\[ Ting! Tiến độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 94%.\]

\[ Kí chủ ơi...\]

\[ Kí chủ, kí chủ, kí chủ...\] Chuột nhỏ nhảy lên giường, dí cặp mông trắng trắng mềm mềm lên mặt Tịnh Hề, thì thào gọi hồn kí chủ nhà nó dậy.

Bị lông lông mềm làm bí cả mũi, Tịnh Hề vung tay hất cái thứ đó ra. Chui vào chăn, lăn lăn tới góc giường.

\[...\] Có dậy không thì bảo?

A a a! Dậy ngay!

\[ Kí chủ ơi...\]

Tịnh Hề bực dọc quát lại: "Ta biết rồi." Sau đó cuộn mình trong chăn, vùi đầu ngủ.

\[...\]

Tầm năm, sáu phút sau, cô hoàn toàn tỉnh dậy, dựa nửa người lên thành giường, dụi dụi mắt hỏi chuột béo: "Có chuyện gì thế?"

Chuột nhỏ hân hoan bay lòng vòng, giọng non nớt đầy vui vẻ: \[ Kí chủ, sắp hoàn thành nhiệm vụ chính rồi. Hôm qua, tiến độ hảo cảm mà nam phụ cho ngài tăng thành 94%.\]

Tịnh Hề nghiêng nghiêng đầu, hỏi lại: "Bao nhiêu cơ?"


\[ 94% ạ. Kí chủ đại nhân, cố gắng thêm một tí nữa thôi là chúng ta có thể hái được quả ngọt rồi.\]

Tịnh Hề khó hiểu...

Chẳng lẽ việc tối qua cô ném Lạc Cẩm Tu ra khỏi nhà mình khiến anh thích cô hơn sao?

Gì thế chứ?

Kì "cụt" không hà!

\[ Kí chủ quan tâm nhiều làm chi? Cái quan trọng ở đây là điểm công đức sắp về tay ngài rồi. Người ta có câu gì nhỉ? "Không để ý quá trình, chỉ để tâm kết quả."\]

Tịnh Hề:"..." Đây là tác dụng của việc đọc sách quá đà.

Đáng khen đấy.

Tịnh Hề ngáp ngắn ngáp dài, lề mề đi vào phòng tắm. Quả nhiên là vệ sinh cá nhân xong thì tinh thần tỉnh táo hơn. Cô đi ra phòng khách, chỉ thấy trên bàn có hai, ba cái hộp gì đó.

Có vẻ là hộp cơm đi.

Uể? Giám hộ tiên sinh về nhà rồi à?

Cô nhóc ngồi lên bàn ăn, kéo một cái hộp về phía mình, xem xét...

Ồ, đây không phải là đồ ăn của nhà hàng Mộng Từ nổi tiếng sao?

Nghe bảo rất đắt khách.

Ăn còn rất ngon nữa.

Giám hộ tiên sinh ăn uống ở trường thật cmn sang chảnh. Không sợ ăn ngon quá mà chết à?

\[...\] Đừng có mồm mép ác độc như vậy chứ?

Cậu chuột bò lên bàn, lăn lăn tới mấy cái hộp xanh xanh hồng hồng. Hít hà...

Ôi mẹ ơi! Thơm quá đi!

Đồ ăn!

Chắc chắn là đồ ăn.

\[ Kí chủ, mở ra xem đi. Ta ngửi thấy mùi của cơm chiên.\] Cơm chiên xúc xích.

Thơm "nhắm" luôn.

Tịnh Hề khinh bỉ liếc nó, chỉ biết ăn ăn thôi.

Bảo bảo cũng đói rồi.


Cô kéo túi đựng xuống, nhấc cái mấy cái hộp đó ra.

Khá nặng đấy.

Và mùi rất mlem mlem.

Dưới đáy của chiếc túi đựng là một tờ giấy, Tịnh Hề cầm tờ giấy đó. Bên trong là kẹp hoá đơn cùng với dòng chữ...

Viết cái gì đây?

Chữ gà bới à?

Đọc chả hiểu cái mẹ gì!

