấy cũng đi, mẹ cũng đi, bạn ấy đành phải sang bên bà nội…..

An An “ Oa” một tiếng, khóc lớn lên, “Bố mẹ đừng cãi nhau…….”

Nhìn thấy An An khóc, hốc mắt Thẩm Tây Lăng liền đỏ, chạy tới ôm An An, “Đừng khóc, đừng khóc, ngoan nào, mẹ ở chỗ này, bảo bối đừng khóc……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện