Tịnh Hề múc từng thìa cháo, cho vào mồm.
Có chút khó nuốt.
Không phải là do cháo không ngon...
Mà là Trầm Ngạn cứ chống cằm nhìn cô cười cười ấy.
Bị thiểu năng à?
Tịnh Hề bị nhìn tới mức tê cả da đầu, cô liếm liếm khoé môi dính cháo, liếc nồi cháo to đùng trên bếp, hỏi anh: "Anh không định ăn sáng à?"
Trầm Ngạn trầm thấp đáp: "Anh không thấy đói. Em cứ ăn đi. Đói thì lấy thêm."
Hừm, đợi bé con ăn xong thì anh ăn cũng không vội.
Anh sẽ ăn thật lâu, thật nhiều, thật no.
Tịnh Hề lén quan sát vẻ mặt anh, thấy vẫn bình thường mà. Cô áp chế cảm giác quái dị trong lòng, nhanh miệng húp hết cháo, đặt bát xuống, đi thẳng ra phòng khách ngồi.
Trầm Ngạn cầm lấy cái thìa mà Tịnh Hề vừa ăn, liếm mấy cái. Sau đó, anh đứng dậy đi rửa bát.
Trầm Ngạn rửa bát xong, gỡ tạp dề ra. Nhẹ chân bước đến gần Tịnh Hề, đè mạnh lên người cô.
Tịnh Hề bị cục thịt đè ép trên ghế sô pha, tay cô chống lên lồng ngực vững chãi của người đàn ông, cố gắng lui lại. Trầm Ngạn lấy thân mình cao lớn chen vào giữa hai chân cô. Tịnh Hề lùi bao nhiêu thì anh ta tiến bấy nhiêu. Cuối cùng, tư thế của hai người dán chặt lại, chỉ cách mỗi lớp quần áo.
Tịnh Hề cảm nhận được biến hoá của cơ thể Trầm Ngạn, cô nghẹn họng...
Anh ta lại lên cơn bệnh rồi!!
Mẹ nó chứ, lần này chỉ sợ bệnh không nhẹ!
Tịnh Hề luồn tay vào Trầm Ngạn, sờ sờ cơ bụng tám múi, véo mạnh một cái vào cái hông cường tráng kia.
Trầm Ngạn hôn môi cô, nhẹ giọng hừ hừ.
"Bé con, anh đói."
"Cháo ở trong bếp."
"Anh muốn ăn em."
Tịnh Hề nghe lời tên điên này nói, càng ác độc véo cực mạnh, hận không thể véo rớt luôn miếng thịt của anh xuống.
Ăn cái mông anh!!!
Đồ ki bo!
Đưa ta nốt 2% độ hảo cảm đây!!!
Trầm Ngạn bị véo đến tê cả người. Anh mau mau cởi áo ra, dí bàn tay của Tịnh Hề lên hạt đậu đỏ trên ngực: "Bé con, véo chỗ này đi. Mạnh tay vào, đừng ngại."
Tịnh Hề:"..." Bị đau mà sao anh ta giơ ra cái biểu cảm này?
Biến thái, tôi véo chết anh!
Tịnh Hề một chút nhẹ tay cũng không có, bóp thật mạnh hạt đậu, véo đi véo lại.
"A.."
Tịnh Hề khó tin, cố vươn người dậy. Người đàn ông biểu cảm thật khó coi đè đầu cô lại.
Chết tiệt!
Anh ta thế mà bị bé con véo đến mức bắn tinh.
Sao em ấy có thể yêu nghiệt thế chứ?
Cả ngày hôm nay nhất định sẽ chơi chết em!
Trầm Ngạn cười y như thằng có bệnh.
"Bé con, hôm nay chúng ta chơi nhiều kiểu được không?"
Trái tim bé nhỏ của Tịnh Hề không khỏi run lên: "Em nghĩ ư...ưm..ưm..."
"Không cần nghĩ nhiều, anh đói lắm rồi."
Một tiếng sau.