Sao trên đời có cái chữ xấu vậy chứ?

\[ Kí chủ,chữ viết này...chắc là của Lạc Cẩm Tu đấy.\] Chuột nhỏ suy đoán: \[ Nam phụ đại nhân về sau học ngành y mà.\]

Tịnh Hề ỡm à ỡm ờ...

Vậy đây là cơm hộp mà anh ta đưa cho cô hả?

Lúc đầu cầm tờ giấy lên, thấy chữ xấu quá định ném đi. Không ngờ đây lại là cơm hộp mà nam phụ đại nhân mua cho cô, đành phải cố mà đọc.

Đâu thể phụ lòng người ta được!

Anh ta mà biết, lập tức hắc hoá cho mà coi.

Đọc nào...

Ừm...

Nhìn gương mặt kiểu "hỏng cmn mắt bảo bảo" của kí chủ, chuột béo đậu lên vai cô. Mắt bảo thạch xinh đẹp nhướn lên, cố đọc được dòng chữ kia. Nó to mồm dịch: \[ "Tiểu thiên sứ, ăn mì tôm nhiều không tốt. Ba cái hộp cơm này đều là bữa ăn cho em. Mong hợp khẩu vị. Ăn hết thì bảo anh. Anh mua thêm cho".\]

Đã vậy, cuối dòng thư còn có mấy hình trái tim nữa chứ.

Lãng mạn ghê.

Tình thú ghê.

Chuột nhỏ lén liếc trộm kí chủ, thấy Tịnh Hề một chút xúc động vì nam phụ cũng không có. Cô chạy vào bếp lấy đũa thìa, múc cơm ăn.

\[ Kí chủ, ta ăn với...\] Chuột nhỏ nhảy lên, há mồm cầu ăn.

Kí chủ không thể ăn một mình trước mặt bổn chuột được.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Điều khiến Tịnh Hề kì quái là giám hộ tiên sinh rất ít khi về nhà.


Thỉnh thoảng, ông ấy có gọi điện để xem tình hình của tiểu thiên sứ sống ổn không? Hỏi được vài câu đã vội vội vã vã tắt máy rồi. Tịnh Hề có mấy lần hỏi Tần Hải Lỗi, ông ta đều lấp la lấp liếm cho qua.

Như thể đang giấu cô chuyện gì ấy?

Đáng hận hơn nhiều là tên điên biến thái Lạc Cẩm Tu kia.

Anh ta không phải là học sinh cấp ba à?

Không phải là đang bận học hành để lên mai hủy diệt thế giới à?

Sao bữa nào cũng gặp anh ta vậy?

Tịnh Hề mười ba tuổi tay chống cằm lên bàn, nhìn thiếu niên đeo kính ngồi đối diện. Tuy bây giờ anh ta đang học bài, nhưng cứ cách năm phút là lại nhướn người lên hôn cô vài cái.

Đối với hành động hơn cả cầm thú này, Tịnh Hề đã sớm không biết nói gì.

Cô cho anh ta một điều kiện thôi.

Đã hôn hôn thì không thể liếm liếm.

Nếu không thì cút.

Chụt!

Lạc Cẩm Tu kéo đầu hôn hôn vào môi Tịnh Hề một cái, anh lại ngồi xuống như cũ, tiếp tục làm bài tập.

Tịnh Hề cầm một quyển sách, tùy tiện lật lật từng trang: "Anh có định đi du học không?"

Theo nguyên tác, nghe chuột nhỏ nói là nam phụ đi làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài về. Biết được đứa em gái mình tâm niệm đêm ngày sắp kết hôn, anh ta mới phát khùng đòi giết người.

Thế lần này sẽ đi chứ?

Lạc Cẩm Tu tháo mắt kính ra, chớp chớp mắt hoa đào diễm liễm: "Sao lại hỏi anh câu này?"

Quả thật anh định đi sang nước ngoài bồi dưỡng thêm kiến thức.

Nhưng tưởng tượng ra viễn cảnh không có tiểu thiên sứ ở bên là rất buồn rồi.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện