3
Người bạn học cũ giúp tôi tìm một luật sư, là người chị cùng cha khác mẹ của cô ấy.
Không biết có phải vì mối quan hệ bất hạnh của gia đình ban đầu hay không, mà chị của cô ấy sinh ra bài xích với đàn ông, đặc biệt là đàn ông ngoại tình.
Bạn học cũ chẳng qua chỉ kể sơ sơ về chuyện của tôi, cô ấy ngay lập tức đồng ý đồng thời đưa ra một số lời khuyên.
Tôi đã gửi đơn ly hôn lên tòa án địa phương với lý do rạn nứt tình cảm, sau đó lấy thẻ ATM và sổ kế toán của bà mẹ chồng làm manh mối, nộp đơn yêu cầu điều tra thu thập chứng cứ tố cáo chồng cố ý chuyển nhượng tài sản.
Trước khi khởi kiện, đầu tiên tôi điền vào giấy uỷ quyền điều tra thu thập chứng cứ, nhờ chị luật sư giúp đỡ, điều tra rõ ràng nguồn tiền vốn trong thẻ của bà mẹ chồng.
Mấy ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ luật sư của mình “Chị muốn nói chuyện với em về chuyện em tố cáo chồng chuyển nhượng tài sản”.
Sau khi gặp mặt, chị ấy đưa cho tôi một xấp tài liệu, là về việc điều tra thẻ ngân hàng của bà mẹ chồng.
“Chồng em không có vấn đề gì về chuyển nhượng tài sản, những số tiền này, đều là tài sản riêng của mẹ chồng em, chị đã liên hệ với người chuyển tiền vào tài khoản, dựa theo lời người đó nói, đây là chi phí mô hình người mẫu của cửa hàng trực tuyến, em có biết mẹ chồng em đang làm người mẫu không?”.
Tôi lắc đầu, với tính khí của bà ta đời này không thể nào làm người mẫu bán hàng online được, hơn nữa ngày ngày bà ta đều ngồi ở nhà, thì làm người mẫu ở đâu? Đối phương nói dối, giúp bà ta che giấu sự thật.
Tôi cười nhẹ.
Chà, nhóm người gây án, và số người có liên quan đã tăng thêm.
Vì để tóm cổ cả đám xấu xa âm mưu đen tối này, tôi quyết định thu thập các manh mối khác lùi lại thời gian truy tố.
“Các khoản phí pháp lý sẽ được giải quyết cho chị như thường, mấy ngày này làm phiền chị rồi”.
Sau khi rời khỏi văn phòng, tôi mở túi hồ sơ ra “Nhậm Tuyết” cái tên này gần như chiếm đầy mấy tờ giấy vô cùng chi tiết.
Chuyện này có chút huyền bí.
Làm gì có người phụ nữ nào cam tâm tình nguyện làm tình nhân cho một con ma nghèo như chồng tôi, lại còn đúng hạn gửi tiền về cho bà mẹ chồng tôi?.
Mục đích gì đây? vì lão chồng không bản lĩnh? hay là vì bà mẹ chồng chua ngoa ngang ngược vô lý?.
Nếu đúng như vậy, tôi rất muốn gặp chị gái này, và tôi sẵn sàng nhường thân phận con dâu.
Tranh thủ kỳ nghỉ, tôi gửi con gái đến nhà người bạn thân ở thành phố bên cạnh.
Tôi trả các chi phí sinh hoạt, nghĩ rằng sự an toàn của con gái tôi tạm thời được bảo toàn, tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Gần hai tháng là đủ rồi.
Về đến nhà, Chương Quân thấy Thang Viên không có ở đây, hỏi: “Con đâu rồi?”.
Nghe thấy tôi nói đã gửi đứa nhỏ đến nhà bạn thân, bọn họ rất không vui, Chương Quân còn liên tục thúc giục tôi nhanh chóng đưa con về, nhưng tôi từ chối.
Ban đêm khi tôi đi vệ sinh, nghe được bố chồng nhẹ giọng an ủi bà mẹ chồng “Không sao đâu mà, không phải chỉ một tháng thôi sao, vẫn còn kịp”.
Tôi cười khẩy rồi nhẹ nhàng trở về phòng, lũ ác quỷ này, chúng nhất định sẽ gặp báo ứng.
Trước khi ngủ, Chương Quân đi tắm, hắn để lại điện thoại trong phòng ngủ sạc pin.
Hắn luôn như vậy, dáng vẻ né tránh khỏi hiềm nghi, nhưng hắn lại dùng mật mã và dấu vân tay bảo mật hai lớp để mở khoá bảo hiểm.
Đã làm đĩ rác rưởi mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết.
Đầu tiên tôi đổi sim điện thoại của hắn rồi lấy một chiếc điện thoại cùng kiểu đã bị hỏng, sau đó giả vờ như hắn có cuộc gọi, hớt ha hớt hải cầm điện thoại chạy vào phòng tắm, đẩy cửa ra không cẩn thận làm rơi chiếc điện thoại vào trong chậu nước bên cạnh bồn rửa tay.
Tôi đã sớm đặt nó ở đó, bên trong ngâm vài bộ quần áo vốn dĩ không cần phải giặt.
Ùm một tiếng, chiếc điện thoại vùi vào trong đống nước, Chương Quân nói hết câu này đến câu khác kéo tôi sang một bên, đợi khi vớt chiếc điện thoại ra thì điện thoại đã thành cục gạch rồi.
Tôi cúi đầu vẻ mặt áy náy “Em thật sự không cố ý……gần công ty chúng ta có có một công cửa hàng chuyên xử lý điện thoại vào nước, nếu nhanh thì chỉ cần đợi một chút là sẽ có ngay, còn chậm thì mất ba ngày, em chắc chắn giúp anh sửa nó”.
Thấy Chương Quân sắc mặt có chút thả lỏng,tôi nói tiếp: “Anh vẫn còn có điện thoại dự phòng mà, sẽ không làm chậm trễ công việc của anh đâu”.
lMặc dù sắc mặt vẫn như cũ thiếu kiên nhẫn, nhưng cuối cùng Chương Quân cũng không nói nữa.
