"Đưa kẹo đây."

Thằng bé nghe cô nhóc nói, bàn tay gầy gò siết chặt cây kẹo. Lại cúi đầu xuống, tóc mái của nó che đi biểu cảm trên khuôn mặt...

Tiểu thiên sứ là muốn lấy lại cái kẹo này ư?

Nhưng nó không biết bóc thật.

\[ Kí chủ, cậu ta sắp lên cơn hắc hoá đấy.\]

Tịnh Hề:"..." Ta chỉ giúp cậu ta bóc kẹo thôi mà.


Hắc hắc cái mẹ ngươi!!!

"Em bóc kẹo hộ anh. Nhìn em mà làm này." Tịnh Hề không giựt lấy cây kẹo kia của Lạc Cẩm Tu, cô nhóc lấy thêm một cây kẹo khác ra. Hướng dẫn cậu bóc kẹo.

Thằng bé làm theo từng động tác, nhưng cho dù nó cố xé mạnh thế nào đi nữa, vỏ kẹo cũng không rách ra.

"..."

"Anh ăn cái này đi." Tịnh Hề đưa cho cậu cây kẹo mà cô đã bóc xong.

Ta tốt chưa...

Không chỉ cho ngươi kẹo, còn bóc hộ và dâng tận tay ngươi nữa.

Độ hảo cảm là bao nhiêu rồi nhỉ?

\[ Kí chủ, để ta đo.\] Chuột nhỏ hăng hái móc thanh đo, ném lên đầu Lạc Cẩm Tu...

\[ Ting! Độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 25%.\]

Tịnh Hề gật gù...

Không tồi!


Khởi đầu bằng con số này là ok rồi.

Tự dưng nhìn Lạc Cẩm Tu thuận mắt hơn.

Quả nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy mà.

Cứ cái tiến độ này, sớm muộn cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Cậu chuột của chúng ta thì không có vui như kí chủ nhà nó.

Nam phụ đại nhân sao kẹt xỉ thế???

Kí chủ vì cậu mà đi chôn xác người, cho cậu ta ăn kẹo, còn cười với cậu ta...

Thế mà chỉ có hai mươi lăm phần trăm!!!

Đồ trẻ hư!

Một người một chuột tâm tư bất đồng. Thằng bé thấy Tịnh Hề im lặng, tay vẫn giữ nguyên tư thế đưa kẹo, nó dè dặt nhận lấy. Ngón tay thô gầy của nó lướt qua mu bàn tay trắng múp míp, mềm mềm của Tịnh Hề...

Như thể có tia lửa lướt qua...

Tê tê dại dại...


Tịnh Hề bị chạm nhẹ một cái, rụt tay về...

Cảm giác buồn nôn lại trào lên trong bụng...

Phải mua bao tay mới được.

Chạm nhẹ một cái mà ta đây sắp ói rồi.

Thằng bé liếm liếm kẹo mút...

Thật ngọt...

Ngọt hơn cả vị máu...

Ngọt như mùi hương của tiểu thiên sứ vậy. \(Biến thái từ nhỏ




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện