Một tuần sau.
Tiểu Bái và Tiểu Hổ được tìm thấy...
Nói đúng hơn thì, là xác chết đã thối rữa của bọn chúng đã được tìm thấy...
Người phát hiện ra xác là một ông chú nát rượu. Ông ta đi bộ về nhưng do say quá, gục bên gốc cây. Sáng sớm mơ màng tỉnh dậy thì đập vào mắt là hai cái xác đã thối.
Thế là cảnh sát tới điều tra...
"Anh Cẩm Tu, xác chết của hai đứa bé đó bị phát hiện rồi. Anh nghĩ xem?"
Hai tay Cẩm Tu đan vào nhau, cậu ta cúi gằm mặt, không nói gì cả. Tịnh Hề có chút không hiểu lắm...
Định hắc hoá à?
Cậu ta là cái máy hắc hoá chắc? Nói hoá liền hoá!!!
"Em có thấy sợ không?"
"Sợ gì?"
"Sợ anh."
"Sợ cái gì của anh?" Tịnh Hề tức thật sự. Cái tên này nói chuyện chẳng rõ ràng gì cả, cứ úp úp mở mở ấy.
\[ Kí chủ, nam phụ là đang muốn hỏi ngài có sợ cậu ta vào cái đêm giết người không?\] Chuột nhỏ đành xông pha vào trận, bổ não cho kí chủ nhà nó.
Nó mới là kẻ hiểu thấu nhân tâm nhất nè.
Tịnh Hề nhớ lại...
Sợ bỏ bố đi được!!!
Khi đó, linh hồn bé nhỏ của bổn bảo bảo suýt thì ngất luôn.
\[ Kí chủ, ngài đừng nói vậy mà.\] Cậu ta lại hắc hoá tiếp cho mà coi.
Rồi rồi, ta không nói như thế là ok.
"Sợ gì chứ. Khi đó em còn mang xác đi chôn cơ mà."
Cẩm Tu quay đầu nhìn cô, cậu ta mỉm cười. Tay gầy khẽ nhấc lên, chạm vào mu bàn tay của Tịnh Hề.
Mới chạm nhẹ một cái...
Thật mềm...
Tịnh Hề nhíu mày lại, rụt tay về. Cô khó chịu nhìn Cẩm Tu: "Anh đừng đụng vào em."
Bàn tay của thằng bé cứng nhắc lại, cậu ngước mắt nhìn cô...
Tổn thương rồi...
Em ấy không muốn mình đụng vào người sao?
Cẩm Tu giờ mới hồi tưởng lại...
Từ lúc bọn họ gặp nhau cho tới giờ, tiểu thiên sứ luôn giữ khoảng cách với cậu ta.
Đến cả vạt áo của cô, cậu cũng chưa từng chạm vào.
Nhớ đến bàn tay mình từng dính máu...
Em ấy thấy bẩn sao?
Tịnh Hề thấy chuột nhỏ gào thét nam phụ sắp hắc hoá, cô co giật khoé miệng, liếc cậu: "Em bị bệnh. Bất cứ ai mà chạm vào cơ thể sẽ khiến em khó chịu."
Cẩm Tu chớp chớp mắt, cậu có chút lo lắng: "Khó chịu chỗ nào cơ?"
"Dạ dày. Nó sẽ làm em buồn nôn."
"Ồ..." Vui ghê! Hoá ra tiểu thiên sứ không ghét cậu...
Em ấy là đang bị bệnh...
Từ từ đã...
"Thiên sứ mà cũng bị bệnh sao?"
"Không, em là trường hợp đặc biệt." Tịnh Hề dừng lại, đệm thêm một câu nữa cho đáng tin: "Đây đại khái giống như sự trừng phạt của Thiên chúa ban cho các thiên sứ không biết nghe lời."
"Em phạm lỗi à?"
Tịnh Hề ngả người ra đằng sau, nhìn sâu vào mắt Cẩm Tu, cười ngọt lịm: "Em phạm tội lén lút bay xuống trần gian gặp anh."
Cẩm Tu bị cô nhìn thế, ngoảnh mặt ra chỗ khác. Tim đập thình thịch, thình thịch. Tai không khỏi đỏ lên...
Ý của tiểu thiên sứ là...
Vì em ấy đi gặp mình nên mới bị phạt à?
\[ Ting! Tiến độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 35%.\]
Cậu chuột cảm thấy Cẩm Tu là cái đồ không có tiết tháo.
Kí chủ mới khen cậu ta vài câu mà mặt mày đã nở hoa thế kia.
Phi phi, kí chủ vô địch, độ hảo cảm không ngừng tăng!!!
Vô địch!
Vô địch!!
Vô địch!!!
Kí chủ, nhiệm vụ dễ thành!
Tịnh Hề thấy thanh đo báo, mặt mày càng thêm rạng rỡ...
Cẩm Tu trông cô cười mê hồn như vậy. Có chút thất thần...
Tiểu thiên sứ thật đẹp...
Mà vẻ đẹp này giờ chỉ có mình cậu nhìn thấy...
Sướng quá!
"Khi nào bệnh em khỏi?" Cậu muốn chạm vào cô...
Rất rất muốn...hừm, cắn lên cặp má mềm mềm phúng phính kia.
Chạm nhẹ vào mí mắt xinh đẹp...
Vuốt mái tóc hoàng kim mượt dài...
Cả...
"Mặt em dính gì sao?" Tịnh Hề thấy Cẩm Tu cứ nhìn cô "đắm đuối" như vậy, có chút khó hiểu hỏi...
Ta biết ta đẹp...
Nhưng ánh mắt vừa rồi của Cẩm Tu...
Khiến cô cảm thấy hơi hơi mất tự nhiên...
Một đứa trẻ mười tuổi để lộ ra ánh mắt si mê đó là sao hả????
Bảo bảo vẫn là bé con nha.
\[ Nam phụ cũng là trẻ con mà, kí chủ.\] Cô nghĩ mình cô nhỏ chắc. Có khi do đầu óc nghĩ nhiều thì có.
Hề bé con vênh mặt: "Ta nhỏ hơn cậu ta tận năm tuổi."
\[...\] Ừ, cô nhỏ, cô bé con nhất.
Kí chủ vui là được...
Ai bảo cô vừa đẹp vừa moe cơ.
Bổn chuột không mắng nổi một sinh vật đáng yêu như thế.
"Không có gì..."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Vụ án hai đứa trẻ chết trên đường trở thành án treo...
Đây là vụ án cực kì cực kì...quái dị.
Dấu vân tay trên quần áo xác chết...
Không có!
Hung khí giết người...
Không có...
Camera đi đường không có ghi cảnh hai đứa trẻ này chạy ra đây.
Cũng không có một kẻ nào khả nghi hết.
Chuyện này gây chấn động cô nhi viện Thiện Nhân. Có vài đứa nhóc còn đơm đặt là ma quỷ làm.
Mà thân phận con ma đó còn cố tình rơi vào đầu Cẩm Tu.
Vì sao?
Tại vì cậu ta có xích mích rất to lớn với Tiểu Bái và Tiểu Hổ. Lại còn hay ngồi độc thoại một mình nữa chứ.
Thế là đám trẻ trong cô nhi viện hận không thể cách xa Cẩm Tu nghìn mét.
Cẩm Tu không thèm để ý tới vấn đề này. Ngày ngày bám dính lấy Tịnh Hề nói chuyện trên trời dưới bể.
Nói chuyện với tiểu thiên sứ thật vui quá đi!
Tiểu Bái và Tiểu Hổ được tìm thấy...
Nói đúng hơn thì, là xác chết đã thối rữa của bọn chúng đã được tìm thấy...
Người phát hiện ra xác là một ông chú nát rượu. Ông ta đi bộ về nhưng do say quá, gục bên gốc cây. Sáng sớm mơ màng tỉnh dậy thì đập vào mắt là hai cái xác đã thối.
Thế là cảnh sát tới điều tra...
"Anh Cẩm Tu, xác chết của hai đứa bé đó bị phát hiện rồi. Anh nghĩ xem?"
Hai tay Cẩm Tu đan vào nhau, cậu ta cúi gằm mặt, không nói gì cả. Tịnh Hề có chút không hiểu lắm...
Định hắc hoá à?
Cậu ta là cái máy hắc hoá chắc? Nói hoá liền hoá!!!
"Em có thấy sợ không?"
"Sợ gì?"
"Sợ anh."
"Sợ cái gì của anh?" Tịnh Hề tức thật sự. Cái tên này nói chuyện chẳng rõ ràng gì cả, cứ úp úp mở mở ấy.
\[ Kí chủ, nam phụ là đang muốn hỏi ngài có sợ cậu ta vào cái đêm giết người không?\] Chuột nhỏ đành xông pha vào trận, bổ não cho kí chủ nhà nó.
Nó mới là kẻ hiểu thấu nhân tâm nhất nè.
Tịnh Hề nhớ lại...
Sợ bỏ bố đi được!!!
Khi đó, linh hồn bé nhỏ của bổn bảo bảo suýt thì ngất luôn.
\[ Kí chủ, ngài đừng nói vậy mà.\] Cậu ta lại hắc hoá tiếp cho mà coi.
Rồi rồi, ta không nói như thế là ok.
"Sợ gì chứ. Khi đó em còn mang xác đi chôn cơ mà."
Cẩm Tu quay đầu nhìn cô, cậu ta mỉm cười. Tay gầy khẽ nhấc lên, chạm vào mu bàn tay của Tịnh Hề.
Mới chạm nhẹ một cái...
Thật mềm...
Tịnh Hề nhíu mày lại, rụt tay về. Cô khó chịu nhìn Cẩm Tu: "Anh đừng đụng vào em."
Bàn tay của thằng bé cứng nhắc lại, cậu ngước mắt nhìn cô...
Tổn thương rồi...
Em ấy không muốn mình đụng vào người sao?
Cẩm Tu giờ mới hồi tưởng lại...
Từ lúc bọn họ gặp nhau cho tới giờ, tiểu thiên sứ luôn giữ khoảng cách với cậu ta.
Đến cả vạt áo của cô, cậu cũng chưa từng chạm vào.
Nhớ đến bàn tay mình từng dính máu...
Em ấy thấy bẩn sao?
Tịnh Hề thấy chuột nhỏ gào thét nam phụ sắp hắc hoá, cô co giật khoé miệng, liếc cậu: "Em bị bệnh. Bất cứ ai mà chạm vào cơ thể sẽ khiến em khó chịu."
Cẩm Tu chớp chớp mắt, cậu có chút lo lắng: "Khó chịu chỗ nào cơ?"
"Dạ dày. Nó sẽ làm em buồn nôn."
"Ồ..." Vui ghê! Hoá ra tiểu thiên sứ không ghét cậu...
Em ấy là đang bị bệnh...
Từ từ đã...
"Thiên sứ mà cũng bị bệnh sao?"
"Không, em là trường hợp đặc biệt." Tịnh Hề dừng lại, đệm thêm một câu nữa cho đáng tin: "Đây đại khái giống như sự trừng phạt của Thiên chúa ban cho các thiên sứ không biết nghe lời."
"Em phạm lỗi à?"
Tịnh Hề ngả người ra đằng sau, nhìn sâu vào mắt Cẩm Tu, cười ngọt lịm: "Em phạm tội lén lút bay xuống trần gian gặp anh."
Cẩm Tu bị cô nhìn thế, ngoảnh mặt ra chỗ khác. Tim đập thình thịch, thình thịch. Tai không khỏi đỏ lên...
Ý của tiểu thiên sứ là...
Vì em ấy đi gặp mình nên mới bị phạt à?
\[ Ting! Tiến độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 35%.\]
Cậu chuột cảm thấy Cẩm Tu là cái đồ không có tiết tháo.
Kí chủ mới khen cậu ta vài câu mà mặt mày đã nở hoa thế kia.
Phi phi, kí chủ vô địch, độ hảo cảm không ngừng tăng!!!
Vô địch!
Vô địch!!
Vô địch!!!
Kí chủ, nhiệm vụ dễ thành!
Tịnh Hề thấy thanh đo báo, mặt mày càng thêm rạng rỡ...
Cẩm Tu trông cô cười mê hồn như vậy. Có chút thất thần...
Tiểu thiên sứ thật đẹp...
Mà vẻ đẹp này giờ chỉ có mình cậu nhìn thấy...
Sướng quá!
"Khi nào bệnh em khỏi?" Cậu muốn chạm vào cô...
Rất rất muốn...hừm, cắn lên cặp má mềm mềm phúng phính kia.
Chạm nhẹ vào mí mắt xinh đẹp...
Vuốt mái tóc hoàng kim mượt dài...
Cả...
"Mặt em dính gì sao?" Tịnh Hề thấy Cẩm Tu cứ nhìn cô "đắm đuối" như vậy, có chút khó hiểu hỏi...
Ta biết ta đẹp...
Nhưng ánh mắt vừa rồi của Cẩm Tu...
Khiến cô cảm thấy hơi hơi mất tự nhiên...
Một đứa trẻ mười tuổi để lộ ra ánh mắt si mê đó là sao hả????
Bảo bảo vẫn là bé con nha.
\[ Nam phụ cũng là trẻ con mà, kí chủ.\] Cô nghĩ mình cô nhỏ chắc. Có khi do đầu óc nghĩ nhiều thì có.
Hề bé con vênh mặt: "Ta nhỏ hơn cậu ta tận năm tuổi."
\[...\] Ừ, cô nhỏ, cô bé con nhất.
Kí chủ vui là được...
Ai bảo cô vừa đẹp vừa moe cơ.
Bổn chuột không mắng nổi một sinh vật đáng yêu như thế.
"Không có gì..."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Vụ án hai đứa trẻ chết trên đường trở thành án treo...
Đây là vụ án cực kì cực kì...quái dị.
Dấu vân tay trên quần áo xác chết...
Không có!
Hung khí giết người...
Không có...
Camera đi đường không có ghi cảnh hai đứa trẻ này chạy ra đây.
Cũng không có một kẻ nào khả nghi hết.
Chuyện này gây chấn động cô nhi viện Thiện Nhân. Có vài đứa nhóc còn đơm đặt là ma quỷ làm.
Mà thân phận con ma đó còn cố tình rơi vào đầu Cẩm Tu.
Vì sao?
Tại vì cậu ta có xích mích rất to lớn với Tiểu Bái và Tiểu Hổ. Lại còn hay ngồi độc thoại một mình nữa chứ.
Thế là đám trẻ trong cô nhi viện hận không thể cách xa Cẩm Tu nghìn mét.
Cẩm Tu không thèm để ý tới vấn đề này. Ngày ngày bám dính lấy Tịnh Hề nói chuyện trên trời dưới bể.
Nói chuyện với tiểu thiên sứ thật vui quá đi!
Danh sách chương