Cửa hàng đó, là chồng của Quyên Tử mở, khi đưa cho tôi dữ liệu trong điện thoại, Quyên Tử nhìn tôi tràn đầy vẻ thông cảm.
Tôi đoán, bên trong tuyệt đối có thứ gì đó đang kinh ngạc.
Quả nhiên, trong trình duyệt web có hợp đồng bảo hiểm người chết hoặc trọng thương, lịch sử tìm kiếm cách làm thế nào để nhận được bồi thường của công ty bảo hiểm.
Từ một bạn bè trên wechat có biệt hiệu là Bảo hiểm XX, tôi cũng đã tìm thấy thông tin chi tiết về bảo hiểm tai nạn của con gái mình. Chương Quân đã sử dụng sự kiên nhẫn to lớn mà từ trước tới nay chưa từng có, tham khảo chi tiết tất cả các tình huống ngoài ý muốn mà hắn có thể nghĩ ra và số tiền bồi thường hắn có thể nhận được.
Nhân viên bảo hiểm dường như có chút bực mình
「Hỏi kỹ như vậy, tôi còn tưởng anh muốn đi gây án」.
「Sao có thể chứ?Nếu tôi thật sự muốn gây án, làm sao dám hỏi anh kỹ như thế được? Đó chẳng phải là đi tìm cái chết sao?」
Câu trả lời này, cũng coi như là linh hoạt.
Nếu như không phải ngày thường hắn căn bản không tiếp xúc với con gái, thì nhìn những đoạn tin nhắn này chắc ai cũng đều sẽ cảm thấy, đây là một ông bố tốt.
Tôi kiên nhẫn lướt xuống dưới, phát hiện hắn cùng với một người trong danh sách bạn bè tên “Ảnh” cũng rất nhiều lần liên lạc với nhau. Mặc dù đã xoá lịch sử trò chuyện, nhưng chồng của Quyên Tử có tay nghề rất cao, bằng một cách thần kỳ nào đó vẫn có thể khôi phục hầu hết tất cả tin nhắn về trạng thái cũ.
Lúc đó tôi mới biết số tiền trong thẻ ngân hàng của mẹ chồng tôi đến từ đâu.
Mấy năm nay mỗi khi đi làm về Chương Quân thường xuyên mang quà về cho tôi, và còn giúp tôi chụp những bức ảnh tuyệt đẹp.
Bắt đầu với những món quà vài trăm, sau đó là vài nghìn tệ, thậm chí có lần hắn mang về một chiếc vòng cổ có giá 47.800* nhân dân tệ.
*47.800 nhân dân tệ= 158.226.705 VND.
Tiền lương hàng tháng của hắn còn chưa đến 4.000* tệ, tiền tiêu cho bản thân còn không đủ, sợ dây chuyền này cho dù là của tôi thì cũng bằng một tháng rưỡi tiền lương.
*4.000 tệ = 14,539,613 VND.
Tôi thắc mắc hỏi hắn lấy tiền ở đâu ra, hắn nói là bạn tặng.
Bạn của Chương Quân tôi đều biết, nhóm người đó chỉ biết cách bôi nhọ người khác, khi nhận được tiền lương không phải nộp thuế thì cũng là tiêu sạch hết trong tháng, trong túi rất nhanh sạch sẽ không còn một đồng.
Điều lạ nhất là, hắn tiêu tiền mua quà cho tôi, nhưng bà mẹ chồng keo kiệt lại chưa bao giờ can thiệp vào.
Do đó tôi có hỏi qua hắn, hắn giải thích rằng: “Anh nói dối với mẹ là em làm thêm, giúp người bán hàng chụp ảnh và gửi ảnh, đây là sản phẩm mẫu mà người ta gửi đến”.
Vì lý do này nên mỗi lần Chương Quân chụp ảnh cho tôi xong, hắn thật sự cẩn thận chỉnh sửa hình ảnh, sau đó chuyển nó đến máy tính lưu lại.
Bây giờ nghĩ lại, những lời nói dối rất gì và này nọ của hắn bịa ra, không phải dùng đề nói dối bà mẹ chồng, mà là để nói dối tôi.
Trong những năm qua, tất cả những bức ảnh mà Chương Quân chụp đều được bán cho người phụ nữ này, hơn nữa toàn bộ lợi nhuận đều được chuyển vào tài khoản của bà mẹ chồng!
Thật thiếu sót khi lúc đó tôi ngây thơ nghĩ rằng, đây chỉ là đam mê nhỏ của Chương Quân, chỉ cần hắn đừng phát tán khắp nơi cũng không có gì to tát.
Thế mà thằng khốn này bán lại tôi với giá hời sao???
Ghê tởm thật! Con mẹ nó! Đúng là đồ chó chết!.
Những năm này, tôi đã dùng hết tiền lương của mình để chăm sóc nhà họ, thậm chí còn thuê dì giúp việc theo giờ, không để bố mẹ chồng phải chịu đựng sự thiệt thòi, làm một ít việc!
Vậy mà bọn họ xem tôi như một món hàng?
Cũng phải thôi, đến nỗi còn muốn dùng Thang Viên để lừa tiền bảo hiểm cơ mà!
Không cần phải nói, tiền trong thẻ của mẹ chồng chắc chắn là do “bán tôi”.
Thảo nào ánh mắt của các bạn học đều quái dị như vậy, tôi căn bản là một Lôi Phong sống của thế kỷ 21, bị người khác bán đứng mà còn nuôi dưỡng nhà người ta!.
4
Tôi dùng nick phụ thêm wechat với người dùng tên “Ảnh” này, lượn qua vài vòng trạng thái của cô ta, tôi thấy sốc khi biết được cô ta chính là Nhậm Tuyết, một người dẫn chương trình ưa nhìn trên nền tảng nào đó.
Chỉ với khuôn mặt này, người dẫn chương trình ưa nhìn? Cũng quá nực cười rồi.
Tôi đến phòng phát sóng trực tiếp của Nhậm Tuyết, cô ta dùng ảnh của tôi che mặt mình, chỉ lộ ra dáng người đáng tự hào.
Vừa xoay người trước màn hình, vừa thực hiện đủ loại xe động tác hấp dẫn khác nhau, cùng với giọng nói làm bộ làm tịch, cô ta đã được donate không ít.
Dĩ nhiên, càng nhiều người thì càng khiến cô ta phải lộ diện.
“Người muốn xem hãy vào trong nhóm tìm ảnh, trên livestream không được lộ mặt, ngay từ đầu đã có quy định như vậy rồi, còn những ai nói không phải ảnh của em, làm phiền rời khỏi đây, Tiểu Tuyết không chào đón”.
Ồ woa, vẫn còn cứng nhỉ.
“Cô đang có thai, vặn vẹo như vậy không sợ sảy thai sao?”
Ngay sau khi tôi gửi những lời này, phòng phát sóng trực tiếp đã bùng nổ ngay lập tức.
Lời bàn luận được chia làm hai phe.
Một số nói rằng tôi đang lan truyền tin đồn nhảm, yêu cầu tôi ra khỏi phòng livestream, bên cạnh đó những người khác bắt đầu nhắn tin riêng cho tôi, hỏi liệu đó có phải là sự thật hay không.
Giọng điệu của Nhậm Tuyết rõ ràng là hoảng loạn, điều này càng làm sự nghi ngờ đông đảo của cư dân mạng thêm sâu sắc.
Trong phòng phát sóng ầm ĩ hơn mười phút, cô ta chắc chắn không thể chịu đựng được nữa nên đã dừng livestream.
Tôi đã gửi cho cô ta một tin nhắn trên WeChat, đề nghị gặp mặt, đồng thời đe dọa nếu cô ta không đồng ý, thì mỗi ngày tôi sẽ đến phòng livestream của cô ta để gây rối.
Cô ta nhanh chóng sợ hãi đồng ý, hẹn gặp nhau tại một quán cafe gần bệnh viện.
Suy nghĩ đến việc cô ta đang mang thai, tôi đã gọi nước trái cây ở nhiệt độ phòng cho cô ta.
Trông thấy thôi, Nhậm Tuyết nhất thời hiểu ngay.
Sau khi ngồi xuống cô ta đi thẳng vào nội dung chính “Tôi chẳng qua là mua ảnh của cô, nhiều nhất là tôi sẽ bị phạt vì đã dùng danh tính giả mạo, cô đừng tưởng rằng có thể dùng lý do này để uy hiếp tôi. Có thời gian, chi bằng cô quay về tìm chồng mình hỏi tại sao anh ta lại muốn bán nó chẳng phải tốt hơn sao?”.
“Đứa trẻ là con ai?” Tôi nhìn bụng cô ta, bị người khác dẫn dắt câu chuyện không phải tác phong của tôi “Đừng nói là của Chương Quân, nếu cô dám nói, tôi sẽ ép cô đi làm xét nghiệm bố con ngay bây giờ”.
Cô ta né tránh ánh mắt của tôi: “Tuy không phải của chồng cô nhưng anh ấy nói ra thì sẽ chịu trách nhiệm”.
“Chịu trách nhiệm? Cô chắc chứ?” Những lời nói này có vẻ như đang đưa Chương Quân vào thế một kẻ ngốc, tôi không nhịn được cười.
Tôi quá hiểu rõ hắn! Nếu như thật sự không có một chút liên quan, đừng nói là cùng đi bệnh viện, ngay cả người cũng đừng mong gặp được.
“Xét nghiệm bố con cái gì tôi đã làm qua rồi, là dùng tóc của con gái cô, cô cũng không cần phải đi chia rẽ ly gián, tôi đã sớm nghĩ đến tình huống bị cô phát hiện rồi, và cần phải ứng phó sao cho tốt”.
Tôi chút hứng thú nhướng mày, mỉm cười tràn đầy vẻ thích thú.
Chà, hoá ra Chương Quân một mình mơ tưởng muốn làm sao đấy à?
Nể tình cô ta sử dụng một ván cờ hay, tôi cũng không tính tranh cãi với ả ta về chuyện tóc của Thang Viên là lấy từ đâu.
Đẩy chiếc bánh vừa mới được bưng lên, tôi cười nói với cô ta “Dù cô có sinh ra cũng chẳng sao cả”.
“Gì cơ?” Nhậm Tuyết rất bất ngờ “Tôi mang thai con trai. Mẹ chồng cô không phải muốn có một đứa cháu trai sao? Cô không sợ….tôi thay thế cô sao?”.
Tôi bình tĩnh nhìn cô ấy, “Nói thật, tôi không quan tâm cô có muốn lấy Chương Quân hay không.”
Lời nói này, vô cùng chân thật, đáng tiếc là cô ta không tin điều đó.
“Cô cho rằng tôi dễ bị lừa?” Nhậm Tuyết cười khẩy nhìn tôi, do dự lộ ra một tia cảm xúc.
Tôi hạ giọng xuống, từng bước dẫn dắt: “Cô nghĩ tôi là loại người sẽ chịu đựng cảnh chồng mình ngoại tình sao? Dù là một lần, tôi cũng cảm thấy ghê tởm, vậy nên cuộc hôn nhân này bắt buộc phải ly hôn”.
Trong buổi gặp mặt này, tôi đã cố ý mặc bộ quần áo yêu thích của mình, những chiếc đồng hồ và vòng tay đắt tiền nhất, tất cả đều được mua trước khi kết hôn. Tính ra cả bộ cũng hơn hai trăm nghìn tệ.
Những thứ đồ này Chương Quân đã chụp ảnh cho tôi, hơn nữa nó cũng được xuất hiện trong vòng bạn bè của Nhậm Tuyết, có lẽ cô ta cũng thích chúng.