Dưới sàn phòng khách quần áo vương vãi khắp nơi. Trên ghế sô pha, hai thân thể quấn lấy nhau. Hông của người đàn ông liên tiếp chuyển động, hạ thân đi sâu vào người thiếu nữ.
"Anh...anh..Ngạn...em không...chịu nổi nữa.." Tịnh Hề khó nhọc mở miệng. Gương mặt cô ửng hồng xinh đẹp, đáy mắt tràn ngập sương mù. Tóc dài tán loạn trên ghế.
"À thế à, vậy thì chúng ta đổi địa điểm thôi." Trầm Ngạn thô suyễn nói, bế người lên.
Hai tiếng sau, bên cửa kính
Hai tay Tịnh Hề chống bên tường, thân thể bị ép sát vào cửa kính. Cô chỉ cần quay đầu là có thể thấy được quang cảnh bên ngoài. Trầm Ngạn nhấc mông cô lên, ra ra vào vào. Tịnh Hề sợ mất thăng bằng bèn vòng tay ôm lấy cổ anh.
Tịnh Hề không chịu được cách chơi của tên điên này. Nhỡ đâu có người nhìn thấy thì sao giờ?
Cô đã đạt cao trào mấy lần rồi mà anh ta vẫn sung sức như vậy.
Nãy giờ thử qua hàng chục tư thế khiến cho thân thể cô hoàn toàn rã rời, đến cả sức để rên cũng không còn nữa.
Trầm Ngạn vùi đầu vào ngực Tịnh Hề, động tác dưới thân càng thêm mạnh mẽ. Khoái cảm lại ập tới, Tịnh Hề cắn mạnh vào vai anh:
" Anh, em...em... không được nữa. Anh...dừng lại đi."
"Thế về sau có định khoá cửa nữa không?"
Tịnh Hề:"..." Hả? Cái gì cơ?
Khoá cửa á?
Không nghe thấy câu trả lời của cô, Trầm Ngạn tiếp tục lặp lại: "Về sau buổi tối em có định khoá cửa nữa không?"
Tịnh Hề không có chịu nổi nữa, cô hét to một tiếng, gắng gượng nói nốt: "Em...em...không khoá nữa."
Trầm Ngạn gầm nhẹ, cuồng dã cắm vào. Anh ôm chặt cơ thể Tịnh Hề, phun thẳng tinh hoa vào người cô.
Tịnh Hề bị một kích thích quá độ, trực tiếp ngất tại chỗ.
Trầm Ngạn bế thân hình xụi lơ của cô lên, dịu dàng hôn vành mắt đỏ ửng. Nhớ lại cô vừa cầu xin, rên rỉ, tha thứ với anh...
Thật thỏa mãn.
Cảnh tượng trong mơ cuối cùng cũng thành hiện thực.
Rất rất muốn lôi em ấy lên giường chiến thêm mấy hiệp nữa.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ánh nắng ban trưa chiếu vào phòng, Tịnh Hề dụi đầu vào gối nhắm mắt ngủ ngon. Đôi chân thon dài thả xuống bên giường. Bàn chân nhỏ nhỏ xinh xinh, từng ngón chân trắng trắng mềm mềm thật đáng yêu.
Tựa như chủ nhân của nó.
Người đàn ông ngồi ở ghế bên giường nâng nhẹ chân cô gái lên, vuốt ve. Bàn tay to của anh nắm trọn bàn chân cô. Đáy mắt tràn ngập một màu đỏ điên cuồng chiếm hữu. Anh cong cong môi cười đầy quỷ dị.
Vuốt ve chân thiếu nữ hồi lâu, Trầm Ngạn để lại lên giường, đắp lại chăn cho cô. Anh nhấc chân bước ra ngoài, nhẹ tay khép cửa lại, bước về hướng thư phòng.
Trầm Ngạn ngồi trong thư phòng, mở tủ két ra. Anh đặt lại dây xích chân bằng vàng vào đó. Đóng cửa tủ.
Hừm, vừa nãy anh có chút chần chừ không biết có nên khoá chân bé con không?
Có chút khó nuốt.
Không phải là do cháo không ngon...
Mà là Trầm Ngạn cứ chống cằm nhìn cô cười cười ấy.
Bị thiểu năng à?
Tịnh Hề bị nhìn tới mức tê cả da đầu, cô liếm liếm khoé môi dính cháo, liếc nồi cháo to đùng trên bếp, hỏi anh: "Anh không định ăn sáng à?"
Trầm Ngạn trầm thấp đáp: "Anh không thấy đói. Em cứ ăn đi. Đói thì lấy thêm."
Hừm, đợi bé con ăn xong thì anh ăn cũng không vội.
Anh sẽ ăn thật lâu, thật nhiều, thật no.
Tịnh Hề lén quan sát vẻ mặt anh, thấy vẫn bình thường mà. Cô áp chế cảm giác quái dị trong lòng, nhanh miệng húp hết cháo, đặt bát xuống, đi thẳng ra phòng khách ngồi.
Trầm Ngạn cầm lấy cái thìa mà Tịnh Hề vừa ăn, liếm mấy cái. Sau đó, anh đứng dậy đi rửa bát.
Trầm Ngạn rửa bát xong, gỡ tạp dề ra. Nhẹ chân bước đến gần Tịnh Hề, đè mạnh lên người cô.
Tịnh Hề bị cục thịt đè ép trên ghế sô pha, tay cô chống lên lồng ngực vững chãi của người đàn ông, cố gắng lui lại. Trầm Ngạn lấy thân mình cao lớn chen vào giữa hai chân cô. Tịnh Hề lùi bao nhiêu thì anh ta tiến bấy nhiêu. Cuối cùng, tư thế của hai người dán chặt lại, chỉ cách mỗi lớp quần áo.
Tịnh Hề cảm nhận được biến hoá của cơ thể Trầm Ngạn, cô nghẹn họng...
Anh ta lại lên cơn bệnh rồi!!
Mẹ nó chứ, lần này chỉ sợ bệnh không nhẹ!
Tịnh Hề luồn tay vào Trầm Ngạn, sờ sờ cơ bụng tám múi, véo mạnh một cái vào cái hông cường tráng kia.
Trầm Ngạn hôn môi cô, nhẹ giọng hừ hừ.
"Bé con, anh đói."
"Cháo ở trong bếp."
"Anh muốn ăn em."
Tịnh Hề nghe lời tên điên này nói, càng ác độc véo cực mạnh, hận không thể véo rớt luôn miếng thịt của anh xuống.
Ăn cái mông anh!!!
Đồ ki bo!
Đưa ta nốt 2% độ hảo cảm đây!!!
Trầm Ngạn bị véo đến tê cả người. Anh mau mau cởi áo ra, dí bàn tay của Tịnh Hề lên hạt đậu đỏ trên ngực: "Bé con, véo chỗ này đi. Mạnh tay vào, đừng ngại."
Tịnh Hề:"..." Bị đau mà sao anh ta giơ ra cái biểu cảm này?
Biến thái, tôi véo chết anh!
Tịnh Hề một chút nhẹ tay cũng không có, bóp thật mạnh hạt đậu, véo đi véo lại.
"A.."
Tịnh Hề khó tin, cố vươn người dậy. Người đàn ông biểu cảm thật khó coi đè đầu cô lại.
Chết tiệt!
Anh ta thế mà bị bé con véo đến mức bắn tinh.
Sao em ấy có thể yêu nghiệt thế chứ?
Cả ngày hôm nay nhất định sẽ chơi chết em!
Trầm Ngạn cười y như thằng có bệnh.
"Bé con, hôm nay chúng ta chơi nhiều kiểu được không?"
Trái tim bé nhỏ của Tịnh Hề không khỏi run lên: "Em nghĩ ư...ưm..ưm..."
"Không cần nghĩ nhiều, anh đói lắm rồi."
Một tiếng sau.
Dưới sàn phòng khách quần áo vương vãi khắp nơi. Trên ghế sô pha, hai thân thể quấn lấy nhau. Hông của người đàn ông liên tiếp chuyển động, hạ thân đi sâu vào người thiếu nữ.
"Anh...anh..Ngạn...em không...chịu nổi nữa.." Tịnh Hề khó nhọc mở miệng. Gương mặt cô ửng hồng xinh đẹp, đáy mắt tràn ngập sương mù. Tóc dài tán loạn trên ghế.
"À thế à, vậy thì chúng ta đổi địa điểm thôi." Trầm Ngạn thô suyễn nói, bế người lên.
Hai tiếng sau, bên cửa kính
Hai tay Tịnh Hề chống bên tường, thân thể bị ép sát vào cửa kính. Cô chỉ cần quay đầu là có thể thấy được quang cảnh bên ngoài. Trầm Ngạn nhấc mông cô lên, ra ra vào vào. Tịnh Hề sợ mất thăng bằng bèn vòng tay ôm lấy cổ anh.
Tịnh Hề không chịu được cách chơi của tên điên này. Nhỡ đâu có người nhìn thấy thì sao giờ?
Cô đã đạt cao trào mấy lần rồi mà anh ta vẫn sung sức như vậy.
Nãy giờ thử qua hàng chục tư thế khiến cho thân thể cô hoàn toàn rã rời, đến cả sức để rên cũng không còn nữa.
Trầm Ngạn vùi đầu vào ngực Tịnh Hề, động tác dưới thân càng thêm mạnh mẽ. Khoái cảm lại ập tới, Tịnh Hề cắn mạnh vào vai anh:
" Anh, em...em... không được nữa. Anh...dừng lại đi."
"Thế về sau có định khoá cửa nữa không?"
Tịnh Hề:"..." Hả? Cái gì cơ?
Khoá cửa á?
Không nghe thấy câu trả lời của cô, Trầm Ngạn tiếp tục lặp lại: "Về sau buổi tối em có định khoá cửa nữa không?"
Tịnh Hề không có chịu nổi nữa, cô hét to một tiếng, gắng gượng nói nốt: "Em...em...không khoá nữa."
Trầm Ngạn gầm nhẹ, cuồng dã cắm vào. Anh ôm chặt cơ thể Tịnh Hề, phun thẳng tinh hoa vào người cô.
Tịnh Hề bị một kích thích quá độ, trực tiếp ngất tại chỗ.
Trầm Ngạn bế thân hình xụi lơ của cô lên, dịu dàng hôn vành mắt đỏ ửng. Nhớ lại cô vừa cầu xin, rên rỉ, tha thứ với anh...
Thật thỏa mãn.
Cảnh tượng trong mơ cuối cùng cũng thành hiện thực.
Rất rất muốn lôi em ấy lên giường chiến thêm mấy hiệp nữa.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ánh nắng ban trưa chiếu vào phòng, Tịnh Hề dụi đầu vào gối nhắm mắt ngủ ngon. Đôi chân thon dài thả xuống bên giường. Bàn chân nhỏ nhỏ xinh xinh, từng ngón chân trắng trắng mềm mềm thật đáng yêu.
Tựa như chủ nhân của nó.
Người đàn ông ngồi ở ghế bên giường nâng nhẹ chân cô gái lên, vuốt ve. Bàn tay to của anh nắm trọn bàn chân cô. Đáy mắt tràn ngập một màu đỏ điên cuồng chiếm hữu. Anh cong cong môi cười đầy quỷ dị.
Vuốt ve chân thiếu nữ hồi lâu, Trầm Ngạn để lại lên giường, đắp lại chăn cho cô. Anh nhấc chân bước ra ngoài, nhẹ tay khép cửa lại, bước về hướng thư phòng.
Trầm Ngạn ngồi trong thư phòng, mở tủ két ra. Anh đặt lại dây xích chân bằng vàng vào đó. Đóng cửa tủ.
Hừm, vừa nãy anh có chút chần chừ không biết có nên khoá chân bé con không?
Danh sách chương