Nói thật là có rất nhiều cô gái trẻ xinh hơn tôi, muốn giả mạo thì tuỳ tiện tìm vài tấm trên mạng chẳng phải tốt hơn sao?
Cần gì phải tỉ mỉ chỉnh sửa rồi đăng lên vòng bạn bè như thật, lại còn cập nhật thường xuyên?
Ngay từ đầu, tôi có thể thấy rằng Nhậm Tuyết khao khát và đố kỵ với tôi.
Nếu có cơ hội, cô ta nhất định sẽ không ngần ngại tiến dần từng bước, chiếm hết tất cả những gì tôi có.
Sau khi gặp mặt, tôi đã chắc chắn hơn về những quan điểm của mình.
Từ phong cách ăn mặc cho đến kiểu tóc, khắp người cô ta đều có bóng dáng của tôi.
“Cô có thể tùy ý quyết định nên làm thế nào, kết hôn hoặc sống chung với anh đều được. Tôi sẽ giả vờ như từ trước đến nay chưa biết đến về mối quan hệ của hai người. Nhưng có một điều kiện, cô phải ở trên toà án thành thực nói với mọi người rằng người cùng cô giao dịch là Chương Quân. Việc này không khó đúng không? Chỉ cần nói thật mà thôi”.
Mặc dù có lịch sử tin nhắn, tuy nhiên cả hai thường xuyên gọi điện qua Wechat, nên chuỗi bằng chứng có rất nhiều lỗ thủng. Tôi không có cách nào để chứng minh những số tiền đó, là thu thập của Chương Quân từ việc bán ảnh.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao tôi đặc biệt đến đây tìm Nhậm Tuyết.
“Tôi không nghĩ đến việc kết hôn với một kẻ rác rưởi như Chương Quân, và tôi càng không có hứng thú với việc làm chứng hay bất cứ điều gì”.
Trong một tích tắc, tôi nhìn thấy lòng tham không đáy trong mắt cô ta, tôi biết, mặc dù cô ta từ chối nhưng trái tim đã hướng về bên này rồi.
Hoặc nói cách khác, là hướng về lợi ích.
Từ bây giờ là thời gian để mặc cả, tranh thủ đạt được lợi ích tối đa nhất.
“Tôi có thể cho cho cô tiền! Chỉ cần cô nguyện ý nói ra sự thật. Nhà tôi vẫn còn một ít của cải, cho dù chia làm hai phần cũng sẽ còn rất nhiều, nếu như cô đáp ứng tôi, thì những số còn lại đó…”
Cô ta ngắt lời tôi “Đây là điều kiện gì vậy? Chỉ cần tôi lấy chồng, dù sao cũng là của tôi?"
“Làm theo thủ tục bình thường, Chương Quân cũng sẽ không thu được mấy xu, nếu như cô bằng lòng giúp tôi, tôi tình nguyện bỏ ra một phần”.
Nhậm Tuyết cuối cùng ngừng nói “Rốt cuộc cô đang âm mưu cái gì?"
“Những người trong căn nhà đó, không chứa chấp con gái tôi, tôi chỉ muốn thuận lợi đem con bé rời khỏi bọn họ”.
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng cô ấy đã đưa tay về phía tôi: “Cô không được nói về việc tôi mang thai trong phòng livestream của tôi, và cũng không được nói với Chương Quân rằng đứa trẻ không phải của anh ấy. Nếu như cô đồng ý những điều này, tôi sẽ hứa sẽ ra làm chứng."
“Được”.
Hai tay cùng nhau bắt tay, xem như là cùng chạm đến một thỏa thuận chung.
Tôi cảm kích nhìn cô ta: “Tất cả phương án tôi đưa ra, đối với cô mà nói, đã có lợi nhất cho cô rồi. Cô sẽ không nói một đằng làm một nẻo đâu nhỉ?”.
Cô ta lắc lắc ngón tay nói: “Làm sao có thể”.
Vài ngày sau, trên Weibo tôi đăng một đoạn video lên án việc sử dụng hình ảnh giả mạo.
Đồng thời tôi cũng đính kèm một bức ảnh thẻ công tác của tôi và ảnh công ty, còn có một bức ảnh nhóm với các đồng nghiệp, tất nhiên, mặt của các đồng nghiệp của tôi đều được che lại.
Cư dân mạng ngồi xuống ăn dưa, phòng phát sóng trực tiếp của Nhậm Tuyết rất nhanh bị đánh sập.
Ngay sau đó, Nhậm Tuyết đã đăng trên Weibo.
“Về cáo buộc sử dụng ảnh giả mạo của mẹ Thang Viên, đây là lời giải thích rõ ràng. Trước hết, sử dụng hình ảnh của cô ấy để xây dựng hình tượng, là tôi không đúng. Tôi gửi lời xin lỗi đến mọi người ở đây. Kể từ hôm nay, phòng phát sóng trực tiếp đã đóng, và tôi sẽ rút khỏi giới này”.
“Thứ hai, tôi muốn nói rằng, tôi không vi phạm pháp luật! Bản quyền của bức ảnh là tôi đã dùng tiền mua nó từ chỗ Chương Chương Chương, chính xác là sau khi nhận được sự đồng ý tôi mới sử dụng nó, bởi vì số tiền này đã được nhập vào tài khoản của bên thứ ba. Vì để đề phòng trường hợp này xảy ra, tôi có lưu giữ đoạn ghi âm, để tôi có thể sử dụng làm bằng chứng bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình khi cần thiết.”
Bên dưới là chi chít ảnh chụp màn hình của các lịch sử chuyển khoản và lịch sử trò chuyện, cũng như ảnh chụp màn hình của một số bản ghi âm.
Sự đảo ngược này khiến đội quân lớn lội ngược dòng, một số vào stalk Weibo của Chương Chương Chương, và một số thành phần khác đến gặp tôi hỏi Chương Chương Chương là ai.
Tắt Weibo, tôi gọi điện thông báo cho chị luật sư.
Người bạn học cũ giúp tôi tìm một luật sư, là người chị cùng cha khác mẹ của cô ấy.
Không biết có phải vì mối quan hệ bất hạnh của gia đình ban đầu hay không, mà chị của cô ấy sinh ra bài xích với đàn ông, đặc biệt là đàn ông ngoại tình.
Bạn học cũ chẳng qua chỉ kể sơ sơ về chuyện của tôi, cô ấy ngay lập tức đồng ý đồng thời đưa ra một số lời khuyên.
Tôi đã gửi đơn ly hôn lên tòa án địa phương với lý do rạn nứt tình cảm, sau đó lấy thẻ ATM và sổ kế toán của bà mẹ chồng làm manh mối, nộp đơn yêu cầu điều tra thu thập chứng cứ tố cáo chồng cố ý chuyển nhượng tài sản.
Trước khi khởi kiện, đầu tiên tôi điền vào giấy uỷ quyền điều tra thu thập chứng cứ, nhờ chị luật sư giúp đỡ, điều tra rõ ràng nguồn tiền vốn trong thẻ của bà mẹ chồng.
Mấy ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ luật sư của mình “Chị muốn nói chuyện với em về chuyện em tố cáo chồng chuyển nhượng tài sản”.
Sau khi gặp mặt, chị ấy đưa cho tôi một xấp tài liệu, là về việc điều tra thẻ ngân hàng của bà mẹ chồng.
“Chồng em không có vấn đề gì về chuyển nhượng tài sản, những số tiền này, đều là tài sản riêng của mẹ chồng em, chị đã liên hệ với người chuyển tiền vào tài khoản, dựa theo lời người đó nói, đây là chi phí mô hình người mẫu của cửa hàng trực tuyến, em có biết mẹ chồng em đang làm người mẫu không?”.
Tôi lắc đầu, với tính khí của bà ta đời này không thể nào làm người mẫu bán hàng online được, hơn nữa ngày ngày bà ta đều ngồi ở nhà, thì làm người mẫu ở đâu? Đối phương nói dối, giúp bà ta che giấu sự thật.
Tôi cười nhẹ.
Chà, nhóm người gây án, và số người có liên quan đã tăng thêm.
Vì để tóm cổ cả đám xấu xa âm mưu đen tối này, tôi quyết định thu thập các manh mối khác lùi lại thời gian truy tố.
“Các khoản phí pháp lý sẽ được giải quyết cho chị như thường, mấy ngày này làm phiền chị rồi”.
Sau khi rời khỏi văn phòng, tôi mở túi hồ sơ ra “Nhậm Tuyết” cái tên này gần như chiếm đầy mấy tờ giấy vô cùng chi tiết.
Chuyện này có chút huyền bí.
Làm gì có người phụ nữ nào cam tâm tình nguyện làm tình nhân cho một con ma nghèo như chồng tôi, lại còn đúng hạn gửi tiền về cho bà mẹ chồng tôi?.
Mục đích gì đây? vì lão chồng không bản lĩnh? hay là vì bà mẹ chồng chua ngoa ngang ngược vô lý?.
Nếu đúng như vậy, tôi rất muốn gặp chị gái này, và tôi sẵn sàng nhường thân phận con dâu.
Tranh thủ kỳ nghỉ, tôi gửi con gái đến nhà người bạn thân ở thành phố bên cạnh.
Tôi trả các chi phí sinh hoạt, nghĩ rằng sự an toàn của con gái tôi tạm thời được bảo toàn, tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Gần hai tháng là đủ rồi.
Về đến nhà, Chương Quân thấy Thang Viên không có ở đây, hỏi: “Con đâu rồi?”.
Nghe thấy tôi nói đã gửi đứa nhỏ đến nhà bạn thân, bọn họ rất không vui, Chương Quân còn liên tục thúc giục tôi nhanh chóng đưa con về, nhưng tôi từ chối.
Ban đêm khi tôi đi vệ sinh, nghe được bố chồng nhẹ giọng an ủi bà mẹ chồng “Không sao đâu mà, không phải chỉ một tháng thôi sao, vẫn còn kịp”.
Tôi cười khẩy rồi nhẹ nhàng trở về phòng, lũ ác quỷ này, chúng nhất định sẽ gặp báo ứng.
Trước khi ngủ, Chương Quân đi tắm, hắn để lại điện thoại trong phòng ngủ sạc pin.
Hắn luôn như vậy, dáng vẻ né tránh khỏi hiềm nghi, nhưng hắn lại dùng mật mã và dấu vân tay bảo mật hai lớp để mở khoá bảo hiểm.
Đã làm đĩ rác rưởi mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết.
Đầu tiên tôi đổi sim điện thoại của hắn rồi lấy một chiếc điện thoại cùng kiểu đã bị hỏng, sau đó giả vờ như hắn có cuộc gọi, hớt ha hớt hải cầm điện thoại chạy vào phòng tắm, đẩy cửa ra không cẩn thận làm rơi chiếc điện thoại vào trong chậu nước bên cạnh bồn rửa tay.
Tôi đã sớm đặt nó ở đó, bên trong ngâm vài bộ quần áo vốn dĩ không cần phải giặt.
Ùm một tiếng, chiếc điện thoại vùi vào trong đống nước, Chương Quân nói hết câu này đến câu khác kéo tôi sang một bên, đợi khi vớt chiếc điện thoại ra thì điện thoại đã thành cục gạch rồi.
Tôi cúi đầu vẻ mặt áy náy “Em thật sự không cố ý……gần công ty chúng ta có có một công cửa hàng chuyên xử lý điện thoại vào nước, nếu nhanh thì chỉ cần đợi một chút là sẽ có ngay, còn chậm thì mất ba ngày, em chắc chắn giúp anh sửa nó”.
Thấy Chương Quân sắc mặt có chút thả lỏng,tôi nói tiếp: “Anh vẫn còn có điện thoại dự phòng mà, sẽ không làm chậm trễ công việc của anh đâu”.
lMặc dù sắc mặt vẫn như cũ thiếu kiên nhẫn, nhưng cuối cùng Chương Quân cũng không nói nữa.
Cửa hàng đó, là chồng của Quyên Tử mở, khi đưa cho tôi dữ liệu trong điện thoại, Quyên Tử nhìn tôi tràn đầy vẻ thông cảm.
Tôi đoán, bên trong tuyệt đối có thứ gì đó đang kinh ngạc.
Quả nhiên, trong trình duyệt web có hợp đồng bảo hiểm người chết hoặc trọng thương, lịch sử tìm kiếm cách làm thế nào để nhận được bồi thường của công ty bảo hiểm.
Từ một bạn bè trên wechat có biệt hiệu là Bảo hiểm XX, tôi cũng đã tìm thấy thông tin chi tiết về bảo hiểm tai nạn của con gái mình. Chương Quân đã sử dụng sự kiên nhẫn to lớn mà từ trước tới nay chưa từng có, tham khảo chi tiết tất cả các tình huống ngoài ý muốn mà hắn có thể nghĩ ra và số tiền bồi thường hắn có thể nhận được.
Nhân viên bảo hiểm dường như có chút bực mình
「Hỏi kỹ như vậy, tôi còn tưởng anh muốn đi gây án」.
「Sao có thể chứ?Nếu tôi thật sự muốn gây án, làm sao dám hỏi anh kỹ như thế được? Đó chẳng phải là đi tìm cái chết sao?」
Câu trả lời này, cũng coi như là linh hoạt.
Nếu như không phải ngày thường hắn căn bản không tiếp xúc với con gái, thì nhìn những đoạn tin nhắn này chắc ai cũng đều sẽ cảm thấy, đây là một ông bố tốt.
Tôi kiên nhẫn lướt xuống dưới, phát hiện hắn cùng với một người trong danh sách bạn bè tên “Ảnh” cũng rất nhiều lần liên lạc với nhau. Mặc dù đã xoá lịch sử trò chuyện, nhưng chồng của Quyên Tử có tay nghề rất cao, bằng một cách thần kỳ nào đó vẫn có thể khôi phục hầu hết tất cả tin nhắn về trạng thái cũ.
Lúc đó tôi mới biết số tiền trong thẻ ngân hàng của mẹ chồng tôi đến từ đâu.
Mấy năm nay mỗi khi đi làm về Chương Quân thường xuyên mang quà về cho tôi, và còn giúp tôi chụp những bức ảnh tuyệt đẹp.
Bắt đầu với những món quà vài trăm, sau đó là vài nghìn tệ, thậm chí có lần hắn mang về một chiếc vòng cổ có giá 47.800* nhân dân tệ.
*47.800 nhân dân tệ= 158.226.705 VND.
Tiền lương hàng tháng của hắn còn chưa đến 4.000* tệ, tiền tiêu cho bản thân còn không đủ, sợ dây chuyền này cho dù là của tôi thì cũng bằng một tháng rưỡi tiền lương.
*4.000 tệ = 14,539,613 VND.
Tôi thắc mắc hỏi hắn lấy tiền ở đâu ra, hắn nói là bạn tặng.
Bạn của Chương Quân tôi đều biết, nhóm người đó chỉ biết cách bôi nhọ người khác, khi nhận được tiền lương không phải nộp thuế thì cũng là tiêu sạch hết trong tháng, trong túi rất nhanh sạch sẽ không còn một đồng.
Điều lạ nhất là, hắn tiêu tiền mua quà cho tôi, nhưng bà mẹ chồng keo kiệt lại chưa bao giờ can thiệp vào.
Do đó tôi có hỏi qua hắn, hắn giải thích rằng: “Anh nói dối với mẹ là em làm thêm, giúp người bán hàng chụp ảnh và gửi ảnh, đây là sản phẩm mẫu mà người ta gửi đến”.
Vì lý do này nên mỗi lần Chương Quân chụp ảnh cho tôi xong, hắn thật sự cẩn thận chỉnh sửa hình ảnh, sau đó chuyển nó đến máy tính lưu lại.
Bây giờ nghĩ lại, những lời nói dối rất gì và này nọ của hắn bịa ra, không phải dùng đề nói dối bà mẹ chồng, mà là để nói dối tôi.
Trong những năm qua, tất cả những bức ảnh mà Chương Quân chụp đều được bán cho người phụ nữ này, hơn nữa toàn bộ lợi nhuận đều được chuyển vào tài khoản của bà mẹ chồng!
Thật thiếu sót khi lúc đó tôi ngây thơ nghĩ rằng, đây chỉ là đam mê nhỏ của Chương Quân, chỉ cần hắn đừng phát tán khắp nơi cũng không có gì to tát.
Thế mà thằng khốn này bán lại tôi với giá hời sao???
Ghê tởm thật! Con mẹ nó! Đúng là đồ chó chết!.
Những năm này, tôi đã dùng hết tiền lương của mình để chăm sóc nhà họ, thậm chí còn thuê dì giúp việc theo giờ, không để bố mẹ chồng phải chịu đựng sự thiệt thòi, làm một ít việc!
Vậy mà bọn họ xem tôi như một món hàng?
Cũng phải thôi, đến nỗi còn muốn dùng Thang Viên để lừa tiền bảo hiểm cơ mà!
Không cần phải nói, tiền trong thẻ của mẹ chồng chắc chắn là do “bán tôi”.
Thảo nào ánh mắt của các bạn học đều quái dị như vậy, tôi căn bản là một Lôi Phong sống của thế kỷ 21, bị người khác bán đứng mà còn nuôi dưỡng nhà người ta!.
4
Tôi dùng nick phụ thêm wechat với người dùng tên “Ảnh” này, lượn qua vài vòng trạng thái của cô ta, tôi thấy sốc khi biết được cô ta chính là Nhậm Tuyết, một người dẫn chương trình ưa nhìn trên nền tảng nào đó.
Chỉ với khuôn mặt này, người dẫn chương trình ưa nhìn? Cũng quá nực cười rồi.
Tôi đến phòng phát sóng trực tiếp của Nhậm Tuyết, cô ta dùng ảnh của tôi che mặt mình, chỉ lộ ra dáng người đáng tự hào.
Vừa xoay người trước màn hình, vừa thực hiện đủ loại xe động tác hấp dẫn khác nhau, cùng với giọng nói làm bộ làm tịch, cô ta đã được donate không ít.
Dĩ nhiên, càng nhiều người thì càng khiến cô ta phải lộ diện.
“Người muốn xem hãy vào trong nhóm tìm ảnh, trên livestream không được lộ mặt, ngay từ đầu đã có quy định như vậy rồi, còn những ai nói không phải ảnh của em, làm phiền rời khỏi đây, Tiểu Tuyết không chào đón”.
Ồ woa, vẫn còn cứng nhỉ.
“Cô đang có thai, vặn vẹo như vậy không sợ sảy thai sao?”
Ngay sau khi tôi gửi những lời này, phòng phát sóng trực tiếp đã bùng nổ ngay lập tức.
Lời bàn luận được chia làm hai phe.
Một số nói rằng tôi đang lan truyền tin đồn nhảm, yêu cầu tôi ra khỏi phòng livestream, bên cạnh đó những người khác bắt đầu nhắn tin riêng cho tôi, hỏi liệu đó có phải là sự thật hay không.
Giọng điệu của Nhậm Tuyết rõ ràng là hoảng loạn, điều này càng làm sự nghi ngờ đông đảo của cư dân mạng thêm sâu sắc.
Trong phòng phát sóng ầm ĩ hơn mười phút, cô ta chắc chắn không thể chịu đựng được nữa nên đã dừng livestream.
Tôi đã gửi cho cô ta một tin nhắn trên WeChat, đề nghị gặp mặt, đồng thời đe dọa nếu cô ta không đồng ý, thì mỗi ngày tôi sẽ đến phòng livestream của cô ta để gây rối.
Cô ta nhanh chóng sợ hãi đồng ý, hẹn gặp nhau tại một quán cafe gần bệnh viện.
Suy nghĩ đến việc cô ta đang mang thai, tôi đã gọi nước trái cây ở nhiệt độ phòng cho cô ta.
Trông thấy thôi, Nhậm Tuyết nhất thời hiểu ngay.
Sau khi ngồi xuống cô ta đi thẳng vào nội dung chính “Tôi chẳng qua là mua ảnh của cô, nhiều nhất là tôi sẽ bị phạt vì đã dùng danh tính giả mạo, cô đừng tưởng rằng có thể dùng lý do này để uy hiếp tôi. Có thời gian, chi bằng cô quay về tìm chồng mình hỏi tại sao anh ta lại muốn bán nó chẳng phải tốt hơn sao?”.
“Đứa trẻ là con ai?” Tôi nhìn bụng cô ta, bị người khác dẫn dắt câu chuyện không phải tác phong của tôi “Đừng nói là của Chương Quân, nếu cô dám nói, tôi sẽ ép cô đi làm xét nghiệm bố con ngay bây giờ”.
Cô ta né tránh ánh mắt của tôi: “Tuy không phải của chồng cô nhưng anh ấy nói ra thì sẽ chịu trách nhiệm”.
“Chịu trách nhiệm? Cô chắc chứ?” Những lời nói này có vẻ như đang đưa Chương Quân vào thế một kẻ ngốc, tôi không nhịn được cười.
Tôi quá hiểu rõ hắn! Nếu như thật sự không có một chút liên quan, đừng nói là cùng đi bệnh viện, ngay cả người cũng đừng mong gặp được.
“Xét nghiệm bố con cái gì tôi đã làm qua rồi, là dùng tóc của con gái cô, cô cũng không cần phải đi chia rẽ ly gián, tôi đã sớm nghĩ đến tình huống bị cô phát hiện rồi, và cần phải ứng phó sao cho tốt”.
Tôi chút hứng thú nhướng mày, mỉm cười tràn đầy vẻ thích thú.
Chà, hoá ra Chương Quân một mình mơ tưởng muốn làm sao đấy à?
Nể tình cô ta sử dụng một ván cờ hay, tôi cũng không tính tranh cãi với ả ta về chuyện tóc của Thang Viên là lấy từ đâu.
Đẩy chiếc bánh vừa mới được bưng lên, tôi cười nói với cô ta “Dù cô có sinh ra cũng chẳng sao cả”.
“Gì cơ?” Nhậm Tuyết rất bất ngờ “Tôi mang thai con trai. Mẹ chồng cô không phải muốn có một đứa cháu trai sao? Cô không sợ….tôi thay thế cô sao?”.
Tôi bình tĩnh nhìn cô ấy, “Nói thật, tôi không quan tâm cô có muốn lấy Chương Quân hay không.”
Lời nói này, vô cùng chân thật, đáng tiếc là cô ta không tin điều đó.
“Cô cho rằng tôi dễ bị lừa?” Nhậm Tuyết cười khẩy nhìn tôi, do dự lộ ra một tia cảm xúc.
Tôi hạ giọng xuống, từng bước dẫn dắt: “Cô nghĩ tôi là loại người sẽ chịu đựng cảnh chồng mình ngoại tình sao? Dù là một lần, tôi cũng cảm thấy ghê tởm, vậy nên cuộc hôn nhân này bắt buộc phải ly hôn”.
Trong buổi gặp mặt này, tôi đã cố ý mặc bộ quần áo yêu thích của mình, những chiếc đồng hồ và vòng tay đắt tiền nhất, tất cả đều được mua trước khi kết hôn. Tính ra cả bộ cũng hơn hai trăm nghìn tệ.
Những thứ đồ này Chương Quân đã chụp ảnh cho tôi, hơn nữa nó cũng được xuất hiện trong vòng bạn bè của Nhậm Tuyết, có lẽ cô ta cũng thích chúng.
Nói thật là có rất nhiều cô gái trẻ xinh hơn tôi, muốn giả mạo thì tuỳ tiện tìm vài tấm trên mạng chẳng phải tốt hơn sao?
Cần gì phải tỉ mỉ chỉnh sửa rồi đăng lên vòng bạn bè như thật, lại còn cập nhật thường xuyên?
Ngay từ đầu, tôi có thể thấy rằng Nhậm Tuyết khao khát và đố kỵ với tôi.
Nếu có cơ hội, cô ta nhất định sẽ không ngần ngại tiến dần từng bước, chiếm hết tất cả những gì tôi có.
Sau khi gặp mặt, tôi đã chắc chắn hơn về những quan điểm của mình.
Từ phong cách ăn mặc cho đến kiểu tóc, khắp người cô ta đều có bóng dáng của tôi.
“Cô có thể tùy ý quyết định nên làm thế nào, kết hôn hoặc sống chung với anh đều được. Tôi sẽ giả vờ như từ trước đến nay chưa biết đến về mối quan hệ của hai người. Nhưng có một điều kiện, cô phải ở trên toà án thành thực nói với mọi người rằng người cùng cô giao dịch là Chương Quân. Việc này không khó đúng không? Chỉ cần nói thật mà thôi”.
Mặc dù có lịch sử tin nhắn, tuy nhiên cả hai thường xuyên gọi điện qua Wechat, nên chuỗi bằng chứng có rất nhiều lỗ thủng. Tôi không có cách nào để chứng minh những số tiền đó, là thu thập của Chương Quân từ việc bán ảnh.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao tôi đặc biệt đến đây tìm Nhậm Tuyết.
“Tôi không nghĩ đến việc kết hôn với một kẻ rác rưởi như Chương Quân, và tôi càng không có hứng thú với việc làm chứng hay bất cứ điều gì”.
Trong một tích tắc, tôi nhìn thấy lòng tham không đáy trong mắt cô ta, tôi biết, mặc dù cô ta từ chối nhưng trái tim đã hướng về bên này rồi.
Hoặc nói cách khác, là hướng về lợi ích.
Từ bây giờ là thời gian để mặc cả, tranh thủ đạt được lợi ích tối đa nhất.
“Tôi có thể cho cho cô tiền! Chỉ cần cô nguyện ý nói ra sự thật. Nhà tôi vẫn còn một ít của cải, cho dù chia làm hai phần cũng sẽ còn rất nhiều, nếu như cô đáp ứng tôi, thì những số còn lại đó…”
Cô ta ngắt lời tôi “Đây là điều kiện gì vậy? Chỉ cần tôi lấy chồng, dù sao cũng là của tôi?"
“Làm theo thủ tục bình thường, Chương Quân cũng sẽ không thu được mấy xu, nếu như cô bằng lòng giúp tôi, tôi tình nguyện bỏ ra một phần”.
Nhậm Tuyết cuối cùng ngừng nói “Rốt cuộc cô đang âm mưu cái gì?"
“Những người trong căn nhà đó, không chứa chấp con gái tôi, tôi chỉ muốn thuận lợi đem con bé rời khỏi bọn họ”.
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng cô ấy đã đưa tay về phía tôi: “Cô không được nói về việc tôi mang thai trong phòng livestream của tôi, và cũng không được nói với Chương Quân rằng đứa trẻ không phải của anh ấy. Nếu như cô đồng ý những điều này, tôi sẽ hứa sẽ ra làm chứng."
“Được”.
Hai tay cùng nhau bắt tay, xem như là cùng chạm đến một thỏa thuận chung.
Tôi cảm kích nhìn cô ta: “Tất cả phương án tôi đưa ra, đối với cô mà nói, đã có lợi nhất cho cô rồi. Cô sẽ không nói một đằng làm một nẻo đâu nhỉ?”.
Cô ta lắc lắc ngón tay nói: “Làm sao có thể”.
Vài ngày sau, trên Weibo tôi đăng một đoạn video lên án việc sử dụng hình ảnh giả mạo.
Đồng thời tôi cũng đính kèm một bức ảnh thẻ công tác của tôi và ảnh công ty, còn có một bức ảnh nhóm với các đồng nghiệp, tất nhiên, mặt của các đồng nghiệp của tôi đều được che lại.
Cư dân mạng ngồi xuống ăn dưa, phòng phát sóng trực tiếp của Nhậm Tuyết rất nhanh bị đánh sập.
Ngay sau đó, Nhậm Tuyết đã đăng trên Weibo.
“Về cáo buộc sử dụng ảnh giả mạo của mẹ Thang Viên, đây là lời giải thích rõ ràng. Trước hết, sử dụng hình ảnh của cô ấy để xây dựng hình tượng, là tôi không đúng. Tôi gửi lời xin lỗi đến mọi người ở đây. Kể từ hôm nay, phòng phát sóng trực tiếp đã đóng, và tôi sẽ rút khỏi giới này”.
“Thứ hai, tôi muốn nói rằng, tôi không vi phạm pháp luật! Bản quyền của bức ảnh là tôi đã dùng tiền mua nó từ chỗ Chương Chương Chương, chính xác là sau khi nhận được sự đồng ý tôi mới sử dụng nó, bởi vì số tiền này đã được nhập vào tài khoản của bên thứ ba. Vì để đề phòng trường hợp này xảy ra, tôi có lưu giữ đoạn ghi âm, để tôi có thể sử dụng làm bằng chứng bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình khi cần thiết.”
Bên dưới là chi chít ảnh chụp màn hình của các lịch sử chuyển khoản và lịch sử trò chuyện, cũng như ảnh chụp màn hình của một số bản ghi âm.
Sự đảo ngược này khiến đội quân lớn lội ngược dòng, một số vào stalk Weibo của Chương Chương Chương, và một số thành phần khác đến gặp tôi hỏi Chương Chương Chương là ai.
Tắt Weibo, tôi gọi điện thông báo cho chị luật sư.
Danh sách chương